Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jiyeon và chị vừa xuất hiện ở công ty liền khiến một màn rối loạn không nhỏ.

"Chào Park tổng", "chào Park tổng"... Park Jiyeon mỉm cười gật đầu đáp lại sự chào hỏi nhiệt tình của cấp dưới. Lại nhìn thấy mọi người đều tập trung cặp mắt nhìn chị.

Aiza, chị đi tới đâu cũng gây sự chú ý cho người khác, xem ra bộ dáng xinh đẹp cũng chưa hẳn là chuyện tốt, vừa ra khỏi cửa là thu hút ánh mắt của người khác, khiến Park Jiyeon cũng quên sự thật là bản thân mình cũng xinh xắn không kém. Nhanh chóng kéo chị vào văn phòng, không muốn chị bị người ta dòm ngó như con khỉ trong vườn thú.

Lee Sunny sau khi từ phòng tổng giám đốc đi ra liền bị một đám người tò mò vây quanh,

"Sunny, cô gái Park  tổng dẫn đến là ai vậy?"

" Đúng rồi, là ai vậy? Dáng người thật khá, so với Park tổng còn đẹp hơn."

"Nói cái gì vậy, hai người căn bản không giống nhau, Park tổng là băng mỹ nhân, người kia thì dễ thương, không đúng không đúng, là gợi cảm nóng bỏng, cũng không đúng, tóm lại là không thể so sánh."

.......

Lee Sunny nhìn mọi người thảo luận sôi nổi, bất đắc dĩ cười," Đó là chị của Park tổng, các người không cần đoán mò..." Vốn đang muốn kêu mọi người tập trung làm việc, lại nghe được một lời nói khá bất ngờ

"Cái gì? Là chị của Park tổng. Aiza, đáng tiếc, xinh đẹp như vậy cũng là một người ngốc"

"Cái gì, là người ngốc, nói rõ ràng chút."

"Các người không biết sao? Ba của Park tổng, cũng chính là chủ tịch của chúng ta, lúc trước không phải là thương gia, mà là cục trưởng cảnh sát thành phố Seoul. Vị trí cục trưởng này là bằng thực lực, không giống hiện nay chỉ dựa vào quan hệ. Bởi vậy cũng bắt tội không ít người, trong đó có một người vượt ngục, tìm chủ tịch trả thù, kết quả aiza, đem chủ tịch phu nhân..."

"Làm sao vậy, nói mau đi."

"Tiền dâm hậu sát, chị của Park tổng chúng ta bởi vì sự việc này đã bị kích thích, dẫn đến trí lực bị dừng lại ở thời điểm đó."

"Anh làm sao biết được? Thiệt hay giả? tại sao chúng tôi không biết."

"Đương nhiên là sự thật, tôi là người của thành phố Seoul, cơ hồ tất cả mọi người trong thành phố Seoul đều biết, chuyện này lúc đó chấn động rất lớn. Chính từ lúc đó chủ tịch mới không làm cục trưởng nữa mà chuyển sang kinh doanh."

"Cái thứ bại hoại kia bị xử thế nào?"

" Đương nhiên bị xử chết"

Trách không được lần trước khi mua giày nhìn thấy Park tổng đối với chị tốt như vậy, Sunny nhớ lại, gặp loại sự tình này thật là bất hạnh.

Park Jiyeon sau khi xử lý một số công việc xong, ngẩng đầu nhìn thì thấy chị đang ngủ trên sopha. Là chính mình sơ sót, buổi sáng vội vàng đã quên mang theo dụng cụ để vẽ của chị đến.

Nghĩ đến chị trong khoảng thời gian này đều phải cùng mình đến công ty, Park Jiyeon liền cảm thấy có lỗi với chị, đúng lúc ba và bạn cũ nghỉ phép, bà của má Lee lại bệnh nặng, phải về nhà chăm sóc. Trong nhà không còn ai khác, Park Jiyeon lo lắng chị ở nhà một mình, nên chỉ có thể dẫn theo chị đến công ty.

Nghĩ đến những lời căn dặn của má Lee trước khi đi mà cảm thấy buồn cười, má Lee vẫn xem hai chị em là con nít, nào là cả hai không được vào nhà bếp, không được để chị chơi điện, không được dẫn chị đi nhiều nơi, chú ý quan sát chị không để chị bị đi lạc... Bất quá nghĩ lại ngoại trừ ba ra thì chỉ sợ chỉ có má Lee mới đối với mình và chị tốt như vậy. Từ sau khi mẹ qua đời thì má Lee bắt đầu chăm sóc hai chị em, ba vừa gây dựng sự nghiệp nên căn bản không có thời gian chăm sóc mình và chị, vẫn đều là má Lee chăm sóc mình và chị như con ruột.

Thùng thùng tiếng đập cửa kéo Park Jiyeon quay lại hiện thực, "Mời vào". Lee Sunny tiến vào, "Park tổng, giữa trưa muốn ăn cái gì?". Thân là thư ký, Lee Sunny còn phụ trách luôn cả cơm trưa của Tổng giám đốc.

"Không cần, tôi và chị ra ngoài ăn." Park Jiyeon cũng không muốn uỷ khuất chị phải ăn cơm hộp, huống hồ còn muốn dẫn chị đi mua vài thứ, nếu không chị lại muốn ngủ nữa, ngủ nhiều quá đối với cơ thể cũng không tốt. Park Jiyeon đánh thức chị xong bèn dẫn chị ra ngoài ăn cơm.

Buổi chiều Park Jiyeon và chị quay lại công ty lại khiến một trận rối loạn không nhỏ, lúc ra ngoài hai tay vẫn trống trơn nhưng khi Park tổng quay trở lại thì cầm một cái ba lô không nhỏ, xem phình ra như vậy bên trong nhất định không ít thứ gì đó.

Phát hiện này không khỏi lại khiến cho nhiều người hứng thú, "Cô nói bên trong là cái gì?"

"Tôi đoán..."Lee Sunny chỉ có bất đắc dĩ cười cười, xem ra chị của Tổng giám đốc đã mang đến không ít thú vị cho đám người cả ngày chỉ vùi đầu vào công việc.

"Park  tổng, sau nửa tiếng nửa thì Lee tổng giám đốc của công ty Lee thị sẽ đến bàn với chị về việc hợp tác." Lee Sunny hướng Park Jiyeon nhắc nhở lịch trình, không nhịn được nhìn bên cạnh, chỉ thấy một đống lớn đồ ăn vặt để trên sopha, còn Park EunJung thì đang tập trung tinh thần vẽ gì đó, rồi cầm lấy đồ ăn vặt ăn, không hề giống buổi sáng chỉ có ngủ.

"Khụ khụ, cô dẫn anh ta đến phòng họp." Nhìn thấy Lee Sunny thất thần nên Park Jiyeon ho nhẹ hai tiếng trả lời.

"Vâng"

Hoàn hồn liền nhìn thấy Park tổng tỏ ý trêu cười, giống như đang nói Lee Sunny không phải đang làm việc nha, nhưng cũng không có ý trách cứ. Lee Sunny đỏ mặt cáo lui. Vừa ra khỏi cửa liền bị hỏi trong bao rốt cuộc là cái gì, Sunny  còn vì chuyện vừa rồi mà thất thần, cũng không để ý đến câu hỏi của mọi người. Những người xung quanh thấy mặt nàng hồng hồng, còn tưởng rằng bị quản lý mắng, cũng không hỏi lại, bắt đầu thật sự làm việc, sợ lửa giận của Park tổng sẽ đốt tới mình.

Park Jiyeon còn không biết nụ cười vừa rồi của mình lại có lực sát thương như vậy, khiến Lee Sunny không thể tập trung làm việc, chỉ cần nhớ đến Park Jiyeon cười với mình vừa rồi liền mặt đỏ tim đập.

"Chị, lát nữa em phải đi gặp khách, chị ngoan ngoãn ở đây vẽ, nếu mệt thì ngủ một lát, em sẽ mau chóng quay lại, chị không được chạy loạn nha." Park Jiyeon nghĩ đến việc lát nữa để chị một mình trong phòng thì cảm thấy không yên lòng, nhưng không còn cách nào, cũng không thể dẫn theo chị đi gặp khách.

"Uh, JiJi nhớ quay lại sớm nhé."

"Chờ em quay lại chúng ta sẽ đi ăn một bữa thịnh soạn, nên chị phải ngoan ngoãn đợi em quay lại, đừng chạy loạn." Vẫn cảm thấy để chị một mình như vậy thật lo lắng.

"Chị biết rồi, chị sẽ ngoan ngoãn chờ JiJi quay lại."

"Sunny" Park Jiyeon đi đến trước phòng họp thì tìm thấy Lee Sunny

"Dạ?" Người nào đó vẫn còn đang thất thần.

"Sao mặt cô lại đỏ như vậy, không khoẻ sao?"

"Không có gì (còn không phải bởi vì chị))"

"Tôi đi gặp khách, cô giúp tôi chăm sóc chị tôi một chút, đừng để chị chạy lung tung, có được không?"

" Được, chị yên tâm đi."

"Cám ơn, tháng này sẽ cho cô hai phần tiền thưởng"

"Hả? Không cần" Nhìn thấy biểu tình trêu tức của đối phương liền biết mình bị lừa, mặt đỏ đến không thể đỏ hơn.

"Ha ha, Sunny mặt đỏ nhìn thật đáng yêu." Park Jiyeon nói xong liền nhanh chóng chạy đi.

Lee Sunny vừa tức vừa giận thật chịu không nổi, bình thường Tổng giám đốc lạnh như băng, lại luôn thích đùa giỡn với mình. Bất quá Lee Sunny sau mỗi lần bị chọc, một chút cũng không giận, thậm chí còn thực vui vẻ. Ít nhất nàng cũng không nguỵ trang đối với mình, như vậy là đủ rồi, không phải sao?

Nhìn thấy đối phương chạy đi mất, Lee Sunny phục hồi tinh thần lại, đến phòng Park Jiyeon xem Park EunJung có cần gì giúp đỡ hay không, những chuyện đã hứa với Park  tổng đều phải tận tâm làm tốt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro