Chương 27 : Đại Vương nói muốn lập Phu nhân làm hậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Han

"A, xứng đôi? Nếu Bổn Vương lập hậu, A Diên chẳng lẽ không có lấy nửa phần không vui?" Thanh âm hắn đã có chút lạnh lẽo.

Nhiễm Diên lại trì độn chưa phát hiện ra, lúc này cả người mệt mỏi vô cùng, ý nghĩ cũng không nhanh nhẹn như lúc bình thường, cơ thể mềm như bông ghé vào trên người Quý Thịnh. Theo lý thuyết, Quý Thịnh nếu lập hậu, đối với nàng mà nói cũng không hẳn là chuyện tốt, nhưng sớm đã nghe đến Trịnh Thúc Cơ kia tuyệt đại phương hoa, so với Trịnh Phi năm đó còn muốn mỹ hơn vài phần, nếu dạng nữ nhân này có thể lung lạc cái tên biến thái Quý Thịnh, nàng chẳng phải là có cơ hội chạy ra hổ khẩu*?

(*chạy ra hổ khẩu : đại loại mỗ nữ 9 coi Đại Vương nguy hiểm như hổ, cụm này ý nói có thể thoát khỏi Đại Vương)

Tưởng tượng như vậy, nàng bỗng nhiên cảm thấy hắn lập hậu, tựa hồ cũng là chuyện tốt.

"Sao lại không vui? Hiện giờ Trịnh bá đã khác xưa, đúng là lúc hưng thịnh nhất, còn nữa, Thúc Cơ kia cũng là biểu muội của người, làm hiền tế thân càng thêm thân nha, Đại Vương cũng chớ có đi ngược với tâm ý của Thái Hậu."

Liền tính nếu Thúc Cơ không trị được tên biến thái Quý Thịnh này, thì cũng còn một đống lớn các cơ thiếp khác, Nhiễm Diên không tin Quý Thịnh còn có thể mỗi ngày chết ở nơi này của nàng không chịu đi.

Nếu mọi chuyện phát triển đúng như thế, nàng cũng không cần phải trăm phương nghìn kế tìm cách trốn chạy khỏi Yến Cung, tương lai không lâu sau tự nhiên có thể quang minh chính đại mà ra cung.

Nhiễm Diên khó có được một lần nghiêm túc chân thành nói chuyện như thế, đuôi lông mày khẽ nhếch lây dính vui mừng, tựa hồ hận không thể khiến cho Quý Thịnh ngay lập tức lập hậu, đáng tiếc thời kỳ này cưới hỏi lễ nghi phiền phức, đối phương lại còn là công thất vương nữ, trước sau phỏng chừng còn muốn chuẩn bị trong thời gian dài.

Bỗng nhiên cổ tay truyền đến một cơn đau, Nhiễm Diên kinh hô một tiếng, vừa lúc đụng phải mắt ưng của Quý Thịnh, lệ khí nồng đậm tràn lan, doạ nàng cả người run lên, có chút khẩn trương.

"Đại, Đại Vương...."

Quý Thịnh cười lạnh, chợt xoay người đem Nhiễm Diên đè ở dưới thân, từ trên cao chăm chú nhìn xuống nàng, ngón tay thon dài ưu nhã theo má nàng chậm rãi du tẩu, miêu tả hình dáng mỹ lệ kia.

"Có vẻ A Diên chỉ ước gì ta lập hậu? Nàng cho rằng như vậy, Bổn Vương liền thả nàng?"

Nhìn cặp mắt đẹp trong trẻo sâu thẳm kia, trong lòng Quý Thịnh chợt đau đớn lợi hại, phiếm một cỗ chua xót, những mất mát không thể nói thành lời, thực hiển nhiên, nữ nhân mà hắn một lòng yêu sâu đậm nhiều năm này, trước sau như một không yêu hắn, thậm chí còn chờ đợi hắn nghênh thú nữ nhân khác, không hề có lấy nửa phần ghen tỵ.

Nhiễm Diên bị hắn doạ không nhẹ, biết chính mình lỡ lời, thanh âm run run muốn giải thích: "Không, không phải!"

"Im miệng!" Hắn cố ức chế sự phẫn nộ, kìm nén loại xúc động muốn bóp chết nàng, tầm mắt âm hàn cơ hồ chọc thủng sự vô tình của nàng: "Nàng mơ tưởng! Bổn Vương sẽ không cưới bất luận nữ nhân nào khác, nàng đời này cũng đừng nghĩ chạy, ta vĩnh viễn sẽ không buông tha nàng."

Hoàng tuyền bích lạc, tám dặm hồng trần, hắn chỉ muốn một người là nàng, cho dù là giữ, cũng muốn giữ lấy nàng cả đời.

Nhiễm Diên bị sự tàn nhẫn bá đạo của hắn làm cho không nói nên lời, khoảnh khắc kiều diễm xuân tình mới vừa rồi tiêu tán, tại thời điểm nàng cho rằng hắn sẽ bóp chết nàng, Quý Thịnh lại bắt lấy vai ngọc mảnh khảnh của nàng, đem nàng tàn nhẫn lật qua, đè ở trên chăn gấm.

Cự vật thô dài lại lần nữa từ phía sau hoa khẩu kiều nộn ướt nước vọt tiến vào, thô lỗ đâm thẳng tới chỗ sâu nhất.

"A!"

Không còn là hoan ái nhu tình lưu luyến, giờ chỉ còn những đợt tiến công đoạt lấy mang theo tuyệt vọng, thao đánh mạnh mẽ, há miệng cắn đầu vai kiều bạch của nàng, bá đạo dùng sức lưu lại dấu răng, nghe nàng ăn đau hô thét chói tai, hắn mới giải toả chút khí giận.

"Nàng...cái nữ nhân vô tâm vô phế này, thật muốn cứ như vậy làm chết nàng!"

Cường đại như Quý Thịnh, hắn có quyền khống chế sinh sát cả trăm triệu người, hô to một tiếng có thể công thành lược trì, nâng cánh tay vung lên có rất nhiều giai nhân nguyện ý phục tùng dưới chân, nhưng vận mệnh lại cứ ly kỳ đến thế, để hắn yêu Nhiễm Diên, cái này quả thật là khắc tinh của hắn.

Hắn cũng không hề nói cho nàng, ngay sau đêm đầu tiên hoan ái với nàng, chính tay hắn đã viết xuống chiếu thư lập nàng làm hậu....

Chuyện này thực sự chọc giận Quý Thịnh, hắn làm cho Nhiễm Diên vài ngày cũng chưa xuống được giường, chờ đến khi thân thể nàng khôi phục lại, thì đã năm sáu ngày không hề nhìn thấy Quý Thịnh, ban đêm vương giá cũng chưa từng qua đây.

Nhiễm Diên vẫn tiếp tục ăn uống nghỉ ngơi như thường, nghiêng thân tựa vào gối dựa gần khối băng, muỗng ngọc đựng đầy kem tươi mật quế, ngọt lạnh thấu tim, thực vui vẻ đạm nhiên. Thế nhưng lại khiến Nữ Âm lo lắng xoay quanh, năm lần bảy lượt góp lời.

"Phu nhân, Đại Vương vài ngày rồi cũng chưa tới, không bằng ngài thử đi Lập Chính Điện nhìn thử xem?"

"Đi nơi đó làm gì, không đi." Quý Thịnh không tới, Nhiễm Diên còn tự do tự tại, làm sao phải đi tới đó để tự mình chuốc lấy cực khổ, tưởng tượng đến cái tên biến thái kia, địa phương bị cắn rách nơi vai phải nàng lại bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.

"Chính ngài vẫn luôn đối cứng cùng Đại Vương như vậy, cũng không thể được nha, vạn nhất......"

Nhiễm Diên chậm rãi đảo muỗng ngọc trong tay, cắt đứt lời nói của Nữ Âm: "Vạn nhất cái gì? Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi có từng nghe đến chuyện Đại Vương muốn lập hậu."

"Nghe, nghe nói, Thái Hậu chủ trương sính cưới Trịnh bá Thúc Cơ." Nhìn Nhiễm Diên bỗng nhiên nhướn mày, cho rằng nàng không vui, Nữ Âm lại vội vàng la lên: "Chính là bị Đại Vương cự tuyệt rồi, Đại Vương nói nếu người lập hậu, cuộc đời này chỉ lập một người! Phu nhân, ngài đoán là ai?"

Nhìn cô gái nhỏ cười tươi như hoa, học khẩu khí bá đạo của Quý Thịnh cũng giống đến vài phần, trong lòng Nhiễm Diên mạc danh căng thẳng, muỗng ngọc trong tay rơi vào trong chén khi nào cũng không biết.

"Ai?"

"Đại Vương nói muốn lập Phu nhân làm hậu!"

Tác giả ps: Đại Vương chính là một trung khuyển không có thiên lý ~ cho dù Tiểu Diên yêu thương hắn ngàn biến vạn biến, hắn ái Tiểu Diên vĩnh viễn bất biến ~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro