Chương 113: Bé xã, anh sai rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan trường và thương trường như chiến trường, không có ai là bạn bè vĩnh viễn, nói trắng ra, mọi người vì quyền lợi, vì quyền thế nhiều hơn. Làm quan đôi khi còn là một loại kỹ thuật, cạnh tranh trí tuệ và thủ đoạn.

Ở trên chiến trường không có thuốc súng này, không có ai là bạn anh mãi mãi, không ai mãi mãi đứng cùng một chiến tuyến với anh, có lẽ lúc đầu bắt tay hợp tác với anh, nhưng hồi đó chỉ là vì anh có giá trị lợi dụng đối với người khác, trên quan trường không có hợp tác vĩnh viễn, khi anh không còn có giá trị đối với người khác, thậm chí thân phận của anh bắt đầu đe dọa lợi ích của họ, đến lúc đó, có lẽ đó chính là lúc người nọ ra tay với anh.

Khi Kim Taehyung bị Baek thị trưởng gọi vào phòng làm việc, Kim Taehyung âm thầm có dự cảm, tuy là không xác định, nhưng mà cảm giác rất mãnh liệt.

"Cốc cốc cốc." Kim Taehyung gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm hơi nghiêm nghị: "vào đi."

Lúc này Kim Taehyung mới đẩy cửa đi vào, đóng lại cửa phòng làm việc, đi về phía người đàn ông ngồi sau bàn làm việc kia, trầm giọng nói: "Baek thị trưởng, ngài tìm tôi."

Nghe thế Baek thị trưởng mới ngẩng đầu, nhìn anh một cái, gật đầu với anh: "ngồi đi." Ý bảo anh tự ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của mình.

Kim Taehyung không nói thêm gì, gật đầu, liền kéo cái ghế xoay ra ngồi xuống.

Baek thị trưởng để tập văn kiện trong tay xuống, sau đó tháo cái kính trên sống mũi xuống, thân thể tựa vào ghế dựa phía sau, nhàn nhạt hỏi: "Taehyung, cậu làm cấp dưới của tôi đã bao lâu?"

"Ba năm lẻ năm tháng." Kim Taehyung nhàn nhạt trả lời, giọng nói không hề giao động, bình thản không nghe ra chút tâm tình nào.

Baek thị trưởng gật đầu, giống như là có chút cảm khái nói: "Thời gian trôi qua thật là nhanh a, nhớ ngày đó khi cậu vừa mới tham gia công tác, làm đại biểu cấp huyện lên thị ủy báo cáo, khi đó còn trẻ tuổi cái gì cũng không hiểu, mà bây giờ cậu đã có thể một mình đứng chặn đầu sóng, tự mình có thành tích trên công việc rồi, đoán là không cần chờ đến lúc tôi nghỉ hưu, thành tựu của cậu còn vượt cả tôi rồi." Nhìn anh, ánh mắt của Baek thị trưởng có loại thâm ý khác.

"Baek thị trưởng quá khen, tất cả đều là do thị trưởng đã cất nhắc." Kim Taehyung nhàn nhạt trả lời, nhìn thẳng vào ông ta, vẻ mặt bình thản.

Baek thị trưởng nửa cười lắc đầu, như là cảm khái nói: "trước kia tôi cho là cậu và Baek Yona sẽ kết hôn, mà cậu vẫn luôn là người con rể mà tôi mong ước, thậm chí khi Baek Yona bỏ đi, tôi vẫn chưa từng từ bỏ ý nghĩ này." Nói xong, hơi bất đắc dĩ cười cười: "chỉ là, chỉ là không ngờ sự tình lại phát triển thành kết quả như thế này."

"Sự đời khó lường." Kim Taehyung nhàn nhạt nói, vẻ mặt không bi không hỉ, thái độ đúng mực.

Baek thị trưởng gật đầu, cảm khái: "đúng là sự đời khó lường a!" Sau đó lại lắc đầu, nói: "thôi, đừng nói những thứ này nữa." Một lần nữa ngồi thẳng lên, cầm lấy cái kính ở trên bàn, đeo lên cho mình, vừa nói: "văn kiện trên tỉnh đã xuống rồi, quyết định bổ nhiệm cậu đã đến tay tôi ngày hôm qua, xác định để cậu đảm nhiệm 'trưởng ban xây dựng' ban khoa học kỹ thuật thành phố. Ngày kia thị ủy sẽ chính thức triệu tập hội nghị nhậm chức cho cậu và nghi thức khởi công dự án ban khoa học kỹ thuật thành phố." Nói xong, liền đẩy tập giấy tờ trên bàn sang cho anh: "xem một chút đi."

Kim Taehyung nhận lấy, là giấy tờ bổ nhiệm chức vụ của anh, về sau anh liền từ trợ lý thị trưởng thăng lên thành 'trưởng ban xây dựng' ban khoa học kỹ thuật thành phố, chức vụ ngang bằng với phó thị trưởng Seoul, cánh tay thứ hai (người phó dưới người có cấp cao nhất) danh chính ngôn thuận!

Baek thị trưởng nhìn anh, cười như không cười nói: "sau này sẽ là thiên hạ của thanh niên các cậu rồi, mấy lão già chúng tôi nên nghỉ ngơi rồi."

Kim Taehyung bình tĩnh nhìn ông một lúc lâu, cũng không có lên tiếng.

Khi Kim Taehyung về đến nhà, thấy Jungkook ngồi ở phòng khách, miệng lầm bầm sắp rớt ra lớp mỡ rồi, mà trước trên bàn trà trước mặt cậu, đặt một tờ giấy A4, chính là bản 'hiệp nghị chồng chồng' cậu in ra trước kia, chỉ là nội dung trong đó đã bị sửa đổi chút.

Kim Taehyung vừa nhìn tình thế như vậy, tất nhiên là hiểu rõ. Cười nhạt để cặp công văn trong tay xuống, ngồi xuống cạnh cậu, đưa tay muốn ôm Jungkook, nhưng liền bị cậu đẩy ra. Lạnh lùng xoay người nhìn anh, ngón tay chỉ 'hiệp nghị chồng chồng' trên bàn trà, nói: "có thể giải thích đây là chuyện gì xảy ra hay không!"

Kim Taehyung vô thức sờ sờ lỗ mũi cười nhạt, khẽ gọi: "bé xã." Tiến lên một tay ôm lấy cậu, để mặc cậu có đánh thế nào cũng không buông ra, vừa có chút ủy khuất nói: "Bé, nếu mà cứ theo hiệp nghị của em, anh sẽ nhịn đến hỏng mất."

Jungkook nhìn anh trừng trừng, anh còn lý luận! Đẩy anh ra, đem tay chống nạnh, nói, "anh đây là ngụy biện!" Sau đó đưa tay cầm lấy bản hiệp nghị trên bàn trà, chỉ vào chữ 'nghỉ' dư ra, nói: "Anh nói đi, đây là anh thêm vào phải không, loại hành vi này của anh là lừa gạt, là lừa gạt ác ý!"

Kim Taehyung nhìn chữ 'nghỉ' được mình thêm vào kia, tất nhiên là sẽ không nói cho cậu biết đây là lúc đầu thừa dịp cậu không chú ý mà thêm một chữ lên phía trên. Cười làm lành nói: "Bé xã, buổi tối muốn ăn gì, anh làm cho em."

"Anh đừng nghĩ đánh trống lảng!" Jungkook lạnh lùng nhìn anh, thái độ kiên quyết không chịu nhượng bộ, hôm nay thế nào cậu cũng phải làm ra lẽ, nếu không ngày ngày cậu sẽ bị anh mưu tính như vậy!

Kim Taehyung than thở, biết hôm nay sợ là tránh không thoát rồi, nhìn Jungkook, có chút u oán nói: "Chồng nhỏ của tôi à, nếu thật sự theo như hiệp nghị của em, thật là một tuần mới làm một lần, em không sợ anh nhịn hỏng sao?"

Nghe anh nói trắng ra như thế, mặt Jungkook thoáng cái nóng ran lên, vì nhiệt độ trên mặt cao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng bỗng chốc đỏ rực lên, thấp giọng mắng: "đồ lưu manh." Có chút tức giận nghiêng mặt đi.

Thấy thế, Kim Taehyung lấn người lên, ôm cậu từ phía sau, cằm đặt lên bả vai cậu, nói: "Bé xã, em sẽ không thật sự nhẫn tâm như thế làm anh nhịn hỏng chứ, như vậy em sẽ mất đi rất nhiều phúc lợi đó."

Jungkook bị lời anh nói khiến cho xấu hổ, da mặt cậu vốn mỏng, nhất là ở phương diện này, cậu càng khó mở miệng, nên dùng sức đẩy anh ra, mặt đỏ đến gần như có thể nhỏ ra máu, đứng bậc dậy, oán hận nhìn anh nói: "Tối nay ngủ phòng khách, đừng lên giường của em, xem anh có thể nhịn hỏng hay không!" Nói xong, đỏ mặt bỏ đi, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng ngủ: 'rầm —' một tiếng cánh cửa nặng nề đóng lại.

Kim Taehyung sững sờ nhìn cánh cửa bị đóng lại kia, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cười ra tiếng. Cho là cậu chỉ giận dỗi, dỗ dành là được rồi. Anh đứng dậy gõ gõ cánh cửa phòng đóng chặt kia: "Jungkook, mở cửa ra, anh thừa nhận sai lầm được không?"

Một lúc lâu cũng không thấy người mở cửa, đến lúc giơ tay lên định gõ cửa một lần nữa, tay còn đang ở giữa không trung, thì cửa mở ra, nhưng khi Kim Taehyung còn chưa kịp phản ứng, trên tay đột nhiên bị nhét một đống đồ, chỉ kịp nghe cậu nói nhanh: "cho anh!" Sau đó căn bản không đợi anh biết rõ chuyện gì xảy ra và thứ đồ trên tay là cái gì, cửa lại một lần nữa được đóng lại, ngăn cách anh ở bên ngoài.

Kim Taehyung sững sờ thật lâu mới phục hồi lại tinh thần, giờ mới chú ý tới đồ trong tay là đồ ngủ của mình, nhìn tình cảnh này, hiện tại Kim Taehyung mới không thể không thừa nhận, Jungkook nghiêm túc, mà anh thật sự bị chồng bé của mình đuổi ra khỏi phòng!

Ngày hôm sau, Jungkook vặn vẹo cái cổ đi ra ngoài, trong phòng bếp, Kim Taehyung đang tất bật làm bữa sáng cho hai người, thấy cậu mở cửa đi ra ngoài, thì vui vẻ cười nói: "Ngồi xuống trước đi, bửa sáng xong ngay bây giờ." Nói xong lại quay đầu cầm xẻng bắt đầu lật đồ ăn trong nồi.

Không đến một phút sau, anh lấy trứng tráng từ trong nồi ra, chia ra cho vào bát hai người. Lại xoay người rót cho cậu cốc sữa tươi: "nào, nhân lúc còn nóng ăn đi."

Ngồi ở trên ghế cao, Jungkook miệng lẩm bẩm, mày nhíu chặt lại, một tay nắn nắn cái cổ đau nhức. Thói quen thật là đáng sợ, mới bao lâu, thậm chí cậu đã quen không có anh bên cạnh là cậu căn bản không ngủ được, hơn nữa không gối lên cánh tay anh ngủ, sáng nay thức dậy cậu bi kịch phát hiện mình bị sái cổ rồi!

Kim Taehyung nhìn ra cậu khó chịu, thả dao nĩa trong tay ra, ân cần tiến lên xoa bóp cái cổ đau nhức cho cậu, vừa nhẹ giọng hỏi: "thế nào, như vậy có thoải mái hơn không?"

Jungkook không nói chuyện, chẳng qua là khóe miệng kia khẽ cong lên thành độ cong đẹp mắt đã bán đứng cảm xúc lúc này của cậu.

Tất nhiên là Kim Taehyung liếc thấy nụ cười trên khóe miệng cậu, cũng không hỏi nhiều, động tác trên tay vẫn tiếp tục không ngừng xoa bóp cho cậu thoải mái.

Nhìn đồng hồ, sợ anh không kịp đi làm, tránh người ra, giọng nói có chút cứng ngắc: "ăn sáng! Đến muộn chớ trách em làm muộn giờ của anh."

Kim Taehyung cười, nghe vậy, lại trở về vị trí của mình, nhìn cậu, rồi ăn một ngụm lớn.

Lần này Jungkook thực sự nổi nóng rồi, trước khi đi làm, Kim Taehyung muốn ôm hôn tạm biệt cậu, nhưng cũng bị cậu né tránh, nhìn anh, liền xoay người về phòng. Kim Taehyung có chút không thú vị sờ sờ cái mũi, lần này dường như có chút khó khăn rồi, Jungkook cáu kỉnh còn lớn hơn so với anh tưởng tượng, dỗ dành hình như không có tác dụng.

Ngày này thật ra thì Kim Taehyung có chút bận rộn, ngày mai sẽ diễn ra hội nghị nhậm chức của anh, đồng thời cũng là ngày chính thức khởi công xây dựng ban khoa học kỹ thuật thành phố, cho nên hôm nay anh có vài tài liệu phải chuẩn bị, cùng với viết bản thảo diễn thuyết ngày mai, ngoài ra vì ngày mai chính thức khởi động dự án ban khoa học kỹ thuật thành phố, cho nên các hạng mục đấu thầu liên quan cũng phải bắt đầu, vì thế trong thời gian kế tiếp, phỏng chừng anh sẽ vô cùng bận rộn, đây là cái giá phải trả cho chức vụ cao.

"Cốc cốc cốc." Thư ký Yang gõ cửa đi vào, cầm lấy tài liệu mà Kim Taehyung vừa bảo anh chuẩn bị, cung kính đưa lên, nói: "Kim phó thị, đây là tài liệu anh cần."

Kim Taehyung đưa tay nhận lấy, khi thư ký Yang xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên cất tiếng gọi lại: "thư ký Yang, chờ một chút."

Thư ký Yang xoay người, nhìn anh, hỏi: "phó thị còn có gì căn dặn." Một bộ dạng chờ chực sai khiến.

Kim Taehyung nhớ tới bộ dạng khó chịu lúc sáng của bé xã ở nhà, tối nay anh cũng không muốn lại phải ngủ phòng khách. So với phòng khách lạnh như băng kia, anh vẫn cảm thấy ôm cậu sẽ khiến mình yên ổn hơn nhiều.

"Khụ khụ." Ho nhẹ, Kim Taehyung hơi hơi ngại ngùng, dù sao anh cũng không có kinh nghiệm trong chuyện như vậy, nhưng mà vì phúc lợi buổi tối của mình, anh vẫn là có chút mất tự nhiên mở miệng hỏi: "Thư ký Yang, cậu có người yêu chứ!" Anh nhớ được thư ký Yang đi theo anh hơn ba năm rồi, từ khi anh được điều động làm trợ lý thị trưởng tới nay, cậu ta vẫn là thư ký của anh. Anh nhớ cậu ta từng nói với anh, cậu ta đã có người yêu.

"Ách." Thư ký Yang vốn tưởng là anh có công việc gì muốn phân cho anh ta làm, lại không ngờ anh hỏi vấn đề riêng tư như vậy, sửng sốt, rồi mới gật đầu, đáp lại: "vâng, có, có vấn đề gì sao?"

"Vậy giữa hai người từng có mâu thuẫn chứ?" Kim Taehyung hỏi, anh chuẩn bị học hỏi kinh nghiệm từ cấp dưới thư ký Yang.

"Ách, ở chung một chỗ đã lâu, ít nhiều luôn có chút mâu thẫn xung đột." Mặc dù khó hiểu sao anh lại hỏi thế, thư ký Yang vẫn nói thực.

"Vậy cậu sẽ làm thế nào?" Kim Taehyung nhìn cậu ta hỏi có chút vội vàng, làm thế nào mới là vấn đề mấu chốt mà anh muốn hỏi hôm nay!

Thư ký Yang cũng không ngu ngốc, nhìn anh thử hỏi: "Kim trợ lý, anh và chồng nhỏ cãi nhau?" Nếu không sao anh lại hỏi anh những thứ này! Nhưng mà anh có hơi ngạc nhiên, Kim trợ lý ôn nhuận nho nhã như vậy, trên mặt luôn nở nụ cười, tính cách lại dịu dàng chăm sóc rất nhiều, người đàn ông như thế sao lại cãi nhau với chồng nhỏ của mình chứ?

Kim Taehyung ho sặc lên vì lời của cậu ta: "khụ khụ." Ho nhẹ mấy tiếng, nói: "coi, coi như là thế đi. Cậu nói trước đi trong tình huống như thế cậu thường làm thế nào?"

Cong cong môi, cố gắng để mình không cười ra tiếng, thư ký Yang hơi nghiêm trang nói: "vậy phải xem là lỗi của ai, nếu là lỗi của anh, vậy đầu tiên là phải nói xin lỗi."

"Nói xin lỗi?" Hình như là không có tác dụng a! Kim Taehyung nghĩ thầm.

"Người ta nói, xin lỗi giữa trong tình yêu cũng là một loại tri thức, đó cũng phải có phương pháp." Nói đến cái này thư ký Yang như là rất có kinh nghiệm, kéo cái ghế trước mặt anh, đặt mông ngồi xuống. " Trong tình yêu dù chúng ta có làm đúng hay sai mà đối phương cảm thấy khó chịu thì mọi lỗi sai đều do chùng ta hết. Thế nên đừng truy cứu xem đúng sai, chủ động nhận sai với các cậu ấy mới là việc quan trọng hàng đầu. Mặt khác, hầu hết tất cả mọi người ai cũng đều thích lãng mạn, nếu khi anh xin lỗi cộng thêm một bó hoa hồng xinh xắn, sự chú ý của bọn họ sẽ dành cho bó hoa hồng trong tay anh, do đó có thể dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của anh. Tất nhiên sau khi tặng hoa nhất định phải đưa cậu ấy ra ngoài ăn một bữa cơm ngon. Đi một nhà hàng tây tương đối hữu tình, hai người ăn tối dưới ánh nến, cùng với rượu đỏ là hoàn mỹ rồi, tối hôm đó các cậu ấy có thể quên hết tất cả những thứ khó chịu." Thư ký Yang kết thúc câu chuyện, nghe giống như một bản báo cáo.

"Vậy theo như cậu nói buổi tối tôi về phải mua hoa trước?" Kim Taehyung hỏi.

"Đúng, chọn cái cậu ấy thích, nếu mà chọn cái cậu ấy không thích thì coi như là toi công rồi." Thư ký Yang nói.

Kim Taehyung gật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "thì ra là nói xin lỗi còn cần kiến thức như vậy." Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, ngẩng đầu nhìn chằm chằm thư ký Yang hỏi: "thư ký Yang, cậu thường xuyên làm sai chuyện sao?" Nếu không sao cậu ta lại biết rõ mà nói thế.

Thư ký Yang có chút mất tự nhiên, hơi chột dạ nói: "cái này, cái này bất kể là lỗi của người nào thì cũng là lỗi của đàn ông chúng ta. Làm một người trụ cột gia đình, chùng ta cần rộng lượng chút, không thể quá chi li."

Kim Taehyung nhìn anh một chút, khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười.

Đến khi truyền thụ xong tất cả kỹ xảo xin lỗi xong, thư ký Yang nhìn anh hơi tò mò, bát quái hỏi: "Trợ lý, giữa hai người có mâu thuẫn gì a?" Anh ta vẫn cảm thấy tuy là Kim Taehyung bắt đầu cuộc hôn nhân này hơi qua loa, nhưng mà nhìn thái độ của anh với chồng nhỏ, thì nhìn ra được bọn họ sống chung rất hòa hợp, hơn nữa dường như anh rất yêu chồng nhỏ của mình, trước đây hầu như ngày nào cũng đưa đón chồng nhỏ của mình đi làm.

Kim Taehyung còn đang suy nghĩ những bước xin lỗi mà thư ký Yang nói, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhàn nhạt cười nói: "cậu rất rảnh rỗi sao? Nếu rất rảnh tôi không ngại phân công thêm chút việc cho cậu."

Thư ký Yang đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, rõ ràng là Kim Taehyung đang cười nói với anh, nhưng anh cảm thấy anh ta như thế còn đáng sợ hơn so với lúc anh nghiêm túc, vội vàng khoát tay, nói: "cái kia, cái kia tôi còn mấy tài liệu chưa làm xong, tôi, tôi ra ngoài trước đã." Nói xong cũng không đợi anh mở miệng đáp lại, vội vàng trốn chạy ra khỏi phòng làm việc của anh.

Ngồi phía sau bàn làm việc Kim Taehyung cười như không cười, suy nghĩ tỉ mỉ cái gọi là phương pháp nói xin lỗi mà thư kỹ Yang vừa mới truyền thụ cho.

Buổi tối tan tầm, Kim Taehyung quyết định nghe theo phương pháp nói xin lỗi của thư ký Yang. Chạy xe tới tiệm hoa tươi ở góc đường, bảo người bán hàng gói cho một bó hoa hồng xinh đẹp nhất, mà khi từ cửa hàng hoa quay ra vừa vặn nhìn thấy một vài tấm thiệp rất thú vị bày trên quầy hàng, cho nên liền bảo người ta lấy ra, cầm bút, nghiêm túc viết gì đó trên tấm thiệp.

Ôm bó hoa trên đường lần này là lần thứ hai, lần trước là khi chuẩn bị cầu hôn với Baek Yona vào bảy năm trước, dưới sự đề nghị của Jung Hoseok anh chuẩn bị nhẫn kim cương cầu hôn, còn đặc biệt mua bó hoa, nhưng dù là như thế, ôm một bó hoa to thế này đi trên đường, anh vẫn cảm thấy không được tự nhiên, mấy lần còn có xúc động muốn nhét bó hoa vào trong lòng Jung Hoseok. Nhưng không biết tại sao lần này thậm chí anh còn có cảm giác muốn nhảy tung tăng, anh mong chờ bộ dạng khi Jungkook nhìn thấy anh cầm hoa đến trước mặt cậu, sẽ khóc? Hay là cười đây?

Ngay tại lúc Kim Taehyung đang đi nhanh đến bãi đỗ xe, đột nhiên phía sau xuất hiện một thân ảnh, suýt nữa đã làm rơi hoa trong tay anh, may mắn anh phản ứng nhanh, mau chóng né tránh, nhưng mà dù tránh được, người nọ vẫn không cẩn thận đụng vào bó hoa, mà tấm thiệp kẹp ở giữa lại không khéo rơi xuống.

Đến khi Kim Taehyung nhìn thấy rõ người trước mắt, không khỏi nhíu nhíu mày: "Jimin!"

Park Jimin ngẩng đầu, trên mặt dường như vẫn còn vết nước mắt, nhìn thấy Kim Taehyung cũng rất bất ngờ: "anh!"

"Em làm sao vậy? Khóc hả?" Kim Taehyung cũng không bỏ sót nước mắt chưa kịp khô trên mặt cậu.

"Ách." Park Jimin sửng sốt, vội vàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, gượng cười giải thích: "Không, không có, vừa rồi có hạt cát rơi vào mắt."

Tất nhiên là Kim Taehyung biết cái cớ của cậu kém đến mức nào, nhưng mà cậu không muốn nói, anh tự nhiên cũng không ép hỏi, chỉ nhàn hỏi: "không sao chứ?" Thanh âm không cao, nhưng giọng nói lộ ra sự quan tâm nồng đậm.

Sợ anh lo lắng cho mình, Park Jimin trương ra khuôn mặt thật tươi tắn, hắng giọng nói: "không có chuyện gì, một lát là tốt rồi!"

Kim Taehyung gật đầu, có chút sủng nịnh đưa thay sờ sờ đầu cậu.

Lúc này Park Jimin mới chú ý tới bó hoa hồng to trong tay anh, tò mò hỏi: "anh, bó hoa hồng to thế, hôm nay là ngày kỉ niệm của anh và anh dâu sao?"

Kim Taehyung hơi mất tự nhiên, cong cong môi, gật đầu, nói: "đúng, là ngày kỷ niệm." So sánh với cái này, chung quy so với để em trai biết anh chọc giận anh dâu, bây giờ đang chuẩn bị đi nhận lỗi còn tốt hơn!

Park Jimin nhìn anh có chút mới lạ, buồn cười nói: "nhìn không ra nha, từ khi nào anh trở nên hiểu được việc lãng mạn thế này rồi?"

Không khách khí vỗ cái đầu nhỏ của cậu một cái, Kim Taehyung tức giận nói: "không biết lớn nhỏ." Giơ tay lên lại nhìn thời gian một chút, nói: "được rồi, anh đi trước, chị dâu em còn đang chờ anh ở nhà đây."

Park Jimin nhìn anh có chút mập mờ, nói: "cố gắng nha, không chỉ có mẹ chờ ôm cháu trai trưởng, em cũng đang chờ làm chú đây."

Kim Taehyung vừa bực mình vừa buồn cười, không nói tiếp, trực tiếp xoay người chuẩn bị đi về phía chiếc xe ở bên ngoài.

"Ha ha ha." Park Jimin cười to, xoay người cũng chuẩn bị thì vừa vặn nhìn thấy tấm thiệp rơi trên mặt đất, nhặt lên, mở ra xem, cậu nhận được chữ trên tấm thiệp, là của anh cậu, nhưng mà nội dung trên thiệp không khỏi làm cậu trừng to mắt.

'Bé xã — thật xin lỗi!'

Đến khi Kim Taehyung ôm hoa về đến nhà, thấy trong phòng khách trống rỗng không bóng người, thay dép vào nhà, vừa đi vừa nhẹ giọng gọi: "Jungkook?"

Nghe tiếng, Jungkook từ trong thư phòng đi ra ngoài, mặc đồ ở nhà, thấy anh ôm bó hoa hồng to đi vào, trên mặt cũng không có quá nhiều bất ngờ và vui mừng, chẳng quả chỉ cười như không cười nhìn anh, như là đã sớm biết anh sẽ ôm hoa trở về.

Kim Taehyung ôm hoa đi về phía cậu, vừa định mở miệng nói câu xin lỗi đã chuẩn bị dọc đường đi, lại không ngờ đã bị cậu đoạt trước.

"Hoa là tặng cho em sao?" Jungkook nhàn nhạt hỏi, nụ cười trên khóe miệng cũng rất nhạt, cười như không cười.

Kim Taehyung gật đầu, vừa định mở miệng, "cái kia ——"

Chỉ thấy Jungkook đưa tay trực tiếp nhận lấy hoa trong tay anh, nói: "cám ơn, rất đẹp." Nói xong, cố ý tìm tìm giữa bó hoa, sau đó đúng là không tìm được, thì ngẩng đầu hỏi anh: "tấm thiệp ở trên đâu?"

"Ách." Kim Taehyung sửng sốt, tiến lên nhìn bó hoa một chút, tấm thiệp phía trên anh đặc biệt kẹp lên quả thực là không thấy, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Jungkook, nghi hoặc hỏi: "Làm sao em biết!" Dường như cậu đã sớm biết tất cả, cho nên không có chút bất ngờ và ngạc nhiên.

Jungkook nhìn anh, ôm hoa ngồi lên trên ghế sô pha, mở miệng nói: "Vừa rồi mẹ gọi điện thoại tới đây, hỏi có phải chúng ta cãi nhau không, nói anh mua một bó hoa to, trên đó còn có tấm thiệp viết lời xin lỗi với em."

"Mẹ sao bà —" đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi trên đường về đụng vào Jimin, sau đó tất cả đều sáng tỏ rồi, đoán chừng lúc đó mình làm rơi tấm thiệp, sau đó bị thằng bé Jimin kia nhặt được đi, rồi lắm mồm nói cho mẹ!

Nhìn Jungkook đang ngồi trên ghế sô pha ngửi ngửi mùi hoa, Kim Taehyung cũng ngồi xuống cạnh cậu, đưa tay khoác lên bả vai cậu, cười đùa có chút vô lại nói: "bé xã, đừng tức giận nữa có được không."

Jungkook nhìn anh một cái, phủi cái tay đặt lên bản vai cậu ra, nhìn anh chằm chằm, giảo hoạt nói: "Không có thiệp, không chấp nhận lời xin lỗi." Nói xong, ôm bó hoa liền đứng dậy rời đi.














--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

HELLO, IT'S ME ~~

Hazzzzzzzz bệnh của tui sắp tái phát rùi :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro