Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jiyeon nhẹ nhàng nằm trên giường trong phòng nghỉ, vẫn còn cảm giác như ngày hôm qua chị ngủ ở đây, tấm chăn tựa hồ còn lưu lại hương thơm của chị.

Park Jiyeon gắt gao ôm lấy tấm chăn, nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống. Nếu hiện tại có thể ôm chặt chị không buông tay thì thật tốt, nhưng mà, chúng ta là chị em ruột, làm sao có thể. Park Jiyeon nghĩ đến ba, nghĩ đến người mẹ đã mất, nghĩ đến mình từng trước mộ mẹ thề là phải bảo vệ chị tốt, làm cho chị hạnh phúc cả đời. Nhưng hiện tại mình cũng là người làm tổn thương chị sâu sắc nhất.

"Mẹ, con xin lỗi mẹ, con xin lỗi. Con nên làm gì bây giờ? Con nên làm gì bây giờ? " Park Jiyeon lẩm bẩm.

Cứ như vậy Park Jiyeon khóc đủ, đến toilet rửa mặt, đeo một vài trang sức trang nhã, rồi gọi Lee Sunny tới.

"Sunny, tôi có việc phải đi, cô xem công ty dùm tôi, có việc thì gọi điện cho tôi."

"Được, chị yên tâm." Lee Sunny biết Park Jiyeon lúc này cần yên tĩnh để cẩn thận suy nghĩ một số chuyện.

"Cảm ơn." Park Jiyeon vỗ vỗ vai Lee Sunny  rồi đi ra khỏi công ty.

Park Jiyeon lái xe đi đến mộ mẹ, trước kia hễ gặp chuyện gì không giải quyết được, Park Jiyeon đều đến trước mộ mẹ, lẳng lặng ngồi trong chốc lát, có khi ngồi đến nửa ngày, sau đó sẽ có thể suy nghĩ thông suốt. Lần này, Park Jiyeon lại đến trước mộ mẹ, muốn yên tĩnh suy nghĩ, Park Jiyeon cảm thấy chỉ có nơi này mới không bị người khác quấy rầy. Park Jiyeon  cứ như vậy lẳng lặng ngồi trước mộ mẹ, cho đến khi mặt trời lặn, Park Jiyeon cũng chưa nghĩ thông suốt được gì, trong đầu đều trống rỗng, "Xem ra lần này mẹ cũng không giúp được con." Park Jiyeon thản nhiên lẩm bẩm.

Park Jiyeon về nhà phát hiện trong phòng tối đen một mảnh, bật đèn liền thấy chị đang ngủ trên sopha, rõ ràng vẫn còn thấy được nước mắt trên mặt, "Chị, em nên làm sao bây giờ?"Park Jiyeon nhìn chị ngủ nhẹ nhàng nói, như là đang hỏi chị càng như là đang hỏi chính mình.

Nhẹ nhàng ôm lấy chị, nhẹ nhàng lên lầu, nhẹ nhàng đặt chị lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho chị, nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa lại. Đợi Park Jiyeon rời đi, Park EunJung mới chậm rãi mở đôi mắt.

Cứ như vậy hai người im lặng sinh hoạt một tuần, Park Jiyeon cũng như trước, đúng giờ rời giường, đi làm, về nhà ăn món ăn chị làm. Park EunJung cũng vậy, đúng giờ rời giường, nấu cơm cho Park Jiyeon, ở nhà vẽ, không ra khỏi cửa. Chính là lúc hai người bên cạnh nhau thì rất ít nói chuyện, lúc Park Jiyeon đi làm thì thường xuyên ngẩn người, lúc Park EunJung vẽ thì cũng thường xuyên thất thần, đợi đến khi vẽ xong, mới phát hiện mình vẽ đều là một người - Jiyeon. Park EunJung nhẹ nhàng lấy bức tranh xuống, cất vào ngăn kéo, vẽ tiếp, vẫn là em ấy.

Park Jiyeon vẫn đang ngẩn người trong văn phòng, Lee Sunny vào nhìn thấy tình hình này chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, "Tổng giám đốc, Hyomin tìm chị, muốn bàn chuyện hợp tác trong công việc."

"Mời cô ấy vào đi." Park Jiyeon cố gắng gượng dậy tinh thần, chuẩn bị gặp Park Hyomin.

"Jiyeon, chúng ta lại gặp nhau, hôm nay mình đến là muốn cùng cậu bàn chuyện hợp tác cụ thể hơn." Park Hyomin vui vẻ chào hỏi Park Jiyeon.

"Hyomin, ngồi đi." Park Jiyeon cố gắng mỉm cười. Park Hyomin nhìn thấy biểu tình của Park Hyomin, mặt nhăn lại.

"Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu...." Park Hyomin có chút đăm chiêu nói.

Một giờ sau, "Jiyeon, cậu cảm thấy thế nào? hợp đồng này ok chứ? Jiyeon...?" Park Hyomin thấy Park Jiyeon cầm hợp đồng mà ngẩn người, "Jiyeonie~?"

"Ah, mình xin lỗi, thật ngại quá..." Park Jiyeon phục hồi tinh thần lại.

"Không sao, xem ra cho dù đến lúc tan sở thì cũng bàn không xong, không bằng chúng ta ra ngoài ăn trưa đi? ăn xong lại bàn tiếp, dù sao cậu cũng còn nợ mình một bữa cơm đó nha, cậu không quên chứ?" Park Hyomin nhận ra trong lòng Park Jiyeon có chuyện gì đó nên muốn mượn cơ hội ăn trưa cùng Park Jiyeon tâm sự.

"Đương nhiên không quên, trưa nay mình mời cậu." Park Jiyeon nói, "Mình gọi điện thoại, chờ mình chút, gọi xong chúng ta đi."

Park Jiyeon gọi điện thoại cho chị, "Alo chị, trưa nay em có việc phải làm, sẽ không về nhà ăn cơm."

"Uhm, được rồi." Park EunJung nghe được Park Jiyeon không về nhà ăn trưa không khỏi có chút mất mát.

Ăn trưa xong quay trở lại trong phòng Park Jiyeon thất thần ngồi khuấy cà phê, Park Hyomin thấy Park Jiyeon khuấy cà phê đến muốn hỏng rồi, vội vã ngăn nàng lại.

"Jiyeon, cà phê bị cậu khuấy muốn hư rồi kìa."

Park Jiyeon thế này mới hoàn hồn, nhanh chóng bưng tách cà phê lên uống, che dấu sự xấu hổ của mình. Không ngờ lại quên thêm đường, "Đắng quá!" Park Jiyeon  ảo não buông cái tách xuống.

"Này, nhìn cậu có vẻ rất khổ sở." Park Hyomin nói một câu nhưng mang hai ý nghĩa, " Hôm nay từ sáng đến giờ, cậu chưa chân chính cười qua một lần, bộ dáng lại có vẻ vô cùng khó chịu nữa."

"Mình...." Park Jiyeon muốn nói lại thôi.

"Cậu cái gì? Bộ dáng hiện tại vẫn còn là cậu sao? Có phải bởi vì chị của cậu không?"

Park Jiyeon không ngờ Park Hyomin đã biết, mà lại còn nói trực tiếp như vậy, nhất thời kinh ngạc nhìn Park Hyomin "Cậu làm sao mà biết được?"

"Người sáng suốt đều nhìn ra được, nhớ rõ lúc về nước lần đầu tiên gặp cậu và chị cậu, lúc thấy ánh mắt cậu nhìn chị lúc thay đồ xong thì mình đã phát hiện rồi, nhưng vẫn còn muốn tự gạt bản thân, cho rằng mình vẫn còn có cơ hội. Nhưng mà, lúc ở trước cửa văn phòng cậu, lúc cậu thấy Lee Dong Gun nắm tay chị, mình liền xác định, đồng thời cũng biết mình không còn cơ hội." Park Hyomin có chút thất vọng nói.

"Hyomin, mình xin lỗi...."  Park Jiyeon cầm tay Park Hyomin áy náy nói.

"Không phải cậu sai, muốn trách thì trách mình lúc trước đã buông tay. Mất đi mới biết cái gì là quan trọng nhất, muốn quay lại để cứu vãn nhưng đã không còn kịp nữa." Park Hyomin nắm lại tay Park Jiyeon, rất dùng sức mà nắm, tựa hồ muốn đem tay đối phương hoà vào trong tay mình, đúng vậy, buông tay nói dễ làm khó, nhưng không thể không buông nữa rồi, nếu không thì chỉ làm bản thân bị thương càng sâu mà thôi.

"Nhưng, chị ấy là chị của mình. Mình từ nhỏ đã thề phải bảo vệ tốt cho chị, không cho chị bị một chút tổn thương nào, làm cho chị vui vẻ hạnh phúc. Mình sao có thể kéo chị vào cái vòng luẩn quẩn này, huỷ diệt hạnh phúc của chị chứ?" Park Jiyeon buồn rầu nói.

Park Hyomin vuốt ve tay Park Jiyeon, "Ngốc quá, chị cậu và cậu ở bên nhau sẽ không hạnh phúc, không vui vẻ sao? Tìm một người đàn ông không yêu kết hôn sinh con mới gọi là hạnh phúc sao? nói cái gì bảo vệ chị, không để chị bị tổn thương, vậy ai đang là người tổn thương chị cậu sâu nhất đây? Là chị cậu thì thế nào, là nữ mà cậu cũng dám yêu, vậy thêm cái danh phận là chị thì có gì khác nhau? Còn không phải đều giống nhau sao. Cổ hủ !" Park Hyomin càng nói càng có vẻ giận, liên tiếp đặt câu hỏi cho Park Jiyeon như pháo nổ.

Park Jiyeon bị hỏi một loạt vấn đề đến sửng sốt, không ngờ Park Jiyeon lại có thể nhìn thấu như vậy. Tuy nhiên những câu hỏi này cũng thức tỉnh Park Jiyeon, nàng tựa hồ đã thông suốt, cảm thấy toàn thân thật thoải mái.

Park Jiyeon phấn khởi lập tức đứng lên đi đến trước mặt Park Hyomin, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị Park Jiyeon ôm cổ, "Cám ơn cậu, cám ơn cậu...." Park Jiyeon không biết cách nào biểu đạt sự xin lỗi cùng với lòng biết ơn của mình, chỉ có thể liên tiếp lặp lại từ cám ơn đó.

"Cậu còn dùng sức nữa là mình bị cậu bóp chết đó." Park Hyomin lo lắng cho bản thân mình.

"Ha ha, xin lỗi, xin lỗi, tại mình kích động quá." Park Jiyeon xấu hổ, ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.

"Được rồi, tâm sự đã giải quyết xong, bây giờ có thể bàn chuyện công việc rồi chứ, buổi sáng mình quả thật đã bị cái đầu gỗ như cậu làm lãng phí hết thời gian." Park Hyomin oán giận nói.

"Được được, lập tức làm việc." Park Jiyeon cảm thấy tràn ngập tinh lực, lại khôi phục sự khôn khéo trên thương trường, "Hyomin, hình như chỗ này không hợp lý lắm?" Ánh mắt sắc bén của Park Jiyeon bắt đầu phát hiện những chỗ trong hợp đồng cần thảo luận lại.

"Aiza, đáng lý phải thừa cơ hội này bắt Jiyeon ký hợp đồng trước rồi mới giải quyết chuyện tình cảm, thiệt tình...." Park Hyomin hối hận không kịp.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro