Chương 19 : Hắn cố chấp bá đạo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Han

"Bang!"

Nhiễm Diên giờ phút này thân thể run lên nhè nhẹ, cổ tay phải bị Quý Thịnh bóp chặt, lửa giận bao phủ lấy nàng, nhìn một bên mặt Quý Thịnh bị nàng đánh, hô hấp nàng dồn dập, tay trái một mảnh đau rát, còn ẩn ẩn chảy ra mồ hôi lạnh.

Một cái tát nàng đánh ra vốn không lường trước được, Quý Thịnh nghiêng mặt, mắt hơi khép hờ, trong giây lát mới nghe từ lồng ngực hắn phát ra tiếng cười nặng nề, cười đến cực kỳ đáng sợ.

"Ta......Ta......."

Đánh hắn xong, Nhiễm Diên liền từ trong tức giận bừng tỉnh, nàng thậm chí còn có điểm không thể tin được, chính mình đã đánh Quý Thịnh, ngơ ngẩn nhìn hắn, muốn nói cái gì đó, lại phát hiện cổ họng khô khốc, còn có nhiều hơn đó là sự sợ hãi.

Quý Thịnh chậm rãi quay mặt lại, tuấn nhan như phủ bóng tối không có lấy một tia biểu tình, mắt đen thâm trầm hờ hững sắc bén, mày kiếm khẽ nhếch, nhìn Nhiễm Diên bắt đầu co rúm, hắn một phen chế trụ cổ nàng, năm ngón tay thoáng dùng sức.

"A!"

Thiếu dưỡng khí khiến nàng hít thở không thông cùng với đau nhức làm Nhiễm Diên lắc đầu vặn vẹo, giãy giụa bắt lấy cánh tay Quý Thịnh cào đánh, lại bị hắn bóp cổ nhấc lên, hai chân nhỏ trực tiếp ly khai mặt đất.

"Nói, nàng là của ta."

Thanh âm hắn trầm lạnh không có một tia gợn sóng, đây mới chân chính là Quý Thịnh, thô bạo thích giết chóc. Thân hình hắn cao lớn, bóp cổ Nhiễm Diên căn bản không cần tốn nhiều sức, chậm rãi buộc chặt ngón tay nhìn biểu tình nàng hoảng sợ tuyệt vọng, chỉ cần hắn dùng thêm chút lực, nữ nhân có thể làm loạn tâm trí hắn này sẽ vĩnh viễn biến mất.

Cho dù cận kề tử vong, Nhiễm Diên vẫn như cũ đẹp đến kinh người, khuôn mặt đỏ bừng như máu, cổ trắng bất lực vặn vẹo trong tay hắn.

"Ta.....là, là của ngươi....."

Nàng chung quy vẫn khuất phục, ở một khắc trước khi cổ sắp bị bóp đứt, Quý Thịnh buông tha nàng. Nhiễm Diên xụi lơ ngã ngồi xuống sàn, không khí được khơi thông đột nhiên tràn vào phổi làm nàng bị sặc, ho khan kịch liệt không ngừng, mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, hoảng sợ khiến nước mắt nàng tràn ra.

Hắn thiếu chút nữa đã giết nàng.

Quý Thịnh đứng ở phía sau nàng từ trên cao nhìn xuống, Nhiễm Diên cuộn tròn thân thể run rẩy không ngừng, dưới tóc dài hỗn độn lộ ra một đoạn cổ trắng, bên trên hiện lên vài đạo vết đỏ sẫm, dưới ánh sáng dạ minh châu rõ như ban ngày, nhìn đến có chút ghê người.

"A Diên, nàng không nên chọc giận ta."

Dứt lời, hắn duỗi tay muốn đem nàng nâng dậy, đại chưởng cứng rắn còn chưa chạm được đến áo nàng liền bị Nhiễm Diên hoảng sợ né tránh. Quý Thịnh khẽ cau mày, nhấp môi cười chua xót, phất tay áo rời đi, ngọc bội đẹp đẽ, quý giá bên hông rung động vang lên từng tiếng 'đông đông', giây lát sau biến mất ở đại điện yên tĩnh.

Hắn vừa đi, Nữ Âm chờ ở ngoài điện liền vội vàng tiến vào, nhìn Nhiễm Diên ngã trên mặt đất bị dọa không nhẹ.

"Phu nhân!"

Nhiêm Diên được đỡ lên, trên mặt không có lấy nửa phần huyết sắc, cảm giác ở quỷ môn quan đi dạo một vòng quả thật không hề dễ chịu, lúc này mới biết được cái gì gọi là "nghĩ đến mà sợ".

Quả nhiên, cái tên biến thái Quý Thịnh này không thể chọc vào.

"Phu nhân, cổ của người...." Dấu tay chói lọi thế kia, Nữ Âm tất nhiên nhìn ra, biểu tình lo lắng nói: "Đại Vương hiện giờ đã không còn là Công tử lúc trước, Phu nhân ngày thường không phải hay dạy dỗ nô tỳ phải biết thức thời sao? Người hiện giờ đã cùng Đại Vương làm việc phu thê......"

"Đừng nói nữa, khụ khụ!"

Thứ Nhiễm Diên muốn rất đơn giản, chính là an ổn mà sống. Quả thật, như lời Quý Thịnh nói, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, hết thảy đều không phải lo lắng điều gì, chỉ là sống như vậy, có khác nào mất đi tự do cùng yêu thích?

Nàng không chỉ muốn sống cho thật tốt, còn phải sống có tôn nghiêm! Kiêu ngạo của nàng, ai cũng không thể tùy ý giẫm đạp, cho dù là Quý Thịnh.

Đêm khuya mưa càng ngày càng to, sấm sét ầm ầm ban đêm luôn có chút đáng sợ nói không nên lời, Nhiễm Diên ngồi ở giường lớn treo màn sa hoa lệ, ôm gối nhìn cung nhân thắp lên từng ngọn đèn, tẩm điện tối tăm dần dần khôi phục ánh sáng, sương mù nặng nề đè trong lòng nàng mới tạm tan đi vài phần.

"Được rồi, đều đi ra ngoài đi."

"Dạ."

Nằm giữa chăn gấm mềm mại, Nhiễm Diên lăn qua lộn lại một hồi vẫn không ngủ được, trong đầu tất cả đều là Quý Thịnh kẻ điên kia, thẳng đến khi bên tai vang lên một trận tiếng nổ lớn vang vọng, nửa bên cung thất tựa hồ đều rung lên, trong lòng nàng căng thẳng, chui ở trong chăn trùm kín đầu.

Nàng sợ hãi sấm to như vậy.

Ầm ầm! Liên tiếp vài trận tiếng sấm nổ ra, Nhiễm Diên trốn ở trong chăn mồ hôi nóng ròng ròng, đại khái là quá căng thẳng, thế cho nên chưa từng phát hiện góc chăn phía sau bị người nhấc lên, tận đến khi một cánh tay cường tráng hoàn toàn để lên eo nàng, nàng mới giật mình hô một tiếng từ trong chăn chui ra ngoài.

"........Ngươi không phải đi rồi sao?"

Ở trong chăn hồi lâu, má đào phấn hồng một mảnh, mắt đẹp trừng lớn mờ mịt hơi nước, trong kiều mị lộ ra tia yếu ớt không dễ phát hiện, bộ dáng bất lực đáng thương này, không khỏi làm Quý Thịnh nhớ tới khi còn nhỏ, trong điện của mẫu hậu nuôi một con thỏ con, đôi mắt hồng hồng ngậm nước, mềm mại đáng yêu đến mức chỉ muốn liên tục xoa nắn mặt béo đầy lông xù.

Ngón tay thon dài thay nàng lau đi mồ hôi nóng ướt át trên trán, mắt đen u trầm theo bản năng né tránh cặp mắt nàng, chầm chậm nói: "Bổn Vương chỉ là không muốn dính mưa nên mới quay lại."

Kẻ lừa đảo, Nhiễm Diên nhìn góc ngoài áo bào, mặt trên rõ ràng còn có dấu vết nước mưa ướt nhẹp, không cần nói cũng biết hắn chắc chắn là đi nửa đường rồi quay lại.

Quý Thịnh bỗng nhiên duỗi tay, đem Nhiễm Diên ôm vào trong lòng, lồng ngực nóng ấm rộng lớn ôm chặt tiểu nhân nhi kiều mềm, tay to nhẹ dán lên lưng nàng, cằm đặt lên đỉnh đầu nàng, thả ra một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.

"Còn đau phải không?"

Không còn khí thế giương cung bạt kiếm của lúc trước, lãnh khốc sắc bén thoáng biến thành lơ đãng ôn nhu, khiến lòng Nhiễm Diên bỗng chốc mềm nhũn, hơi cựa người tách khỏi lồng ngực cường thế của hắn một chút, trong mũi tất cả đều là mùi long tiên hương thuộc về hắn, dưới ánh sáng chiếu rọi, bên trái khuôn mặt trắng trẻo của hắn còn lưu lại dấu tay nàng.

Một cái tát kia nàng đã dùng hết sức lực, Nhiễm Diên bỗng nhiên muốn cười, lại nhịn xuống xúc động cong môi, đau nhức nơi cần cổ đúng lúc truyền đến.

"Tất nhiên là còn đau."

Ngữ khí nàng không tốt lại còn khó nén chút ý tứ giận dỗi, Quý Thịnh an tĩnh chăm chú nhìn nàng trong lồng ngực, cánh tay lại tăng thêm lực ôm nàng, mềm mại của nàng, hương thơm của nàng, tất cả đều là ma chướng của hắn.

"Sẽ không có lần sau."

Trong yên tĩnh, một đạo tiếng sấm ầm vang, ôm lấy thân thể đang co rúm của Nhiễm Diên, Quý Thịnh ở giữa trán nàng chậm rãi ấn xuống một nụ hôn, môi mỏng lại dời xuống cắn vành tai nàng, hơi thở nóng bỏng dần dần đem nàng cắn nuốt.

"A Diên, vĩnh viễn đừng rời khỏi ta."

Đây là sự cố chấp bá đạo nhất của Quý Thịnh.

Han: Hoanh nghênh cmt beta hay sửa lời cho truyện để thêm mượt, hoàn chỉnh nhé (=w=)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro