Chương 29: Dã hợp trong rừng hoa anh đào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Han.

"Buông ta ra! Quý Thịnh Quý Thịnh!"

Đi đến chỗ sâu nhất trong rừng hoa anh đào, rốt cuộc Nhiễm Diên giãy giụa mệt mỏi bị Quý Thịnh ném xuống dưới một tán cây, trên bãi cỏ xanh chồng chất tầng tầng hoa anh đào rụng, không khí ngập tràn hương hoa vờn quanh.

"Ách! Ngươi quăng ngã ta làm gì....."

Nhiễm Diên kêu rên bực bội không thôi, may mà cũng không bị quăng ngã đau, thật vất vả mới nâng nửa người dậy, lại bị Quý Thịnh cười tà ác ấn gục ở trên mặt đất, thân hình cao lớn như núi đè lên cơ thể nhỏ nhắn của nàng, quả thực là muốn làm gì thì làm.

"A! Cởi cạp váy ta làm gì? Ngươi!"

Nàng toàn thân váy sam hoa lệ hỗn độn, giống như con chuột nhỏ bị mèo vờn chơi, bất lực giãy giụa ở dưới thân Quý Thịnh, mắt thấy váy lụa trắng thật dài sắp bị tay hắn cởi rớt, nàng liền biết hắn muốn làm cái gì.

Tên biến thái này, ban ngày ban mặt thế nhưng muốn chơi dã hợp!

"Bộ dáng đỏ mặt của A Diên cũng thật đẹp, ngoan một chút, nghe nói làm việc ấy ở bên ngoài cũng có loại tình thú khác, chúng ta thử xem."

Hắn cười tuấn mỹ dị thường, hai mắt lấp lánh như sao trời, môi mỏng nhẹ cong lên độ cung ưu nhã, giơ tay nhấc chân lại bá đạo ngông cuồng, tràn ngập dã tính, ấn giữ Nhiễm Diên luôn vặn vẹo không ngừng, bắt lấy hai cổ tay nàng chống trước ngực hắn trói lên, cực kỳ thuần thục cột lên trên cây anh đào, giống hệt như ngày xưa đem nàng cột vào đầu giường.

Nhiễm Diên chán nản, biết hắn là cố ý muốn trừng phạt nàng, hiện giờ dân phong phóng khoáng, loại sự tình dã hợp này ở trong nước quả thật là tình thú lãng mạn nhất, nhìn Quý Thịnh hứng thú ngẩng cao đầu, Nhiễm Diên hận không thể đá hắn một cước.

Đáng tiếc, nàng không có cái can đảm ấy, chỉ có thể bị Quý Thịnh trói chặt, may mà rừng anh đào nơi huyên thất này hiếm kẻ lui tới, nên cũng không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy.

Gió thổi từng cơn, hoa anh đào rụng như mưa rơi, đẹp tựa mộng ảo, cảnh sắc huyễn hoặc như đang ở cổng trời, Nhiễm Diên ngắm nhìn đến si mê, đột nhiên lại bị Quý Thịnh dùng khăn đen che lại hai mắt, thiên địa trong khoảnh khắc chỉ còn lại một mảnh hắc ám, hương hoa phất qua mũi dường như lại càng thêm nồng nàn.

"Không cần ~ mau gỡ xuống đi!"

Cảm giác không nhìn thấy bất cứ thứ gì thật sự khó chịu, mọi thứ xung quanh tựa hồ đều trở nên nguy hiểm hơn, nàng kinh sợ tiêm hô, bên tai chỉ còn tiếng quần áo rơi xuống ma xát rào rạt.

Nàng có thể cảm giác được, bàn tay Quý Thịnh đang dán lên má mình, lòng bàn tay hơi nóng cơ hồ che lấp hơn nửa khuôn mặt nàng, tay hắn đi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng đang mở, phát hiện ngón tay có xu thế muốn tham nhập, Nhiễm Diên theo bản năng cắn môi.

"A ~"

Một tiếng đạm cười réo rắt có chút hài hước, mặt Nhiễm Diên tức đến đỏ hồng.

Tay hắn bắt đầu không ngừng đi xuống, xâm nhập lớp lớp xiêm y không có nút buộc, đem chúng nó mở ra, gió thổi hơi lạnh, Nhiễm Diên chỉ cảm thấy ngón tay Quý Thịnh khẽ vuốt ở cần cổ nàng nhu hoà ấm áp, nàng không nhịn được rùng mình co rúm lại.

"A Diên sợ hãi sao?"

Mắt bị che lại, nàng thậm chí còn không nhìn thấy mặt hắn, chỉ nghe tiếng hắn ôn nhu vô cùng, trong lòng bỗng hơi bối rối, áy náy, nhưng vẫn cố cứng miệng : "Sợ ngươi làm gì! Mau thả ta ra!"

Rất nhanh nàng liền ý thức được nói mát sẽ chỉ làm chính mình trở nên thảm hại hơn.

Nút buộc yếm sau cần cổ bị hắn nhanh chóng tháo mở, vải yếm thêu hoa mai là sự che đậy cuối cùng của ngọc thể kiều diễm, ấm mềm; sau khi nút buộc bị cởi bỏ, thân trên của Nhiễm Diên cơ bản là trần trụi.

"Không sợ thì tốt."

Nhiễm Diên còn chưa kịp hiểu mấy chữ này của hắn, đã bị Quý Thịnh bóp lấy má đào, lưỡi to thô lệ bá đạo nháy mắt xâm nhập, chuẩn xác câu lấy lưỡi mềm run rẩy muốn né tránh của nàng, hàm mút quấn quanh đưa đẩy biến đổi đa dạng, toàn bộ khoang miệng nàng đều bị hắn đoạt lấy chiếm cứ.

"Ngô ngô ~"

Thanh âm nhẹ ngâm của nàng đã biến mềm, lực độ trằn trọc ở môi răng tăng thêm, lợi non bị đầu lưỡi hắn đảo qua, mỗi góc miệng nàng đều ngập tràn hơi thở thuộc về hắn, Nhiễm Diên chật vật nuốt nước bọt hắn đút tới, cả người vô cớ rùng mình.

Ngay ở lúc Nhiễm Diên cho rằng nụ hôn triền miên nóng bỏng này sẽ mãi không tách ra, Quý Thịnh chợt rời khỏi miệng nàng, môi đỏ kiều suyễn bị hắn dùng khăn mềm nhét vào, mơ hồ tản ra nhiệt độ cơ thể cùng mùi huân hương, Nhiễm Diên cuối cùng cũng biết đó là cái gì.

"Ngô!"

Sau khi đôi mắt bị bịt lại không nhìn thấy, kế tiếp nàng lại bị yếm của chính mình khống chế không thể tự do nói chuyện.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, chờ khi Quý Thịnh cởi bỏ khăn che trên mắt nàng, chắc chắn hắn sẽ bị thiên đao vạn quả!

"A Diên lại đang mắng thầm Bổn Vương?"

Dùng một tay đè lại vai ngọc giãy giụa của Nhiễm Diên, Quý Thịnh đột nhiên bật cười, nâng lên vú nộn đong đưa trước ngực nàng, thịt mềm trắng nõn đẫy đà, quầng vú màu hồng nhạt, hắn chỉ dùng ngón tay ở trên đầu vú nhẹ nhàng cọ cọ, vật nhỏ kia liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cứng lên.

"Tiểu dâm nhi, mới sờ có một chút liền cứng rắn, thật đáng yêu."

May mà bị đồ vật ngăn chặn miệng, Nhiễm Diên cũng không cần phát ra thanh âm làm người thấy thẹn, không thể phủ nhận, cảm giác tô ngứa kỳ dị lan tràn trong tim đang tăng lên, đáng sợ chính là nàng cái gì cũng không nhìn thấy, hai vú mẫn cảm bị hắn mạnh mẽ vuốt ve xoa lộng, lực độ thô lỗ, ngược lại khiến nàng cực kỳ thoả mãn.

"Có cảm giác? Hảo hảo hưởng thụ đi, A Diên."

Nhiễm Diên hô hấp gấp gáp, chỉ có thể cảm giác được hai vú của mình bị hắn xoa nắn quá độ, hai luồng non mịn oánh mềm bị nắm đẩy thành nhũ mương sâu hút, khi đầu lưỡi nóng ướt trêu đùa đảo qua nhũ thịt tuyết trắng, Nhiễm Diên thần kinh đều khẩn trương căng thẳng.

"Ngô ~"

"Ôm nhũ thịt mềm nhuyễn như ngọc phấn hương dị thường, Quý Thịnh một tay bóp một bên, thong thả ung dung liếm láp, nữ nhân dưới thân đã là run rẩy vặn người, hắn cười nhẹ bày mưu lập kế.

"Vú nộn của A Diên cùng thịt non phía dưới đều mềm mại như nhau, ăn ngon cực kỳ, thật thoải mái đi? Đợi chút nữa còn có càng nhiều vui sướng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro