Chương 107: Chưa đủ cố gắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cốc cốc cốc...."

Sau khi nghỉ trưa vào làm không bao lâu, cửa phòng Jungkook được gõ vang, cậu không ngẩng đầu, nói luôn: "vào đi."

Im Hana đẩy cửa đi vào, đứng lại trước mặt cậu, đặt bản thảo thiết kế lên bàn Jungkook , mở miệng nói: "nếu đây để sát hạch em, thì đề bài như vậy quá dễ đối với em, chỗ sai trong đó em đều đã tìm ra và sửa chữa lại rồi, ngoài ra em còn sửa đổi một chút bản thiết kế gốc, em cho là thiết kế như thế có thể lấy được nhiều ánh sáng hơn cho phòng ngủ."

Jungkook ngẩng đầu, nhìn cô ta, đưa tay cầm lấy giấy tờ trên bàn, liếc nhìn, quả thật đã đánh dấu những chỗ cậu cố ý tính sai, hơn nữa còn sửa lại tỉ lệ thiết kế của phòng ngủ và phòng khách.

Xem ra lần này Han Min Hyuk không hề nói quá lên, chí ít Im Hana này không phải là một gối thêu hoa(1) như Baek Junkyun lần trước, trông thì khá nhưng không dùng được. Xem ra mấy cái gọi là giải thưởng cô ta nhận được cũng không phải là nói khoác, có điều là người hơi quá tự phụ rồi, tự tin đúng là rất tốt, nhưng mà quá tự tin không phải lúc nào cũng là chuyện tốt.

Một lần nữa đặt bản vẽ trong tay lên trên bàn, nhìn cô ta, Jungkook nhàn nhạt mở miệng: "cô sửa thế này quả thật có thể lấy nhiều ánh sáng hơn cho phòng ngủ."

Nghe vậy, Im Hana tự tin cong cong khóe miệng, như là câu trả lời của Jungkook nằm trong dự đoán của cô ta.

"Nhưng mà." Không đợi ý cười trên khóe miệng cô ta hoàn toàn lộ ra, Jungkook chỉ chỉ bản vẽ trên bàn, nói tiếp: "cấu tạo thế này, phòng ngủ lấy ánh sáng tốt rồi, nhưng mà độ sáng toàn bộ phòng khách chỉ đạt khoảng sáu mươi phần trăm, mà phòng khách là một phần mặt tiền của căn nhà, mặt tiền mà lờ mờ tối tăm thì nhìn căn nhà thể nào cũng không sáng sủa được, còn bản thiết kế trước của tôi, mặc dù phòng ngủ hơi lờ mờ, nhưng chỉ tối hơn so với thay đổi của cô ba mươi phần trăm, như vậy cân nhắc lại, cô thấy cách nào tốt hơn."

Im Hana bị nói sửng sốt, một lần nữa xem lại bản vẽ trên bàn, nhìn chăm chú, không thể phủ nhận, Jungkook nói không sai, hiện tại mặc dù không thể đạt được độ sáng cao nhất cho phòng ngủ, nhưng mà tỷ lệ thiết kế như vậy đặt trên tổng thể có hiệu quả tốt nhất.

"Còn có vấn đề sao?" Jungkook hỏi.

Im Hana ngước mắt, liếc nhìn cậu, mím môi, lắc đầu.Jungkook gật đầu, nói: "nếu không có vấn đề thì cầm bản vẽ sửa lại này, đến công trường xem xét tiến độ công trình.""Em biết rồi." Im Hana gật đầu đồng ý, sau đó xoay người đi ra ngoài. Bây giờ chuyển nhà rồi, cách công ty quả thật gần hơn rất nhiều. Buổi tối không cần Kim Taehyung tới đây đón, đi bộ trở về, chỉ mất có năm phút đồng hồ đi đường, ngoài ra gần khu cư xá còn có một siêu thị cỡ lớn, tan việc trước khi về nhà đi siêu thị một chuyến, mua đồ ăn cho buổi tối, rất thuận tiện.Xách đồ ăn về nhà, cầm thẳng vào bếp, lúc vừa định vào phòng ngủ thay bộ đồ công sở mặc hôm nay, vừa mở tủ quần áo trong phòng thay đồ ra, mới thấy bên trong rỗng tuếch. Giờ mới nhớ tối qua bọn họ mới mang đồ đạc để vào phòng khách, căn bản là chưa hề lấy ra, sau đó ...Nhớ tới tối hôm qua, mặt Jungkook không chịu thua kém lại đỏ bừng lên."Kim Taehyung đáng ghét." Thấp giọng khẽ mắng một câu, trên khóe miệng lại ẩn hiện nụ cười khó che giấu. Xách cái túi hành lý hai người từ phòng khách vào, sau đó xếp quần áo hai người vào tủ quần áo. Tủ quần áo ở đây còn rộng gấp đôi bên kia, quần áo vốn không nhiều của hai người khiến cho cái tủ càng thêm trống trải.

Trong lúc Jungkook thu dọn sắp xong, đột nhiên lần tìm được một vật bằng vải lụa rất đẹp dưới đáy túi chính là bộ đồ ngủ gợi cảm thiếu vải, khuôn mặt nhỏ nhắn của Jungkook thoáng cái đỏ bừng. Lại nhìn mảnh vải trong tay, có chút kích động muốn vỗ trán, Kim Taehyung thế mà lại mang theo cái bộ đồ gợi cảm này! Nhìn cái này, cậu không kiềm chế được nhớ lại lần đầu tiên của bọn họ.

Jungkook đỏ mặt như cà chua sốt vậy, cả người bỗng chốc nóng ran lên.

"Đang nhìn cái gì?" Phía sau, không biết từ lúc nào Kim Taehyung đã đứng ở cửa, cười nhạt nhìn cô.

"Hả! Anh, anh về khi nào!" Jungkook bị anh dọa sợ hết hồn, vô ý thức nhét bộ đồ gợi cảm lên trên giường, dùng cái chăn mỏng đắp lên.

"Mới vừa về." Kim Taehyung nhàn nhạt nói, nhìn ra phía sau cậu một chút, hỏi: "phía sau giấu thứ gì vậy?"

"Không có, không có." Jungkook vội nói, vô thức chột dạ. Vội vàng đứng dậy đi về phía anh, nói: "cái kia, cái kia lúc tan việc em đã mua thức ăn rồi, nhưng mà em không làm được, cơm cơm tối anh làm nhé." Vừa nói, vừa đẩy anh ra khỏi phòng ngủ.

Kim Taehyung cười, anh cũng bỏ sót một góc màu đo đỏ tươi đẹp lộ ra khỏi chiếc chăn mỏng, nhưng mà anh cũng không có ý định vạch trần cậu. Theo lực đẩy của cậu đi vào bếp, quay đầu có chút bất đắc dĩ nhìn cậu, chỉ chỉ bộ âu phục trên người mình, nói: "Jungkook , dù sao em cũng phải để anh thay quần áo trước chứ."

Jungkook ngó bộ âu phục kia một chút, rất lâu mới ngước mắt nhìn anh, hơi làm nũng nói: "em đói."

Kim Taehyung thật sự bị cậu đánh bại, sủng nịch sờ sờ đầu cậu, cởi áo khoác trên người xuống cho cậu cầm, sau đó buộc cái tạp dề treo trong bếp lên, nhìn nguyên liệu nấu ăn ở trên bàn đá mà Jungkook mua trong siêu thị sau khi tan việc, nhanh chóng phân chia trong đầu, nghĩ kĩ những món định làm cho bữa tối, sau đó rửa nồi, làm công tác chuẩn bị, động tác thành thạo mỗi một việc đều rất lưu loát.

Jungkook khẽ thở dài, đi ra khỏi phòng bếp, khi đi tới phòng khách, vừa lúc liếc thấy hòm lớn tài liệu và văn kiện, đó những sách và tài liệu cần thiết của hai người mà hôm qua Kim Taehyung đã thu dọn từ bên kia. Quay đầu nhìn Kim Taehyung đang bận rộn trong bếp một chút, liền muốn nhân lúc anh đang làm cơm tối này sắp xếp theo trật tự tài liệu của hai người vào trong thư phòng, như vậy sau này tìm đến sẽ không lộn xộn.

Thấy Jungkook ở trong phòng khách tìm cách chuyển chiếc hòm sách và tài liệu kia, Kim Taehyung nhô đầu ra khỏi phòng bếp nói: "Jungkook , em cứ để đấy đi, chờ anh làm xong sẽ đem vào thư phòng."

"Không sao, em có thể làm." Jungkook từ chối, không thể chuyện gì cũng đến tay anh, như thế cậu sẽ cảm thấy mình rất vô dụng, không làm được gì cả.

Cái hòm này đúng là đừng nói, quả thật hơi nặng, Jungkook mất rất nhiều hơi sức mới kéo được từ phòng khách vào thư phòng.

Thở hổn hển, rất lâu mới hồi phục lại, Jungkook lấy toàn bộ sách trong hòm ra đặt trên bàn sách, sau đó lại phân loại từng quyển từng quyển lên cái giá sách to lớn phía sau.

Sau đó là một số bản thiết kế trước đây của cậu, từng cuộn từng cuộn được đặt gọn gàng, không bị cong vênh hay rách nát gì. Xếp bản thiết kế vào trong một cái ống hình trụ, dưới đáy hòm là một số văn kiện và tài liệu, có của cậu, có của anh. Sắp xếp đồ của hai người xong, lúc này mới chia ra đặt lên trên bàn công tác hai người. Tài liệu của cậu chủ yếu là một số công trình thiết kế đoạt giải trong và ngoài nước, những thứ này đều rất đáng giá cho cậu tham khảo và nghiên cứu.

Mà phần lớn giấy tờ của Kim Taehyung là công văn nhà nước, thông báo, đề xuất gì đó, chi chít chữ, nhìn mà khiến người ta vô cùng vô cùng không muốn nhìn tiếp nữa. Jungkook thu dọn đồ đặt lên bàn làm việc của anh, không ngờ mấy cái đồ lộn xộn gì đó vẫn còn rất nhiều. Cuối cùng lấy ra một túi đã ố vàng từ trong thùng giấy, miệng dán chưa được kín, thế nên lúc Jungkook cầm không hề chú ý, không cẩn thận cầm ngược, thế nên giấy tờ bên trong rơi hết ra ngoài, rơi lả tả xuống đất.

Thật ra thì nói rơi lả tả xuống đất thì hơi quá, bên trong chẳng qua chỉ có bốn năm tờ giấy A4. Khom lưng chuẩn bị nhặt giấy tờ trên mặt đất lên, cầm lên mới thấy rõ nội dung. Là hồ sơ của một người, hơn nữa người này cậu cũng quen biết, là Kang Hansung!

Phía trên ghi rõ tình hình sau khi Kang Hansung vào nghề, cũng có tư liệu ghi lại sơ lược trước khi ông ta vào công tác. Hóa ra là ông ta không phải là người Seoul, mà sau khi kết hôn mới chuyển tới Seoul, nguyên quán của ông ta ở phía nam Busan, mà nơi đó chính là nguyên quán củamẹ Jeon.

Trên hồ sơ còn ghi rõ quá trình học tập của Kang Hansung, điều khiến Jungkook thấy trùng hợp là con đường học tập của ông ta và mẹ cậu thật giống nhau, ngay cả địa phương mà hai người tham gia sản xuất ở nông thôn(2) cũng là cùng một vùng núi. Trên hồ sơ còn dán ảnh Kang Hansung thời thanh niên, nhìn ra được năm đó ông ta có tác phong nhanh nhẹ đoan chính, mặc áo sơ mi trắng, lộ ra vẻ thư sinh, rất nho nhã tuấn tú.

"Jungkook , ăn cơm."

Bên ngoài Kim Taehyung đã làm xong cơm tối, gọi Jungkook đi ra ăn cơm.

"Ách, đến, đến đây." Jungkook đáp, sau đó cầm hồ sơ về Kang Hansung trong tay bỏ vào trong túi văn kiện, rồi mới xoay người ra khỏi phòng.

Kim Taehyung đã bày biện cơm tối lên trên bàn ăn, đưa chiếc đũa trong tay cho Jungkook .

Jungkook thấp giọng nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống ghế cao.

Tài nấu nướng của Kim Taehyung thật sự không tệ, làm đồ ăn có thể so với đầu bếp của nhà hàng bình thường, sắc hương vị đủ cả. Nhưng mà tối nay Jungkook không có khẩu vị gì, quấy quấy cơm trong bát, nhưng lại không muốn ăn chút nào.

Kim Taehyung nhìn cậu, gắp miếng cà dầm tương mà cậu thích ăn vào trong bát cậu. Jungkook ngẩn người, ngẩng đầu cười cười với anh, cũng không hề động đũa gắp vào miệng mình.

Để bát đũa xuống, Kim Taehyung nhẹ giọng gọi: "Jungkook ."

Thoáng cái chưa kịp phản ứng, sửng sốt vài giây, mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, sững người nhìn anh: "cái, cái gì?"

"Không phải là em nói đói bụng rồi sao? Sao lại không ăn?" Nhìn thức ăn trong bát cậu, Kim Taehyung hỏi.

Jungkook cười khan, "đúng vậy a, em rất đói." Vừa nói, vừa vội vàng bới bới thức ăn, giống như là chứng minh mình thật sự đói bụng.

Kim Taehyung nhìn cậu một lúc lâu, cũng không vạch trần lời nói dối không được trang bị kỹ nội dung của cậu. Một lúc lâu mới lại bưng thức ăn lên tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm xong, Jungkook chủ động yêu cầu rửa bát, Kim Taehyung cũng không từ chối, chỉ khẽ gật đầu, sau đó từ trong phòng bếp đi ra ngoài.

Đi vào thư phòng, nhìn sách và văn kiện đã được xếp đặt trên bàn, cũng không nhìn ra có gì bất thường, chân mày khẽ chau lại, đang khó hiểu vì sao tâm trạng của Jungkook bỗng thay đổi thì liếc thấy túi văn kiện ố vàng ở đầu bàn, đột nhiên nhớ tới đồ trong túi văn kiện đó, thoáng cái đã hiểu được đại bộ phận. Mở túi văn kiện ra, lấy ra tư liệu quá khứ của Kang Hansung, hồi trước anh có bảo thư ký Yang điều tra tư liệu về Kang Hansung, sau đó mang về nhà xem, lần này dọn nhà thế nào lại cầm theo tập tài liệu này tới đây. Có lẽ vừa rồi Jungkook đã nhìn thấy tập tài liệu này rồi.

Thật ra thì ngày đó Jungkook bảo anh đi điều tra Kang Hansung, tư liệu trong hồ sơ này cũng không nhiều, chỉ là một số tư liệu căn bản hết sức bình thường. Về sau anh còn đặc biệt nhờ người điều tra thêm chuyện trước khi Kang Hansung tham gia công tác, do đó cũng biết được một chút quá khứ của ông ta và mẹ Jeon.

Có một số việc, một số chân tướng, không nói còn tốt hơn với nói, thật ra thì có truy cứu lại chuyện trước kia thì có ý nghĩa gì, có một số kết quả mà mình không cần thiết phải biết, thay vì thế, anh không định để Jungkook biết. chỉ cần bây giờ sống tốt, cần gì phải để ý quá khứ.

Lại từ trong thư phòng đi ra, Jungkook đã rửa xong bát đũa để vào tủ khử trùng. Vẻ mặt tập trung như đang suy nghĩ cái gì.

Kim Taehyung tiến lên, cười nhạt ôm cậu từ phía sau, nhẹ giọng hỏi bên tai cậu: "nghĩ cái gì?"

Jungkook lắc đầu, "không có gì."

"Thấy hồ sơ của Kang Hansung trong thư phòng rồi." Ôm cậu từ trong phòng bếp ra ngoài phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.

Jungkook im lặng, một lúc lâu mới khẽ gật đầu, đáp lời: "vâng."

"Kang Hansung và mẹ xuất thân từ một nơi, hơn nữa ở cùng một đội sản xuất, đúng không?" Kim Taehyung cố ý hỏi.

"Làm sao anh biết?" Jungkook hơi kinh ngạc, thậm chí anh còn nắm rõ tư liệu của mẹ cậu.

"Em bảo anh điều tra tư liệu của Kang Hansung còn không phải vì mẹ sao, cho nên khi tra tư liệu về Kang Hansung, anh cũng xem qua tư liệu của mẹ." Kim Taehyung thẳng thắn nói.

Jungkook gật đầu, cúi đầu hỏi: "vậy anh nói xem, hồi trước mẹ và Kang Hansung có phải là... "

"Người yêu?" Kim Taehyung tiếp lời cậu chưa nói hết.

Jungkook gật đầu, mỗi lần thấy mẹ nhìn thấy Kang Hansung đều kích động như thế, cậu nghĩ, quan hệ trước kia của bà và Kang Hansung nhất định không đơn giản.

"Đúng thì thế nào, điều này cũng rất bình thường không phải sao?" Kim Taehyung nhìn cậu hỏi ngược lại.

Jungkook sửng sốt, đúng vậy a, coi như là người yêu, nhưng cuối cùng chia tay cũng không có gì không bình thường, bọn họ đến từ một nơi, thậm chí còn có thể là bạn học, khi xuống nông thôn tham gia sản xuất lại là cùng một vùng, như vậy ở lâu với nhau, hai người nảy sinh tình cảm cũng không có gì là lạ, tất cả đều là chuyện bình thường, không phải sao? Nhưng mà, nhưng mà cậu có cảm giác, cảm giác có gì đó là lạ, nam nữ cho dù đã chia tay, khi gặp lại cũng không sợ hãi như mẹ cậu mới phải, như là có gì muốn giấu diếm cậu, mà dường như có liên quan đến mình.

Thấy cậu suy nghĩ đến say sưa, Kim Taehyung khẽ gọi: "Jungkook ?"

Lúc này Jungkook mới lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu, cười cười với anh: "không có gì."

Kim Taehyung nhìn cậu một lúc lâu, khẽ thở dài, nhàn nhạt mở miệng: "Jungkook , chuyện của cha mẹ là chuyên người lớn, dù là chuyện tình cảm hay chuyện khác, chúng ta cũng không nên tham dự, phải trái đúng sai cũng không phải do chúng ta có thể phán quyết. Cho nên, chúng ta đừng quấn quýt, khổ não với những chuyện mà chúng ta không nên chen vào, được không?"

Jungkook nhìn anh một lúc lâu, thật ra thì Kim Taehyung nói không sai, quả thật như thế, cho dù năm đó Kang Hansung và mẹ cậu từng có quan hệ thế nào, tại sao lại như vây giờ, tất cả đều không quan trọng, cũng không phải là chuyện cậu có thể chen vào, hơn nữa bây giờ mẹ và cha sống rất tốt, mọi người đều rất tốt, như vậy là đủ rồi.

"Vâng." Nhìn anh trịnh trọng gật đầu, "em biết rồi."

Thấy thế, Kim Taehyung mới xem như yên tâm, sủng nịch vuốt vuốt tóc cậu, nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cậu.

Jungkook lui ra khỏi ngực anh, thay đổi lại vẻ lo lắng vừa rồi: "em đi tắm trước."

Kim Taehyung gật đầu: "đi đi." Nhìn cậu biến mất sau cánh cửa, Kim Taehyung đứng dậy lấy bình rượu từ trong tủ rượu ra, rót cho mình một chén rượu.

Bưng rượu ra ngoài ban công, khu nhà nằm trên con đường sầm uất nhất trung tâm thành phố Seoul, quan sát từ đây, có thể thu trọn Seoul vào tầm mắt. Kim Taehyung khẽ nhấp một hớp, nhìn toàn bộ ánh đèn thành thị, đêm như vậy, rất đẹp. Vào lúc này, điện thoại di động vang lên, là điện thoại từ Baek thị trưởng, không cần nhận, anh cũng biết Baek thị trưởng gọi tới muốn nói cái gì.

Ban ngày hôm nay Baek thị trưởng gọi điện thoại cho anh, nói hi vọng anh có thể đến bệnh viện thăm Baek Yona, nói Baek Yona dùng việc tuyệt thực để uy hiếp đòi gặp anh, nhưng bị anh từ chối. Anh không có nhiệm vụ phải chịu trách nhiệm về hành động tùy hứng và không tự quý trọng bản thân của cô ta.

Điện thoại di động vang lên rất lâu, cuối cùng Kim Taehyung vẫn chọn nghe máy, anh không có thói quen trốn tránh không đối mặt, anh luôn cho là, đối với mọi chuyện, nhất là chuyện tình cảm, nhất định không thể dây dưa lấp lửng, phải rõ ràng, không nên trốn tránh.

"A lô, Baek thị trưởng." Nhận điện thoại, Kim Taehyung dùng ngữ điệu bình thường nói.

"Taehyung a, cháu xem cháu có thể tới bệnh viện một chuyến không, Baek Yona nó thực sự muốn gặp cháu." Thanh âm của Baek thị trưởng dường như già nua hơn rất nhiều, trong giọng nói mang theo van xin và thỉnh cầu.

"Baek thị trưởng, thật ngại quá, cháu sẽ không qua đó. Nếu một người còn không biết quý trọng sinh mệnh của bản thân mình, như vậy, cho dù lần này cháu đến, vậy thì còn lần sau? Cháu không muốn chuyện này cứ dây dưa mãi như vậy, dù sao cháu là một người đàn ông đã kết hôn, cháu phải chịu trách nhiệm với chồng nhỏ của cháu, còn về người phụ nữ khác, cháu tự cảm thấy cần phải có một khoảng cách nhất định." Kim Taehyung lãnh tĩnh nói.

"Taehyung, coi như là bác cầu xin cháu, Yona đã một ngày nay không ăn gì rồi." Mặc dù hồi đó nói đã cắt đứt quan hệ cha con, nhưng chung quy lại vẫn là con gái ruột của mình, lần này Kim Taehyung gọi điện thoại tới nói Baek Yona tự sát, suýt nữa hù dọa cái mạng già này của ông, bây giờ nhìn nó không uống một giọt nước nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, bảo sao ông không đau lòng.

"Bác Baek, thật sự xin lỗi, cháu và Baek Yona ngay từ hồi đó đã không còn quan hệ gì nữa, cháu sẽ không đến thăm cô ấy, nếu cô ấy cứ khăng khăng như thế, cháu chỉ có thể thương xót cho cô ấy." Kim Taehyung dứt khoát từ chối nói: "xin lỗi bác Baek, Jungkook gọi cháu rồi, mặt khác xin bác Baek đừng gọi cho cháu vì chuyện của Baek Yona nữa, cháu không muốn có gì hiểu lầm." Nói xong, không đợi ông ta mở miệng trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Ngửa đầu uống cạn chén rượu, đứng trên ban công thêm một lát nữa, Kim Taehyung trực tiếp quay vào nhà, bỏ cái chén vào trong bồn rửa, đến khi trở về phòng ngủ, vừa lúc Jungkook đang lau tóc từ trong phòng tắm đi ra ngoài, cả người vì vừa tắm gội xong mà mang theo hơi hồng hào, trông rất đẹp mắt.

Jungkook vừa lau đầu tóc vừa tiện tay liếc nhìn tạp chí, nhìn cậu, khóe miệng Kim Taehyung khẽ cong lên, không nói gì, chỉ cần nhìn thấy cậu ngồi ở đây, trong lòng anh có một cảm giác thỏa mãn khó tả. Đưa tay tiếp nhận chiếc khăn, tiếp tục việc của cậu: "để anh."

Bắt được tay của anh, Jungkook quay đầu, lỗ mũi hít hít mùi của anh, sau đó hơi không vui hai tay chống nạnh, nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Kim trợ lý, anh lại uống rượu, chẳng lẽ anh không biết bệnh dạ dày của anh còn chưa khỏi sao!"

Kim Taehyung ngửi ngửi mình, quả thật thoang thoảng mùi rượu, nhưng mà chỉ hơi nhạt, cũng không nhiều. Cười khẽ, nói: "chỉ uống một chút."

Jungkook trừng anh một lúc lâu, mới lấy lại cái khăn trong từ tay anh, đứng dậy đi về phía tủ quần áo, lấy bộ đồ ngủ của anh ra, đưa cho anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "đi đi, tắm sạch mùi rượu trên người, nếu còn ngửi thấy mùi rượu, buổi tối không cho lên giường!"

Kim Taehyung cười khẽ, nhưng vẫn nghe lời nhận lấy quần áo ngủ từ trong tay cậu, xoay người vào phòng tắm.

Jungkook vừa nhàn nhã lau khô đầu tóc, vừa nhìn quyển tạp chí bát quái cười cười. Cho nên khi Kim Taehyung từ trong phòng tắm đi ra, thấy Jungkook vừa sấy tóc, ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn về tạp chí thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

Kim Taehyung ôm cậu từ phía sau, hỏi ở bên tai cậu: "đang nhìn cái gì?"

Jungkook cười khẽ chỉ vào một trang trên quyển tạp chí, cười nhạt, nói: "anh nhìn xem, truyện cười này thật nhạt nhẽo quá."

Phía sau Kim Taehyung cũng không để ý cái truyện cười kia có nhạt nhẽo hay không, hài hước hay không hài hước, lúc này anh có chuyện khác vội làm hơn, thật sự là không có thời gian để xem. Môi nhẹ nhàng thổi khí bên tai cậu, bàn tay bắt đầu không kiêng dè gì chạy trên người cậu, thiêu đột khắp nơi.

Một tay Jungkook mạnh mẽ bắt được tay anh, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "anh làm gì thế?"

Kim Taehyung cười khẽ, nhấc tay lên, thoát ra khỏi tay cậu, hôn từ cổ cậu xuống dưới, vừa tiếp xúc thân mật với da thịt cậu, vừa nói: "mẹ nói bà muốn ôm cháu nội."

"Này, chuyện này phải thuận theo tự nhiên." Jungkook vặn vẹo trong lòng anh, thể lực của người đàn ông này có phải tốt quá không, tối hôm qua vừa mới lăn lộn như thế, hôm nay lại nữa, thể lực của anh tốt là một chuyện, vấn đề là phải xem thể lực của cauaj có tương xứng không nữa a!

"Anh cảm thấy mẹ nói rất có lý, chủ yếu là anh chưa đủ cố gắng!" Kim Taehyung vừa hôn thịt mềm bên tai cậu, vừa biếng nhác nói.

Jungkook quả thực muốn trợn trắng mắt, anh còn chưa đủ cố gắng! Một đôi vợ chồng căn bản là không trọng dục như bọn họ, một tuần lễ hầu như không hề gián đoạn!

Nghĩ đến đó, Jungkook vừa định quay đầu kháng nghị, chẳng qua là lời kháng nghị kia còn chưa nói ra, thoáng cái đều bị anh nuốt hết vào bụng, sau đó cậu cũng không nói ra được một câu.

Khi tỉnh lại, người đàn ông bên cạnh đã sớm không còn ở đây, nắng sớm ngoài cửa sổ theo khe hở rèm cửa chiếu vào, Jungkook vẫn cảm thấy vô cùng buồn ngủ, nhưng khi nhìn nhìn đồng hồ báo thức đặt đầu giường, thời gian trên đó nhắc nhở nếu cậu còn không dậy, cho dù nhà có gần hơn đi chăng nửa, đoán chừng cậu vẫn sẽ đi làm muộn.

Vén chăn lên xoay người muốn xuống giường, cả người đau nhức không còn chút hơi sức.

Jungkook "a ô..." Không chống tay đứng lên được, lại ngồi liệt ra ở trên giường, Jungkook hơi ảo não nhỏ giọng mắng: "Kim Taehyung chết tiệt!"

Cuối cùng mất sức lực thật lớn mới bò dậy khỏi giường, đi tới phòng tắm đánh răng rửa mặt, mà hai chân vẫn không ngừng run rẩy. Lại đứng trước gương trang điểm trong phòng tắm, Jungkook bỗng dưng trừng lớn mắt, trên ngực chi chít dấu hôn, chẳng phải là thông báo cho người ta tối qua bọn họ hoan ái kịch liệt như thế nào à! Đáng giận nhất không phải là cái này, Kim Taehyung thế mà lại, thế mà lại để lại trên cổ cậu vết đỏ hình 'ô mai' như thế, vết đỏ đỏ kia khiến người ta nhìn mập mờ đến cỡ nào, hơn nữa không chỉ có một!

Nhìn chằm chằm vào người đầy đặc dấu hôn trong gương kia, Jungkook quả thực có chút khóc không ra nước mắt, thế này bảo cậu làm sao ra khỏi cửa, hiện tại có phải là mùa đông đâu, bây giờ tất cả mọi người đều mặc đồ mát mẻ, chẳng lẽ trong thời tiết nóng bức như thế này bảo cậu phải quấn khăn quàng cổ, bọc lấy như cái bánh chưng ra khỏi cửa?

Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, trong phòng tắm, Jungkook nổi giận kêu lên: "Kim Taehyung!"

"Sao thế?" Nghe tiếng, Kim Taehyung vội vàng từ bên ngoài đi vào, trên người còn mặc tạp dề, hiển nhiên vừa rồi anh đang ở trong bếp bận bịu làm bữa sáng cho hai người bọn họ, nhưng mà nghe được tiếng kêu của cậu, vội vàng tắt bếp chạy đến. Chỉ có điều là ...

Có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, chẳng qua là hình ảnh của cậu lúc này không khỏi có chút kích thích người đi, chẳng lẽ không biết người ta nói đàn ông vào buổi sáng bao giờ cũng đặc biệt dễ kích thích sao?

Giờ phút này Jungkook vừa mới tắm xong, khăn tắm hơi tuột ra, trước ngực lộ ra làn da trắng hồng cùng chiếc eo thon gọn, hai chân thon dài càng khiến người ta mơ màng

Jungkook như là không tự ý thức được, tức giận trợn to mắt nhìn anh chằm chằm, đưa tay chỉ chỉ cổ của mình: "anh nói đi, anh thế này làm sao mà em đi ra ngoài được a!"

Kim Taehyung thật vất vả mới khắc chế tầm nhìn của mình, để ánh mắt chỉ nhìn từ cổ cậu trở lên, nhìn vết 'ô mai' trên cổ cậu mà tối qua mình để lại, sờ sờ lỗ mũi, ho nhẹ nói: "khụ khụ, cái đó tất cả mọi người là người trưởng thành, cũng đều biết em kết hôn rồi, hẳn là, hẳn là cũng có thể hiểu."

"Anh, anh đây là ngụy biện!" Jungkook thật gấp đến độ sắp khóc rồi, chẳng lẽ thật bắt cậu phải quàng khăn đi làm, đây không phải là giấu đầu hở đuôi sao.

Tâm tình của cậu có chút kích động, mà Kim Taehyung cũng kích động vì lo lắng cho chiếc khăn tắm quấn quanh người cậu kia, nếu không phải thời gian không cho phép, anh sẽ không tốt bụng nhắc nhở cậu: "Jungkook , em có muốn thay quần áo trước không?"

Jungkook ngẩn người, cúi đầu nhìn chiếc khăn tắm trên người mình lung lay sắp rơi xuống một chút, một lúc lâu: "a, anh sắc lang!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro