Chương 111: Baek Yona khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong xe Woo Min Joon, Jungkook nhìn thẳng tắp ra phong cảnh bên ngoài. Dọc đường đi, hai người hầu như không nói chuyện. Mấy lần Woo Min Joon quay đầu nhìn cậu, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không mở miệng.

Đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, lần nữa quay đầu nhìn cậu, cậu vẫn ở tư thế như lúc đầu, mắt nhìn ra ngoài, dường như bên ngoài có phong cảnh tuyệt mỹ gì đó cậu không thể bỏ qua.

Lần này, Woo Min Joon rốt cục mở miệng nói: "anh có nghe nói chuyện Gim Hyun và Han Dong Min, mặc dù không biết rõ ngọn nguồn trong chuyện này thế nào, nhưng vừa rồi nhìn bộ dạng Gim Hyun, anh thấy cần phải cho cậu ta một cơ hội, dù sao cậu ta biết sai lầm rồi, biết người mình yêu là Han Dong Min."

Jungkook chợt quay đầu, nhìn anh ta hỏi: "bây giờ anh ta nói sai lầm rồi nên tha thứ cho anh ta, vậy những thương tổn mà trước đây anh ta gây cho Han Dong Min thì sao đây?! Chẳng lẽ chính là Han Dong Min đáng bị coi thường sao?" Động đến vấn đề Han Dong Min, tâm tình của Jungkook thoáng cái không khống chế được kích động.

Cậu thấy chẳng đáng cho Han Dong Min, yêu một người mười năm, một người có thể có mấy lần mười năm! Gần như từ khi Han Dong Min biết yêu đã một lòng một dạ yêu người đàn ông này, nhưng anh ta trước sau chỉ coi cậu ấy như một thế thân, đối xử tốt với cậu ấy chẳng qua là mượn cậu ấy để nhớ tới người phụ nữ khác, chưa từng đáp lại ngang với tình yêu của cậu ấy, thậm chí cuối cùng ngay cả đứa con cũng không giữ lại được. Chẳng lẽ chỉ cần một câu 'anh sai rồi, người anh yêu là em!' của anh là có thể cứu vãn được những thương tổn đó sao? Có thể cứu vãn được cuộc tình này sao? Cậu không trả lời được, ai cũng không trả lời được, cho nên cậu không mạo hiểm thử nghiệm, vì cậu không muốn Han Dong Min chịu tổn thương nữa!

Woo Min Joon nhìn cậu, nói: "Han Dong Minyêu Gim Hyun mười năm rồi, thật có thể buông tay cuộc tình này sao? Có lẽ cậu ấy còn yêu Gim Hyun, chẳng qua là đang đợi Gim Hyun quay đầu lại."

"A." Jungkook cười lạnh, nhìn anh ta khinh thường nói: "tại sao các anh luôn tự cho là đúng như vậy, luôn nghĩ tốt cho mình, dựa vào cái gì mà cảm thấy người khác phải chờ đợi các anh quay đầu lại, các anh có từng nghĩ tới sự ích kỷ của các anh khiến cho họ tổn thương biết bao nhiêu hay không, mà vết thương kia có thể lành lại hay không!"

Woo Min Joon sửng sốt, nhìn cậu một lúc lâu cũng không đáp được một câu.

"Tin tin! ——"

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng còi dồn dập, lúc này Woo Min Joon mới lấy lại tinh thần, và kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn phía trước, đèn đỏ đã hết, xe phía trước đã đi xa từ lâu. Trong tiếng còi không ngừng thúc giục, Woo Min Joon vội vàng khởi động xe rời đi.

Đến công trường, Jungkook chuẩn bị xuống xe, mà vào thời khắc Jungkook muốn mở cửa kia, cửa xe bị Woo Min Joon tự động khóa lại.

Jungkook sững sờ quay đầu nhìn anh ta, không rõ ý anh ta.

"Đã đến!" Nhíu nhíu mày, Jungkook nhắc nhở anh ta.

Woo Min Joon nhìn chằm chằm phía trước, một lúc lâu khóe miệng hiện lên nụ cười tự giễu, nhàn nhạt hỏi: "Gim Hyun hôm nay, chính là anh khi xưa sao?"

Jungkook nhìn anh ta, buồn cười hỏi: "anh cảm thấy bây giờ chúng ta bàn lại những thứ này còn có ý nghĩa sao?"

Nhìn cậu, Woo Min Joon áy náy nói: "năm đó làm em tổn thương sâu sắc như vậy, thật xin lỗi!"

"Chuyện đã qua đối với tôi mà nói đã không còn chút ý nghĩa nào, những chuyện không vui tôi cũng đã quên hết, hiện tại tôi sống rất tốt, về sau trước mặt tôi xin đừng nhắc tới những chuyện này, bởi vì không còn cần thiết." Jungkook hờ hững nói.

Woo Min Joon cười khổ, cúi đầu nhìn tay lái, một lúc lâu mới nói thật nhỏ: "hai tháng nữa, anh sẽ ly hôn với Kang Sarang rồi."

Jungkook thờ ơ nhìn phía trước, anh ta ly hôn hay tái giá đều không liên quan đến cậu, đối với chuyện này, cậu cũng không cảm thấy hứng thú.

"Lần trước gặp em, anh mới biết được những bức thư anh gửi cho em hồi ở Mỹ, em không nhận được bức nào, đi hỏi mới biết được, thì ra những cái đó đều bị chặn lại, a, anh vẫn tưởng em đang tức giận vì chuyện năm đó nên không hề có một cuộc điện thoại, phong thư hồi âm, lại không ngờ là như thế."

Jungkook nhíu mày, có chút phản cảm, bây giờ nói những thứ này là muốn thế nào? Quay đầu nhìn chằm chằm anh ta, nói: "tôi cũng không thèm để ý, những bức thư kia có đến tay tôi hay không, kết quả của chúng ta vẫn như thế, bắt đầu từ lúc anh xoay người rời đi, thì đã định trước kết quả hiện tại rồi."

Woo Min Joon nhìn cậu, nhìn chằm chằm, một lúc lâu, mới cười khổ xoay người.

Jungkook tự đáy lòng than nhẹ, hơi vô lực nói: "mở cửa đi, dẫn anh xem xong, tôi còn phải về công ty."

Lần này Woo Min Joon không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu, mở cửa ra. Jungkook không ở trên xe thêm một giây nào nữa, trong nháy mắt khóa mở cậu liền mở cửa xuống xe.

Lại từ phòng mẫu trở lại công ty đã gần giờ tan tầm, Woo Min Joon chủ động nói muốn đưa cậu về, nhưng bị cậu từ chối, khi đi ra vừa lúc có một xe taxi đi qua, liền đón xe đi.

Trở lại phòng làm việc, vừa mới ngồi xuống, cửa đã bị người gõ vang rồi, khi ngồi xuống vừa vặn Jungkook không cẩn thận làm rơi tập tài liệu trên bàn xuống đất, liền khom lưng cúi xuống nhặt, cho nên còn chưa nhìn người bên ngoài là ai, đã cất giọng hô: "vào đi."

Cửa bị đẩy ra, Jungkook nghe thấy tiếng giày cao gót 'cộc cộc' dẫm trên sàn nhà, có thể nghe ra người tới mà một phụ nữ.

Đến khi Jungkook nhặt giấy tờ rơi tán loạn trên mặt đất lên, một lần nữa ngồi vào chỗ mình, mới ngẩng đầu, liền ngây ngẩn cả người. Cậu hoàn toàn không ngờ người tiến vào sẽ là Baek Yona!

Baek Yona dường như còn gầy hơn trước rất nhiều, cả người lộ ra vẻ hơi tiều tụy, hôm nay cô ta mặc một thân váy liền áo màu trắng, càng lộ rõ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy.

Baek Yona nhàn nhạt cười với Jungkook, nụ cười kia đẹp một cách bệnh hoạn.

"Tôi có thể ngồi xuống chứ?" Thanh âm của Baek Yona nhẹ nhàng ôn nhu hỏi.

Một lúc lâu Jungkook mới phục hồi tinh thần lại, nhìn cô ta, gật đầu, "ngồi."

Baek Yona cười nhạt ngồi xuống trước mặt Jungkook, nhìn chằm chằm Jungkook, khẽ cười nói: "mấy hôm trước hôm sinh nhật Taehyung, tôi hơi thất lễ rồi, làm phiền Taehyung đưa tôi đi bệnh viện."

Jungkook cong cong môi, chỉ hỏi: "sức khỏe cô Baek khá hơn chưa?"

"Cám ơn quan tâm, tốt hơn nhiều." Gật đầu, Baek Yona vẫn dịu dàng trả lời, chìa tay ra cho cậu nhìn tay mình một chút, giờ phút này vết thương vẫn còn dữ tợn có chút dọa người, khiến người ta sợ hãi. Baek Yona tiếp tục nói: "qua chuyện lần này, rốt cục tôi mới dám nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân mình đối với Taehyung." Nói xong, thì ngẩng đầu nhìn Jungkook, khóe miệng nhàn nhạt cười.

Jungkook nhìn cô ta, một lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng, thuận miệng hùa theo cô ta nói: "Vậy à."

"Tôi từng nghĩ tới buông tay, thật lòng muốn chúc phúc hai người, dù sao trước đây cũng một tay tôi gây ra lỗi lầm, những năm này ở Mĩ, tôi không ngừng hối hận tại sao hồi đó mình lại phạm sai lầm chết người như vậy. Tôi dùng 7 năm để trừng phạt tội lỗi của bản thân, cho dù biết rõ anh ấy khó có thể cho qua, nhưng mà tôi không có đủ can đảm quay về tìm anh ấy, tôi biết, biết anh ấy không thể nào không để ý." Baek Yona nói như thế.

Jungkook không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta, vẻ mặt không có nhiều thay đổi so với vừa rồi.

Baek Yona nói tiếp: "nhưng mà tôi không thể quên được anh ấy, khát vọng này buộc tôi quay lại, cho dù biết anh ấy vẫn không thể hoàn toàn tha thứ cho tôi, cho dù là anh ấy đã không còn yêu tôi, mà để tôi quay lại bên cạnh anh ấy, lẳng lặng nhìn anh ấy cũng tốt, miễn là để tôi biết anh ấy sống tốt, tất cả đều không còn quan trọng. Cho nên khi tôi gặp hai người, tôi thật lòng chúc phúc hai người."

"Vậy tôi nên cảm ơn sao?" Jungkook hỏi, trên mặt lại không hề có ý cười.

Baek Yona cười, lắc đầu, nói: "tôi nói là tôi đã từng nghĩ thế, nhưng mà hiện tại." Baek Yona dừng một chút, một lúc lâu, mới lên tiếng: "tôi phát hiện căn bản là tôi không làm được, tôi không làm được chuyện lừa mình dối người trái lương tâm gì mà chúc phúc cho hai người, nhìn thấy cậu và Taehyung ở chung một chỗ, đúng là tôi ghen tỵ muốn phát điên, đúng là tôi không lúc nào không nghĩ nếu như không có một màn ngoài ý muốn kia, hiện tại tôi và Taehyung như thế nào. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn hồi đó, biết đâu chúng tôi đã sớm kết hôn, biết đâu ngay cả con cũng có rồi. Taehyung nhất định sẽ là người cha tốt, người chồng tốt, chúng tôi sẽ sống vô cùng hạnh phúc, rất mỹ mãn." Baek Yona nói, vẻ mặt kia như là đang đắm chìm trong tưởng tượng của chính mình, mà không kiểm soát được.

"Nhưng mà không có nếu như, không phải sao." Jungkook nói thẳng, giọng nói bình tĩnh, nhưng đủ để đập tan tưởng tượng của cô ta."giống như trên đời căn bản không có thuốc ân hận gì đó, chuyện đã xảy ra, làm sao có thể tưởng tượng nói 'nếu như' chưa từng phát sinh đây."

Baek Yona nhìn cậu, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng cũng rất nhanh đã bị cô ta che dấu, tay đặt phía dưới nắm chặt thành nắm đấm, nhìn cậu cố gắng làm mình mỉm cười, giọng nói hơi cứng ngắc nói: "quả thật không có nếu như, cho nên mới có cậu chen vào giữa tôi và Taehyung."

"Cho dù không có tôi, cũng có thể có người khác, vấn đề giữa cậu và Taehyung, căn bản không phải có tôi hay không" Jungkook trắng ra nói.

Baek Yona một lúc lâu không nói chuyện, nhìn cậu, đột nhiên bật cười, mở miệng nói: "bất kể là cậu, hay là người khác, đều không quan trọng." Nói xong, nhìn vết sẹo còn dữ tợn trên cổ tay mình một chút, nói: "căn bản là tôi không thể nào buông tha cho Taehyung, căn bản là không thể nào nhìn anh ấy và người khác ngoài tôi ở cùng nhau, cái gì chúc phúc đều quá trái lương tâm rồi, tôi không làm được, đã như vậy, tôi quyết định nhìn thẳng vào lòng mình, tôi chuẩn bị đoạt lại anh ấy từ bên người khác, bất kể người đó là ai, tôi có lòng tin, chỉ cần tôi muốn làm, tôi nhất định có thể làm được."

Ánh mắt nhìn thẳng Jungkook, khóe miệng như ẩn như hiện nụ cười khiêu khích.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một lúc lâu, Jungkook mới nhàn nhạt hỏi, "hôm nay cô Baek tới tìm tôi, là hạ chiến thư sao?"

Baek Yona nhíu mày, nhún nhún vai, nói: "cậu cho là thế, cũng không sao."

Nhìn cô ta một lúc lâu, Jungkook gật đầu, bình tĩnh nói: "tôi biết rồi, nhưng mà tôi cũng không cho là cô làm thế thì có tác dụng gì." Mặc dù cậu và Kim Taehyung kết hôn chưa lâu, hai người cũng chưa hiểu nhau nhiều lắm, nhưng mà cậu không cho rằng Kim Taehyung là loại người dây dưa không dứt khoát, nếu không, anh sẽ không tuyệt tình với Baek Yona như thế.

"Có ý nghĩa hay không là do tôi quyết định." Dứt lời, Baek Yona đứng dậy: "tôi muốn nói những thứ này, hi vọng cậu có thể nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay."

Jungkook bình tĩnh nhìn cô ta, không nói lời nào, không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Khóe miệng Baek Yona cong lên thành nụ cười khinh thường, rồi xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Jungkook.

Jungkook sững sờ nhìn cánh cửa phòng làm việc được mở ra rồi đóng vào kia một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, cầm lấy bản vẽ trên bàn, chuẩn bị sửa chữa tỉ mỉ lại, giờ mới nhớ tới vì Woo Min Joon, đã để lại bản vẽ ở văn phòng làm việc của Han Min Hyuk, mà hiện tại ông ta cũng chưa hồi đáp cậu bản vẽ đến tột cùng thế nào, có được hay không.

Nghĩ như vậy, Jungkook đứng dậy định bụng đến phòng Han Min Hyuk lần nữa.

Văn phòng của Han Min Hyuk và của cậu chia ra ở hai bên trái phải của công ty, mà ở giữa là đại sảnh công ty. Cho nên khi Jungkook đứng dậy đi về phía phòng Han Min Hyuk tất nhiên sẽ phải đi qua đải sảnh, mà Baek Yona không phải là nhân viên công ty bọn họ, lúc này cũng không bận rộn như họ, thấy cậu đi đến, còn cố ý cười cười không rõ thâm ý với cậu.

Jungkook không để ý đến, đi thẳng đến văn phòng của Han Min Hyuk, gõ cửa, nghe thấy ở bên trong Han Min Hyuk hô to vào đi, lúc này cậu mới đẩy cửa đi vào.

Có chút bất ngờ, người gọi là khách hàng kia còn chưa đi khỏi, anh ta đưa lưng về phía cửa, Jungkook cũng không nhìn thấy mặt.

Không biết rõ anh ta là ai vậy, dù sao đối với chuyện kinh doanh của công ty, cậu hoàn toàn mù tịt, cũng không muốn quản nhiều.

"Tổng giám, tôi tới lấy bản thiết kế lúc trước —" không đợi Jungkook nói xong, người đàn ông đưa lưng về phía Jungkook xoay người lại nhìn, nhìn Jungkook, có chút bất ngờ nhíu mày lại.

Jungkook cũng bất ngờ, "Kim Saem!" Cậu không ngờ người đàn ông kia lại là Kim Saem!

Han Min Hyuk có chút kinh ngạc nhìn nhìn Kim Saem, lại nhìn Jungkook một chút, nói: "Jungkook, cậu, cậu quen biết Kim tổng?"

Jungkook sững sờ gật đầu, nói: "vâng, gặp, gặp mặt vài lần."

"Thật là trùng hợp, cậu làm ở đây?" Kim Saem lạnh nhạt nói, giọng nói vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.

"Ừ." Jungkook gật đầu, nhàn nhạt cười cười với anh ta, cũng không hàn huyên thêm cái gì, liền quay đầu nói với Han Min Hyuk nói: "Tổng giám, tôi tới lấy bản thiết kế lúc trước, xem rồi chứ, có vấn đề gì không?"

"À, xem rồi." Han Min Hyuk gật đầu nói, lấy tập giấy tờ trên bàn kia đưa cho cậu, nói: "chuyện này do cậu toàn quyền phụ trách, về phương án thiết kế, cậu cảm thấy thế nào tốt hơn thì cứ sửa theo suy nghĩ của mình, tất cả đều do cậu tự chủ, có thể không cần tới hỏi tôi."

Jungkook gật đầu nhận lấy, sau đó gật đầu với Kim Saem, cầm lấy bản thiết kế, liền ra khỏi phòng làm việc.

Khi Jungkook kết thúc tất cả công việc hôm nay, trước khi tan tầm cậu gửi tin nhắn cho Kim Taehyung hỏi tối nay anh muốn ăn gì, tối nay cậu xuống bếp, đợi tan việc đi siêu thị mua, tối về xem sách nấu cho anh ăn.

Mặc dù có chút phê bình kín đáo tài nấu nướng của Jungkook, thậm chí không dám ôm mong đợi quá lớn, nhưng mà nghe cậu nói thế, vì không muốn đả kích hăng hái của cậu, Kim Taehyung quyết định nể tình đồng ý, rồi thuận miệng nói vài món ăn tương đối đơn giản, cũng báo cho cậu, tối nay anh có chút việc chưa xong, cần làm thêm khoảng chừng nửa tiếng nữa rồi mới về.

Jungkook bận rộn nhắn một cái biểu tượng OK, tỏ vẻ mình không để ý. Thật ra thì cậu còn phải học, còn phải nghiên cứu món ăn này nên làm như thế nào, còn có rất nhiều việc phỉa chuẩn bị.

Hôm nay như là thời gian của những cuộc gặp gỡ vô tình, khi cầm cặp công văn đi ra chờ thang máy thì phát hiện có một người đã sớm chờ cạnh thang máy, dáng người cao nhất, âu phục được làm thủ công gọn gàng hợp lý, nhìn ra được là tác phẩm hoàn mỹ, trong tay còn cầm cặp công văn, thấy cậu tới đây, nhàn nhạt gật đầu, không có mỉm cười, vẻ mặt vẫn giống như từ trước đến giờ.

Jungkook đứng lại cạnh anh ta, cười cười với anh ta: "thật là trùng hợp, anh và công ty chúng tôi có hợp tác sao?"

Kim Saem nhàn nhạt nhìn cậu một cái, quay đầu nhìn chằm chằm con số đang nhảy lên trên thang máy, nói, "dự định hợp tác, nhưng mà Han tổng giám các cậu không có hứng thú này."

Về chuyện này, Jungkook không có bình luận gì, cậu không hiểu chuyện hai công ty hợp tác cần điều kiện và cơ hội gì, những điều này không nằm trong phạm vi lo lắng của cậu, cậu chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ, chỉ cần vẽ những bản thiết kế kia hoàn mỹ hơn là tốt rồi, quyết sách gì đó, là chuyện cao cấp của công ty.

Hai người im lặng đứng rất lâu, Jungkook giống như là có chút cảm khái nói: "Seoul thật nhỏ, quay đi quay lại mấy ngành nghề như vậy, không ngờ tới anh cũng làm ngành kiến trúc này."

Kim Saem nhàn nhạt cong cong môi: "đúng là không lớn."

Thang máy đinh một tiếng, cửa mở ra, bên trong cũng không có người. Kim Saem phong độ để Jungkook đi vào trước, rồi mình mới vào. Đưa tay chuẩn bị đóng cửa thang máy lại, đột nhiên phía ngoài truyền đến tiếng giày cao gót 'cộc cộc', sau đó một thanh âm êm ái từ bên ngoài truyền tới.

"Chờ một chút."

Cũng chưa nghe ra thanh âm có vô cùng quen thuộc hay không, Kim Saem giơ tay lên nhấn nút mở cửa, cửa thang máy lại được mở ra.

Dường như là có hai hay nhiều người hơn, bước chân có chút hỗn loạn.

Đợi hai người kia ra khỏi chỗ ngoặt, Jungkook mới thấy rõ mặt hai người kia, chẳng qua là vô cùng trùng hợp, những cuộc gặp vô tình hôm nay không khỏi hơi nhiều, hai người kia không phải ai khác, thế mà lại là hai chị em Baek Yona và Baek Junkyun.

Jungkook theo bản năng quay đầu nhìn Kim Saem, thấy cánh tay anh ta nhấn nút mở cửa có chút cứng ngắc, trên mặt vẫn là biểu tình không chút thay đổi kia, nhưng cậu thấy rõ sự kiếp sợ và kinh ngạc trong đáy mắt anh ta.

Baek Yona tự nhiên cũng nhìn thấy Jungkook và Kim Saem trong thang máy, vẻ mặt vốn đang cười nhạt thoáng cái như là giật mình, ngây ngẩn cả người, mà bước chân cô ta cũng giống như vẻ mặt, từ từ giật mình, sững sờ, dừng lại, không bước được nữa.

"Anh, anh Kim." Baek Junkyun bên cạnh nhìn thấy Kim Saem cũng rất là bất ngờ, sau đó hơi lo lắng nhìn chị mình một chút.

Sau khi giật mình sững sờ, Kim Saem cũng không để bản thân lộ ra chút tâm tình nào, lạnh nhạt mở miệng: "không vào sao?" Thanh âm bình tĩnh như trước không chút phập phồng, không nghe ra chút cảm xúc anh ta lúc này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Baek Yona thoáng cái tái nhợt, nhìn anh ta lắc đầu mãnh liệt, như gặp phải quỷ, xoay người muốn đi.

"Chị, chị chị..." Baek Yona lo lắng gọi, nhìn Kim Saem một chút, vội vàng xoay người đuổi theo Baek Yona.

Bên này, Kim Saem buông ra tay đang ấn nút mở thang máy kia, Jungkook không nhìn ra chút khác thường từ trên mặt anh ta, như là, vừa rồi Baek Yona chỉ là người xa lạ đối với anh ta, sẽ không làm thay đổi chút tâm tình nào của anh ta.

Nhưng mà Jungkook cũng không hề bỏ sót cánh tay bên sườn nắm chặt thành nắm đấm, cánh tay đó đã tiết lộ tâm tình của anh ta lúc này, thì ra là không phải lúc nào anh ta cũng có thể thờ ơ, che giấu được như thế này.

Bầu không khí trong thang máy nặng nề, Jungkook không biết nên nói gì, có thể nói gì, nhưng mà may mắn, thang máy rất nhanh đã đến nơi, từ thang máy đi tới cửa công ty, Kim Saem như là đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, Jungkook chú ý tới cái tay nắm chặt kia từ từ thả lỏng ra.

Cửa công ty, xe Kim Saem đỗ bên kia, quay đầu nhìn về Jungkook ở phía sau, lễ phép mà phong độ hỏi: "cần tôi đưa cậu một đoạn không?"

Jungkook cười nhạt lắc đầu, "không cần, nhà tôi ở gần đây."

Kim Saem gật đầu, nhìn cậu, nói: "vậy tạm biệt." Nói xong, xoay người đi thẳng đến chiếc xe ô tô màu đen, mở cửa xe, lên xe, sau đó quay đầu một cách đẹp đẽ, trực tiếp lái xe lên đường, tốc độ có chút nhanh, vèo một cái liền vọt lên đường quốc lộ, biết mất ở góc đường.

Một lúc lâu Jungkook mới thu hồi tầm mắt của mình, xoay người đi về phía nhà mình.

Đi vào siêu thị dưới nhà mua nguyên liệu nấu ăn cho tối nay, sau đó về nhà, bỏ cặp công văn xuống liền vùi đầu ở trong bếp, lấy quyển sách nấu ăn mà khi hồi trước Han Dong Min cho mượn trong chạn bát ra, may mắn trong sách này có món 'ngô ngọt xào tôm' mà Kim Taehyung nói.

Đến khi Kim Taehyung cầm cái chìa khóa mở cửa tiến vào, chỉ ngửi thấy cả gian nhà tràn đầy mùi khét lẹt. Nhíu mày, anh như là có dự cảm không tốt.

Lập tức đổi lại đôi dép đặt trên tủ giày, nới lỏng cái cà vạt trên cổ đã thắt cả ngày, vừa hướng vào bên trong nhẹ giọng gọi: "Jungkook?"

Không ai đáp lại, vào đến phòng khách, càng ngửi rõ được mùi khét nồng đậm. Chân mày nhíu lại, thả cặp công văn trong tay xuống ghế sô pha trong phòng khách, vừa vặn nhìn thấy cặp công văn của cậu cũng nằm trên ghế sô pha.

Quay đầu nhìn về phòng bếp, không thấy thân ảnh của Jungkook.

"Jungkook?" Kim Taehyung lại cất giọng gọi, vẫn không thấy có người trả lời.

Nghi hoặc đi về phòng ngủ, đẩy cửa đi vào, cũng không có người, thư phòng, trống không, không phát hiện bóng hình người nào đó, phòng tắm, thậm chí phòng khách (phòng ngủ dành cho khách), tất cả đều không thấy Jungkook.

Lại trở lại phòng khách (phòng tiếp khách), Kim Taehyung hơi lo lắng nói thầm: "đi đâu?"

Lấy di động ra, thậm chí không cần mở danh bạ, mấy còn số đã sớm khắc sâu vào lòng anh, cứ thế tuôn ra, bên tai truyền đến tiếng "tút tút —" đồng thời, trong bếp cũng truyền đến chuông di đọng của Jungkook.

Kim Taehyung xoay người nhìn vào phòng bếp, nhíu mày, không cúp điện thoại, đi thẳng vào trong bếp.

Chỉ thấy trên mặt đất la liệt nồi niêu, trong nồi chứa thứ gì đen đen rất khó phân biệt ra ngô, đậu và tôm gì đó. Mà phía trên cái nồi, liền đối diện với đôi mắt có chút ủy khuất, người nọ dường như là có chút chật vật, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lúc này dính đầy thứ gì đó đen sì, cái mũi, trên khuôn mặt đều có.

Jungkook ủy khuất nhìn anh, đưa tay chỉ chỉ thứ trong nồi, nói: "trong sách nói là làm rất đơn giản, nhưng mà em làm theo sách, tất cả mấy lần đều như vậy."

Nghe vậy, lúc này Kim Taehyung mới chú ý tới thùng rác bên cạnh cô, bên trong cũng được đổ thêm một lớp đen đen gì đó giống như bên trong nồi.

"Cái mớ lộn xộn này là sách dạy nấu ăn gì, căn bản là không hữu dụng!" Jungkook giận dỗi túm cuốn sách dạy nấu ăn bên cạnh cho vào thùng rác.

Nhìn tình cảnh như thế, Kim Taehyung thừa nhận anh rất xấu bụng, vì lúc này trong lòng anh đang nghẹn cười!









===============================================================================

< Hôm nay tui đi học đến 21h ms đc về :( nên h ms đăng đc chap tiếp >

Hôm nay là ngày Jimin mochi và Jungkook <chòn chòn> của chúng ta nhập ngũ ToT.

Tối qua khum biết có ai xem được live còn chòn chòn khum chứ tui là bị lỡ ToT, sáng dậy thấy lỡ mà buồn hết sức, nhưng sau đó tui cũng có xem lại thì lại thấy may tui không thức được đến lúc đấy để xem, chứ không chắc tui khóc cả đêm mất ToT. Thấy anh bé cứ nói yêu các bạn Army rồi nói tạm biệt mãi những vẫn quyến luyến mọi người chưa tắt live. Bình thường xem live anh chou quen r, qua thấy anh tâm trạng nên cũng bùn theo ToT.

Dù gì thì hai anh bé vào quân ngũ ráng giữ gìn sức khỏe, thỉnh thoảng cập nhật trạng thái cho Army coi cho đỡ nhớ nha ToT.

Đặc biệt là Jimin vô đấy nhớ ráng ăn uống cho tăng cân chứ thấy anh gầy quớ

Còn Jungkook thì anh đừng thấy cơm quân đội ngon quá rồi đòi ở trỏng không thèm về lun nha ToT

Hai anh em cute ghê ý ^^ ( Jimin khóc nhiều quà hay sao mà sưng húp mắt lên thế kia ToT)

Cái nhà này được cái cute lắm ý ^^ hai anh lớn được nghỉ 2 ngày là dành tất hai ngày để đưa các em đi nhập ngũ ^^. Cứ bị yêu yêu cái gia đình mang tên BTS này ý ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro