Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jiyeon ngồi trên sô pha của cửa hàng, tùy ý lật xem tạp chí trong tay, khóe miệng lại lộ ra một tia mỉm cười không dễ bị phát hiện. Nghĩ đến bộ dáng không được tự nhiên của chị lúc rời khỏi nhà liền cảm thấy buồn cười:

Chị mình cư nhiên lại mặc áo ngủ có hình gấu con mà ra ngoài! Khuyên can mãi rốt cuộc đáp ứng đổi thành quần áo bình thường, nhưng khi mở ra tủ quần áo mới phát hiện quần áo mặc để ra ngoài thật sự là ít đến đáng thương. Rơi vào đường cùng đành phải để chị mặc quần áo của mình, nhưng mà dù sao dáng người của mình và chị không giống nhau, chị mặc quần áo của mình luôn cảm giác có chút kì quái. Cho nên hôm nay đi dạo phố hành trình từ dạo phố đổi thành mua sắm, khiến cho chị dọc đường đi vẫn luôn chu cái miệng nhỏ nhắn, luôn làm bộ dáng hờ hững đối với mình.

Lần này không thể chìu chị được, không thể lần nào ra khỏi nhà cũng để chị mặc quần áo của mình, nhìn thấy quần áo của mình mặc trên người chị vẫn cảm giác là lạ. Nhớ đến chị ở phòng thay quần áo một thời gian cũng không ngắn còn chưa ra, không khỏi có chút sốt ruột. Sớm biết bản thân phải cùng đi chung để giúp đỡ chị, nghĩ vậy không khỏi nhíu mày trách mình quá sơ ý, vừa đứng dậy muốn đi đến phòng thay quần áo.

"Jiyeon?" Park Jiyeon xoay đầu thấy được gương mặt quen thuộc.

"Hyomin? Cậu về nước khi nào? " Lại quay đầu hướng phòng thay quần áo nhìn xem, chị như thế nào còn không ra, hẳn là không có vấn đề gì chứ?

Park Hyomin nhìn thấy đối phương có vẻ không yên lòng, thật sự là có chút đau lòng, trước kia trong mắt đối phương chỉ có chính mình. Là chính mình tự tay hủy diệt hết thảy, có thể trách ai được đây.

"Jiyeon?" Nhẹ giọng gọi người trước mặt.

"A?" Ý thức được chình mình thất lễ, Park Jiyeon ngượng ngùng đối với đối phương cười cười "Ngượng ngùng".

"Không sao..." Park Hyomin còn muốn nói gì nữa, lại bị một âm thanh mềm mại đánh gãy.

"JiJi" EunJung ở phòng thay quần áo phấn đấu nửa ngày rốt cuộc đem quần áo mặc vào, trong lòng liền ủy khuất đến không chịu được, quần áo này nào có chú gấu nhỏ như áo ngủ của nàng, rất thoải mái. Không nghĩ đến khi đi ra liền nhìn thấy JiJi ở cùng một chị gái xinh đẹp nói chuyện phiếm, còn hướng về phía chị kia cười, lúc mình đi ra cũng chưa nhìn đến. Không biết vì cái gì khi nàng nhìn thấy JiJi hướng người khác cười liền cảm thấy không thoải mái, rất ủy khuất.

Quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng thực ủy khuất của chị, Jiyeon thầm kêu không tốt, nhất định là đã làm gì khiến chị không vui. Nhìn đến cặp mắt của chị như phủ đầy sương khói, lại nhìn thấy chị đang mặc một bộ âu phục màu trắng do chính mình chọn, tóc quăn tự nhiên xõa trên vai có chút hỗn độn, quả thực như hai người. Chị bình thường cửa lớn không ra, cửa nhỏ không xuất, trên người vẫn luôn là bộ áo ngủ dễ thương, không nghĩ tới khi chị mặc âu phục lại có bộ dáng này. Chính mình cũng nói không nên lời rốt cuộc là cảm giác gì, tóm lại Park Jiyeon bị người trước mắt hấp dẫn đến cực độ.

Park Hyomin cũng đồng thời bị người đột nhiên xuất hiện này làm sợ ngây người. Tóc dài tự nhiên hỗn độn, hồn nhiên lại mê mang hai mắt, một bộ âu phục màu trắng vừa người, một bộ dáng khiến người khác có hứng thú nhưng ẩn ẩn cảm giác có chút kì quái, tựa hồ có chỗ không đúng, lại nói không nên lời rốt cuộc là không đúng chỗ nào. Quay đầu nhìn lại thì thấy người bên cạnh rõ ràng là bị đối phương hấp dẫn, điệu bộ ngốc giống nhau vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm đối phương. Cuối cùng chịu không nổi nàng dùng loại ánh mắt này nhìn người khác, nên lên tiếng gọi người đang xuất thần này

"Jiyeon" "JiJi" - cơ hồ là tiếng gọi phát ra cùng lúc.

Park EunJung nghĩ JiJi rõ ràng là kì quái, vì cái gì mà nhìn mình như vậy, rõ ràng là quần áo này do em ấy bảo mình mặc, hiện tại lại chỉ lo ngẩn người không để ý tới chính mình. Nhưng JiJi nhìn mình như vậy thật sự làm cho người ta chịu không nổi, giống như phim hoạt hình với bộ dáng con sói lớn đang nhìn một con mèo nhỏ nhắn.

JiJi? Là kêu Jiyeon sao? kêu rất thân mật, chẳng lẽ bên người nàng có nữ nhân khác? Đúng rồi, Jiyeon  vĩ đại như vậy, nhưng vì cái gì mình lại đau lòng như vậy? là chính mình chủ động buông tay, không phải sao? - Park Hyomin thầm cảm thấy hối hận.

Cuối cùng khi nghe thấy hai tiếng kêu cùng lúc, Park Jiyeon nhìn thấy thần sắc của hai người, xấu hổ vô cùng. Như thế nào lại nhìn chị mình đến xuất thần như vậy? cái tật xấu thất thần này hẳn là phải sửa lại (người nào đó đến bây giờ còn không biết chính mình chỉ khi đụng đến chuyện của chị mình mới có thể xuất thần như vậy). Park Jiyeon chạy nhanh đến trước mặt Park EunJung, không khỏi thốt lên "Thật xinh đẹp, rất đẹp...". Thậm chí khoa trương đến xoay chị hai vòng. Nhưng động tác thân thiết hơn nữa không e dè khiến Hyomin nghĩ chỉ có ở tình nhân mới có, biết vậy nên đau lòng, hiểu lầm lại sâu sắc thêm một tầng. 

EunJung vốn đang rất ủy khuất, nhưng bởi vì JiJi khích lệ lại cao hứng lên, hướng về phía đối phương hắc hắc cười.

Thật sự là chịu không nổi một màn trước mắt này, Park Hyomin ho nhẹ hai tiếng, hy vọng có thể gọi lại sự chú ý của Park Jiyeon.

Quả nhiên, Park Jiyeon nghe đến động tĩnh phía sau liền xấu hổ quay lại. Ho nhẹ hai tiếng che dấu xấu hổ, đáng chết, đem Hyomin quên đến chín tầng mây. Nàng liền chạy nhanh đến giới thiệu

"Đây là chị của mình - EunJung, chị, đây là bạn em, tên Park Hyomin."

Là chị của Jiyeon, quá tốt, đáy lòng bốc lên một cỗ vui mừng mãnh liệt, như vậy mình vẫn còn có cơ hội. Park Hyomin vươn tay, "Xin chào". Lại không thấy đối phương đáp lại, rút tay lại cũng không phải, mà cứ như vậy cũng không được, liền xấu hổ nhìn về phía Park Jiyeon. Đã thấy Jiyeon ở bên tai chị nàng nhẹ giọng nói xong gì đó, chỉ thấy cái người vốn đang mê mang sau khi nghe xong liền sáng sủa cười, ngẩng đầu hướng chính mình "Xin chào, tôi là chị của JiJi". Park Hyomin nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của đối phương, kinh hãi : May mắn là chị của Jiyeon, bằng không chính mình làm sao bây giờ, nhất định không phải đối thủ của đối phương. Chính là đây thật sự là chị của Jiyeon sao? Nhìn bộ dáng của Jiyeon đối với nàng, tràn ngập sủng nịch cùng đau lòng, thậm chí còn vượt qua cả tình cảm lúc trước đối với mình.

Hyomin hiểu Jiyeon chỉ đối với người mình thích mới có thể ôn nhu như vậy,nếu không thì khó cho người khác một khuôn mặt tươi cười như thế. Nàng chính là dạng người ngoài lạnh trong nóng, đối với người trong lòng tốt không tả được, chính bản thân mình từng trầm mê đối với sự ôn nhu của nàng, nhưng chính mình lại dễ dàng buông tha. Không cam lòng cứ như vậy buông tay, nhất định phải tìm về hạnh phúc vốn dĩ của mình, chính là không biết vì sao trong lòng luôn ẩn ẩn có chút bất an.

"Hyomin?" Lên tiếng gọi người đang thất thần này, Jiyeon  âm thầm buồn bực : như thế nào Hyomin cũng giống mình, lại bất động xuất thần như vậy.

Lấy lại tinh thần, Park Hyomin cười cười, "Mình lần này về nước sẽ không đi nữa, Jiyeon nhớ liên lạc mình nha, đây là danh thiếp của mình, mình có việc đi trước, nhất định phải gọi điện thoại cho mình đó." Sau khi hướng Jiyeon  nói với loại ngữ khí như lúc quen nhau trước đây, đồng thời lộ ra nụ cười quen thuộc , Hyomin vừa lòng rời đi.

Jiyeon nhìn đối phương biến mất trong phạm vi tầm mắt của mình, lại nhìn danh thiếp trong tay. Không đi nữa sao? Lại là vì sao?

"JiJi?"

Park Jiyeon lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy chị dùng ánh mắt ủy khuất nhìn mình, liền chạy nhanh đến bên cạnh Park EunJung, "Chị cảm thấy quần áo này thế nào? Nếu thấy tốt thì em sẽ mua". Tuy rằng chính mình thật vừa lòng, nhưng vẫn là nên trưng cầu ý kiến của chị một chút cũng tốt.

"JiJi thích là tốt rồi" Dù sao trước giờ đều do Jiyeon quản, đối với mình thì không sao cả.

"Vậy được rồi, cô bán hàng, nhờ cô lấy tất cả các bộ âu phục màu trắng cùng số này, mỗi loại một bộ."

Cô bán hàng nghe xong lời nói của Jiyeon, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là trên mặt như nở hoa, tháng này tiền thưởng của mình nhất định không thể thiếu.   


-------------------------


Mình rãnh ngày nào thì mình viết ngày đó, có mấy ngày mình bận thì ko thể viết nên thông cảm nha  ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro