Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jiyeon  thật sự không hiểu rõ tình trạng hiện tại, rõ ràng là đang canh chừng bên cạnh giường bệnh của chị, tại sao bây giờ lại cùng chị nằm trên một giường?

Đúng rồi, hôm qua ba đến bệnh viện, mình đang khóc lại ngủ mất, nhưng vì cái gì mình lại ở trên giường của chị, ba hẳn là không keo kiệt đến nỗi luyến tiếc cho mình một cái giường để ngủ chứ. Quay đầu nhìn xem, cũng không đúng, thì ra giường bên cạnh kia mới là giường của chị, nói như vậy, là chị đang ở trên giường của mình.

"Đừng lộn xộn, buồn ngủ."

Cái gì, chị tỉnh rồi! Vội vàng cúi đầu để xác định người trong lòng có thật sự tỉnh hay không.

"Không phải đã nói em đừng động đậy mà, người ta còn muốn ngủ !"

Chị đã tỉnh thật rồi, lạ nhỉ, tại sao nóng giận dữ vậy, cách nói chuyện khác hẳn ngày thường, hay là kinh sợ quá độ nên đầu óc có vấn đề. Vội vàng ôm người trong lòng : "chị, đừng sợ, không sao rồi, không sao rồi..."

Park EunJung làm sao còn có việc gì, chẳng qua biết JiJi ở bên mình hai ngày hai đêm, muốn để JiJi nghỉ ngơi nhiều chút, không nghĩ tới làm cho đối phương hiểu lầm. Nhưng mà, được JiJi ôm ấp vậy thật là thoải mái, chờ ôm đủ rồi hẳn giải thích. Ai biết Park Jiyeon thấy đối phương không có phản ứng, càng cho rằng chị đã bị kinh sợ, đành phải càng thêm ra sức an ủi chị, mà Park EunJung lại đang hưởng thụ sự ôm ấp của mỹ nhân, hoàn toàn không để ý đến bộ dáng lo lắng gần chết của đối phương. 

"Cái gì, chị hoàn toàn khoẻ hẳn." Đây chỉ sợ là tin tức bất ngờ nhất mà Park Jiyeon nghe được trong mười mấy năm qua, thế cho nên bất động tại chỗ.

Park EunJung còn tưởng rằng JiJi bởi vì mình vừa rồi không giải thích kịp thời, hại em ấy lo sợ nửa ngày mà tức giận, vừa định giải thích lại bị Park Jiyeon  một phen bế lên.

"Quá tốt, quá tốt, chị rốt cuộc đã khoẻ, rốt cuộc đã khoẻ, tốt quá...." Park Jiyeon không nghĩ tới chuyện mà mình ngày muốn đêm mong cuối cùng đã thành hiện thực, vui mừng đến nổi ôm chị xoay nhiều vòng.

"A! ha ha, JiJi mau buông chị ra, chị chóng mặt quá." Park EunJung không nghĩ tới Park Jiyeon so với mình còn vui vẻ hơn, nhưng mà JiJi xoay mình như vậy thật khiến mình ăn không tiêu. Cứ xoay như vậy chắc sẽ bị nôn quá.

Park Jiyeon nghe sự kháng nghị của chị, rốt cuộc tỉnh táo lại, ngượng ngùng sờ sờ cái gáy.

"Haha... Em mừng quá nên quên mất, chị không chóng mặt chứ?"

"JiJi mà cũng biết mắc cỡ à, thật hiếm thấy."

"Chị, tại sao chị đã khoẻ, lại trở nên xấu xa như vậy, lại còn giễu cợt em nữa." Mặt Park Jiyeon cư nhiên vô cùng đỏ, điều này càng làm cho Park EunJung  muốn giễu cợt JiJi nữa, vừa định mở miệng thì Park Hyun Joon vào phòng bệnh.

"Jungie, con tỉnh rồi! Quá tốt, còn chỗ nào thấy không khoẻ không, mau nói cho ba biết."

"Ba, con khoẻ lắm, con hoàn toàn khoẻ."

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Thực hiển nhiên Park Hyun Joon không hiểu ý tứ của Park Jiyeon, "Ba, chị là nói chị đã khôi phục tâm trí, không còn là một đứa trẻ nữa."

"Thật sự, thật vậy chăng, Jungie."

"Dạ ba, con thật sự khoẻ lắm."

Park Hyun Joon kích động ôm lấy Park EunJung, con người cứng cỏi chỉ đổ máu không đổ lệ này cư nhiên lại khóc, Park Jiyeon nhìn thấy nước mắt của ba cũng không nhịn được, ba người một nhà cùng ôm nhau khóc một trận sảng khoái.

Park EunJung đương nhiên buổi chiều liền xuất viện, trước khi xuất viện thì kiểm tra toàn thân, hết thảy bình thường, thế này mới làm cho Park Jiyeon và Park Hyun Joon chân chính yên tâm.

Ba ngày sau, EunJoon bị khởi tố tội cưỡng dâm, tội đe doạ, tội tham ô công khoản, tội bán đứng cơ mật công ty, nhiều tội tình tiết nghiêm trọng, cuối cùng phán xử tù chung thân.

Park Jiyeon nghe kết quả như thế, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ba, cuối cùng Park Hyun Joon  thành thật trả lời Park Jiyeon, " Ba đã sớm phát hiện tên bại hoại EunJoon này có mưu đồ gây rối công ty chúng ta, nhiều lần tham ô công khoản, cho nên ba phái người tra xét bối cảnh của nó, không nghĩ tới thật đúng là tra ra một số chuyện."

"Nói như vậy ba sớm biết hắn là con ông ta, lần này lấy cớ cùng bạn già đi du lịch cũng là bí mật đi điều tra." Bằng không làm sao lập tức phát hiện nhiều tội như vậy.

Park Hyun Joon nghe mùi nguy hiểm, nhanh chóng giải thích, "Ba làm sao biết nó lại ra tay nhanh vậy, ba định điều tra xong sẽ đem nó đi giải quyết ổn thoả, cho nên mới chưa kịp nói với con, bất quá EunJung cũng nhân hoạ được phúc, cũng xem như là may mắn trong bất hạnh đi."

Park Jiyeon nghĩ ba không nói cho mình biết cũng là vì không muốn mình lo lắng, vụng trộm đem chuyện này giải quyết, xét đến cùng cũng là vì mình và chị, mình làm sao có thể trách ba được.

"Hình phạt phán đến nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ cũng là ba ra tay rồi, phỏng chừng hắn trong ngục giam dù biểu hiện tốt cỡ nào cũng không được giảm hình phạt nhỉ." Ba có mối quan hệ sâu rộng thế nào bản thân mình sao không biết được.

"Chẳng qua là mời vài lão chiến hữu cùng ôn chuyện cũ thôi, nói đi nói lại cũng là chuyện con cái trong nhà. Các cô chú con đều rất quan tâm đến con và EunJung." 

Chính mình như thế nào không nhân cơ hội này trừ bỏ hoàn toàn bất cứ người nào có khả năng gây tổn hại cho EunJung và Jiyeon chứ, may mắn lần này không xảy ra chuyện gì, nếu không thì thật làm cho SoJin thất vọng.

Park Jiyeon biết ba lần này quyết tâm bảo vệ mình và chị, bằng không lấy tính tình của ba, như thế nào lại dùng tình bạn để tính chuyện riêng được. Thật sự làm khó cho ba rồi, "Cám ơn ba."

"Đứa ngốc này, trước mặt ba còn nói cám ơn sao?" Park Hyun Joon thấy con gái có thể hiểu cho mình như vậy, tự đáy lòng vô cùng vui mừng.

"Đúng rồi, EunJung mấy ngày nay không có việc gì chứ, ba lo lắng chị con bởi vì chuyện này mà bị đả kích. "

"Ba yên tâm, con mấy ngày nay vẫn ở cùng chị, không phát hiện chị có gì bất thường, mấy hôm trước còn thấy con sử dụng máy tính mà cảm thấy hứng thú, quấn quít kêu con dạy cho chị, phỏng chừng lúc này chị đang ở trên lầu chơi máy tính rồi."

"Không có việc gì là tốt rồi, EunJung nhiều năm nay như một đứa nhỏ, thật vất vả cho nó, con nhất định phải chăm sóc chị con thật tốt, đừng để cho chị con bị thương tổn gì nữa, ba già rồi, công ty sau này đều phải dựa vào con, chủ yếu là phải chăm sóc chị con cho tốt, ba không cần gì khác, chỉ mong con và EunJung hai đứa được hạnh phúc là đủ rồi."

"Ba yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho chị, chuyện công ty ba cũng không cần lo lắng, hiện tại việc quan trọng nhất mà ba cần làm chính là tìm cho tụi con một người mẹ kế, dù sao ba cũng không có việc gì, chị cũng tốt, má Lee vừa gọi điện thoại nói vài ngày nữa sẽ quay lại, chờ má Lee trở lại thì ba và má Lee cùng nhau đi du lịch giải buồn đi, thuận tiện trải qua thế giới hai người. Bà của má Lee đã qua đời, cũng không còn gì phải bận tâm, chúng ta rốt cuộc cũng có mẹ kế !"

Park Jiyeon biết má Lee chăm sóc ba và chị em mình nhiều năm qua dần dần cùng ba có tình cảm, hai người sở dĩ không làm rõ đều là bởi vì hai chị em nàng, hiện tại chị cũng đã khoẻ, mình ở công ty cũng có thể tự mình đảm đương, đã đến lúc nên thành toàn cho hai người già này.

Park Hyun Joon  không nghĩ tới Park Jiyeon sẽ biết, còn có ý thúc đẩy mình và má Lee, nhất thời mặt có chút đỏ lên, "Nói bừa cái gì vậy, mấy đứa nhỏ khác đều sợ có mẹ kế, con thì ngược lại vui vẻ như vậy, con trước mắt quản lý công ty cho tốt đã, mấy chuyện này nói sau." Nói xong lập tức lên lầu, không để ý tới Park Jiyeon.

"Đó là bởi vì má Lee đối với con và chị tốt như con ruột vậy !" Park Jiyeon hướng về phía bóng dáng ba đang chạy trốn mà nói, không nghĩ tới ba vậy mà cũng có thể đỏ mặt.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro