Chương 125: Cậu là bạn trai nhỏ của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung đưa ánh mắt nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, phía trên ghi lại hành trình của Jungkook vào ngày hai tháng sáu, Jungkook ở đường số 2 trong một tiệm kim hoàn ' Ngân Thái bách hóa ', đứng trước quầy thử đeo một sợi dây chuyền Trân Châu, mà nhân viên cửa hàng ở tiệm châu báu tận mắt nhìn thấy, Kim Saem trực tiếp đem sợi dây chuyền Trân Châu giá trị gần trăm vạn kia chuyển giao cho Jungkook, phía trên thậm chí còn có ảnh lúc ấy bọn họ từ trong cửa hàng bước ra, do biên tập cắt ra khỏi camera, hai người bên trong có thể nhìn thấy rõ, họ lần lượt đi ra ngoài chính là Kim Saem cùng Jungkook.

Choi Yeojun lại lần nữa cầm qua hộp thuốc lá trên bàn, từ bên trong rút ra một điếu đốt xong rồi mạnh mẽ hít một hơi, sau đó nhả ra từng vòng khói trắng, vừa nói: "Chồng nhỏ của cậu thật không đơn giản a, dùng năm ngàn tệ để mua sợi dây chuyền Trân Châu giá trị gần trăm vạn, thật sự là lợi hại!"

Kim Taehyung không nói chuyện, dường như đã biết trước chuyện trên ảnh, đưa tay lật qua một trang, một... tờ hóa đơn có giao dịch chi tiết tài khoản của Jungkook cùng tài khoản của Kim Saem, xế chiều hôm đó, sau khi rời đi bách hóa một tiếng đồng hồ, Jungkook quả thật đã từ trên tài khoản của mình chuyển cho Kim Saem, thậm chí ghi chú rõ lần là chuyển khoản này dùng —— mua dây chuyền Trân Châu.

"Cậu ta cho là như vậy thì sẽ không có kẻ hở ư, nhưng mà cậu ấy hình như không quá hiểu rõ, lấy giá thấp mua vào vật không có giá trị tương đương, so với giá thị trường xê xích quá lớn, như vậy cũng giống như nhận hối lộ." Choi Yeojun một bên hút thuốc một bên nói, "Đồng nghiệp bên Ban Thanh tra Kỷ Luật đã bắt đầu liên lạc với cậu ấy."

Kim Taehyung cau mày không vui, thả ra văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn ông ta, nói: "Tôi có thể gọi điện thoại cho cậu ấy không?"

Choi Yeojun nhìn cậu ta, hồi lâu mới mở miệng nói: "Cậu cũng biết, cái này là không thể."

Kim Taehyung không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm ông ta, anh biết mình yêu cầu có chút quá, nhưng anh chẳng qua là lo lắng, lo lắng hết thảy quá đột ngột, Jungkook căn bản không có đầy đủ thời gian để chuẩn bị tiếp nhận, tối hôm qua cậu ấy còn sợ vì mơ thấy ác mộng! Huống chi, hiện giờ cậu ấy đang mang thai.

Choi Yeojun nhìn Kim Taehyung lần nữa, rồi đem điếu thuốc lá cầm trong tay dụi tắt ở trong cái gạt tàn thuốc, nói: "Đợi cậu ấy tới đây, bản thân tôi cũng muốn xem thật kỹ một chút đến tột cùng là một người như thế nào, mà có thể đem cậu mê đảo, ngay cả nguyên tắc của mình cũng bỏ qua."

"Jungkook sẽ không làm chuyện như vậy." Anh nhớ được ban đầu cậu đã nói, sợi dây chuyền kia là cậu mua tặng cho Han Dong, đó là lễ vật cậu mua lúc Han Dong Min kết hôn, chẳng qua là không nghĩ tới bọn họ lại lôi chuyện này ra.

Choi Yeojun nhìn anh, một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Cậu biết chuyện sợi dây chuyền này sao?"

Kim Taehyung nhìn lại ông ta, gật đầu, thẳng thắn nói: "Tôi biết."

Choi Yeojun cau mày, tiếp tục hỏi: "Bởi vì chuyện dây chuyền, cho nên lần này cậu mới có thể loại bỏ nhiều ý kiến, cố ý đem hạng mục đô thị khoa học công nghệ cho một công ty hoàn toàn không có kinh nghiệm cùng năng lực, phải không?"

"Không phải vậy, hạng mục cuối cùng của đô thị khoa học công nghệ được giao cho công ty đó không quá nhiều kinh nghiệm là kết quả bỏ phiếu cuối cùng trong hội đồng xét duyệt chúng ta, hết thảy đều đi đúng trình tự, hợp lý, không hề có một chút thiên vị nào." Kim Taehyung nói chi tiết xong, vẻ mặt thản nhiên.

Choi Yeojun nhìn anh hồi lâu, sau đó cầm lấy văn kiện một lần nữa đứng lên, lúc xoay người đi ra ngoài, tay nắm lấy tay nắm cửa nói: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho ba cậu." Lấy bối cảnh của Kim gia, cho dù Kim Taehyung thật bị định tội, thì dựa vào quan hệ nhân sự của cha Kim cùng ông nội Kim muốn giữ được hắn, cũng không có vấn đề.

Kim Taehyung không nói chuyện, giờ phút này anh lo lắng nhất vẫn là Jungkook, không biết có bị sợ hãi hay không, lá gan của cậu căn bản nhỏ đến nỗi chỉ một tiếng pháo nổ cũng có thể đem cậu hù dọa sợ.

Bởi vì tìm không được Kim Taehyung, cũng không muốn làm cho cha mẹ lo lắng, nên Jungkook cuối cùng đã gọi điện thoại cho Han Dong Min, thật sự có hơi mệt một chút, cậu chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, sau đó trong khoản thời gian đợi Han Dong Min tới, cậu đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, hơn nữa ngủ say đến nỗi điện thoại đặt trên bàn kêu lên mấy lần cũng không có đem cậu đánh thức.

Một lần nữa tỉnh lại trong mông lung, thì Han Dong Min đã qua tới, thấy cậu tỉnh lại, thì bước lên phía trước đi, liên tục hỏi: "Kookie cậu bị làm sao rồi, cảm giác như thế nào, có thấy nơi nào không thoải mái hay không? Bụng có đụng trúng không, đau không?" Hai đầu lông mày giờ phút này không khỏi lộ ra lo lắng cùng lo âu.

Jungkook nhìn cậu cười cười trấn an, lắc đầu, đưa thay sờ sờ bụng của mình, tựa hồ có thể cảm giác được nhịp đập vững chắc bên trong của đứa bé, trong lòng bất an cũng chầm chậm để xuống, một lần nữa ngẩng đầu nhìn Han Dong Min, hơi có chút xin lỗi nói: "Mình làm trễ nãi đến cậu đi làm sao?" Cậu có chút băn khoăn, cậu biết Han Dong Min lúc này mới vào công ty làm, xin phép nghỉ quá nhiều nhất định sẽ làm cho quản lý đối với cậu ấy có ý kiến, nhưng mới vừa rồi vì tìm không được Kim Taehyung, cũng không muốn để cha mẹ lo lắng, nên cuối cùng cậu chỉ có thể tìm Han Dong Min.

Tựa hồ là có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cậu, Han Dong Min tức giận nói: "Nói gì ngu, công việc đâu có quan trọng bằng cậu, bộ dạng hữu khí vô lực khi cậu mới vừa gọi điện thoại tới, còn nói mình ở bệnh viện khám thai, mình thiếu chút nữa đã bị cậu hù chết!" Vừa nói, có chút đau lòng đưa thay sờ sờ gương mặt của cậu, nói: "May mắn là cậu không có chuyện gì, may mắn không có chuyện gì."

Jungkook gật đầu, khóe miệng lây nụ cười thản nhiên.

Cô y tá lúc này cầm lấy giấy tờ đi vào, ngẩng đầu nhìn thấy Jungkook, thì cười nói: "Tỉnh rồi."

Jungkook gật đầu, nhìn cô ý tá cười ôn hòa.

"Không có vấn đề gì lớn, mới vừa kiểm tra tim thai cho cậu, tình huống của đứa nhỏ hết thảy rất bình thường, yên tâm đi." Lật lật tài liệu, Cô y tá nói như thế, sau đó đóng lại cặp văn kiện kia, ôm ở trước ngực, rồi nhắc nhở "Hiện tại cậu đã làm baba rồi, mọi việc phải nghĩ đến cục cưng trong bụng, cục cưng bây giờ còn rất yếu ớt, hoàn toàn phải dựa vào cơ thể baba, tâm tình của cậu trực tiếp ảnh hưởng đến hài tử, cho nên, sau này nên tránh chuyện cảm xúc biến hóa lớn, thời khắc nào cũng phải giữ vững tâm tình vui vẻ là quan trọng nhất, nếu không chỉ cần cậu không vui, cục cưng cũng sẽ không vui theo."

Nghe vậy, Jungkook gật đầu, "Ừ, tôi biết rồi."

Cô y tá không nói gì thêm nữa, cầm nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ cho cậu, xác định hết thảy đều bình thường, lúc này mới cười nói: "Tốt lắm, hai ngày này cậu cố gắng nghỉ ngơi thật tốt đi, lúc trước khi cậu đến đây đã chảy máu, có dấu hiệu sảy thai, cho nên hai ngày này cậu cần phải nằm trên giường, tận lực giảm thiểu đi lại, tốt nhất là cứ ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày đã."

"Ừ, cám ơn Cô y tá." Jungkook mỉm cười nói tạ ơn.

Cô y tá không nói gì thêm nữa, chỉ dặn dò cậu kế tiếp nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, thả lỏng tâm tình của mình.

Đợi Cô y tá đi ra ngoài rồi, Han Dong Min nhìn cậu, lúc này mới hỏi: "Hôm nay rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì, đang yên lành sao lại như vậy? Té ngã sao?"

Jungkook lắc đầu, nhìn cậu cười cười, "Không có chuyện gì, là mình tự mình không cẩn thận." Đối với chuyện ngày hôm nay cậu không muốn nói nhiều, tựa như cô y tá mới vừa rồi nói, cậu phải giữ vững tâm tình vui vẻ, không để cho ý xấu cùng những chuyện không vui ảnh hưởng tới tâm tình của mình, lần này, thật sự là sắp hù chết cậu, cậu thật không chịu nổi như vậy lần nữa.

Thấy cậu không muốn nói, Han Dong Min cũng không có ép hỏi, quay đầu một vòng, lại hỏi: "Kim Đại lãnh đạo nhà của cậu đâu? Đang họp?" Họp hành cũng quá lâu đi, cũng sắp năm giờ rồi, lâu như vậy cũng chưa xong sau, cũng sắp hết giờ làm rồi.

Jungkook lắc đầu, cậu cũng không biết, lúc trước cậu gọi điện thoại cho anh nhiều lần, cũng không có người nhận, cậu không biết có phải là anh đang bận không, bất quá lâu như vậy cũng không có gọi điện thoại lại cho cậu, tình huống như thế chưa xảy ra, dù bận rộn hơn nữa, nhìn thấy cậu gọi điện thoại cho anh, thì anh cũng sẽ gọi lại, nhưng mà hôm nay lại không có.

Nhìn điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường một chút, đưa tay liền muốn cầm lấy, "Để mình gọi cho anh ấy nữa xem."

Cầm qua điện thoại di động, lúc này cậu mới phát hiện mình thậm chí có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ một số cá nhân gọi tới. Nhíu nhíu mày, nói thầm nói nói: "Làm sao có nhiều cuộc gọi nhỡ thế mà mình không nghe thấy nhỉ?"

Han Dong Min tò mò, hỏi: "Cái gì điện thoại, ai gọi?"

Jungkook lắc đầu, nói: "Không biết, là một số cá nhân gọi, mình không nhận ra số này."

"Để mình xem" Han Dong Min hồ nghi nhìn cậu một cái, rồi đưa tay đem điện thoại trong tay cậu nhận lấy, nhìn dãy số trên màn ảnh, thậm chí có đến năm cuộc điện thoại nhỡ, nên theo kinh nghiệm bình thường của mình, mà nói: "Nhất định là mấy cuộc điện thoại quảng cáo, những người này là phiền nhất đó." Vừa nói, lại cảm thấy có chút không giống, rồi nhỏ giọng nói thầm: "Bất quá người kiên trì như vậy cũng là hiếm thấy, thậm chí chịu khó gọi nhiều như vậy!"

Jungkook cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ không ra là ai gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy cho cậu.

Đang lúc hai người nghi ngờ không giải thích được thì điện thoại Han Dong Min giữ trong tay lại vang lên nữa, cũng là một số điện thoại cá nhân lúc trước, Han Dong Min nhìn Jungkook giống nhau, nói: "để mình nghe?"

Jungkook gật đầu, không có ý kiến.

Chuông điện thoại reo thêm vài tiếng, Han Dong Min lúc này mới có chút kiên quyết trực tiếp nhấn nút nghe, "Alô?"

"Là Jeon Jungkook sao?" Điện thoại bên kia là giọng nói đàn ông hơi có chút nghiêm túc, có chút trầm thấp.

Han Dong Min nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại: "Anh là ai?"

Điện thoại bên kia cũng không trả lời vấn đề của Han Dong Min, mà trực tiếp hỏi: "Xin hỏi cậu Jeon bây giờ đang ở đâu? Chúng tôi có chuyện muốn tìm anh ấy để tìm hiểu rõ một vài tình huống."

Han Dong Min đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói: "Tôi là đang hỏi anh, anh là ai! Còn có, hiểu rõ tình huống, hiểu rõ tình huống nào?" Vừa nói ánh mắt vừa nhìn Jungkook hỏi thăm.

Nghe vậy, Jungkook cũng có chút cau mày khó hiểu.

Người bên kia Điện thoại đối với việc cậu không phối hợp thì có chút không vui, thanh âm trầm thấp nói: "Cậu Jeon chỉ cần nói ngươi bây giờ đang ở nơi nào là tốt rồi, chúng tôi là người của Ban Thanh tra Kỷ Luật, về phần chuyện gì, đến lúc đó chúng tôi sẽ mời cậu phối hợp điều tra."

"Tôi bất kể ngươi nói cái gì điều tra hay là hiểu rõ tình huống, là anh gọi điện thoại cho tôi, vậy mà anh lại không có thành ý nói mình là ai, như vậy chúng ta cũng không cần thiết tiếp xúc nữa." Vừa nói Han Dong Min trực tiếp cúp điện thoại. Còn chút không cam lòng nói: "Người nào nha, chê cười, anh ta không nói rõ rang cái gì thì muốn mình nói cho anh ta biết cậu đang ở đâu, còn không thèm giải thích đã nói muốn điều tra gì đó, anh ta cho là mình ngu sao, mình bị ngốc mới nói cho anh ta biết."

"Người nọ nói gì a?" Jungkook nghi hoặc nhìn Han Dong Min, trong lòng mơ hồ có chút bận tâm, cậu nghe được nói là điều tra gì đó, nói hiểu rõ tình huống gì đó, cậu không biết có phải là chuyện trong lòng mình nghĩ không, cũng không biết nguyên nhân mà Kim Taehyung không có nghe điện thoại có phải có quan hệ đến việc này không.


"Ai biết a, nói một đống lời không giải thích được, làm cho người ta nghe khó hiểu..., còn chết cũng không nói mình tên gì, quả là rừng vốn lớn loại chim nào cũng có." Han Dong Min có chút tức giận bất mãn nói thầm, đưa điện thoại di động một lần nữa thả lại đến trên tủ đầu giường, nhìn Jungkook nói, "Cậu đừng cau mày, cũng đừng suy nghĩ nhiều, mới vừa rồi cậu cũng nghe cô y tá nói rồi đó, cậu cần phải nghỉ ngơi nhiều, còn có, quan trọng nhất là giữ vững tâm tình vui vẻ, cậu cao hứng con nuôi của mình mới có thể cao hứng chứ sao."

Jungkook nhếch môi cười với cậu, rồi nhìn điện thoại trên bàn, nói, "Đưa di động cho mình đi."

"Này, không có chuyện gì đâu, có lẽ Kim Đại lãnh đạo nhà của cậu thật sự đang bận, ngươi nghĩ a, cái chức vị kia bao lớn chứ, bình thời nhất định là 'trăm công ngàn việc', cậu đừng lo lắng nữa." Han Dong Min tất nhiên là nhạy bén, từ trong lời nói mới vừa rồi của người kia, rồi liên tưởng đến thân phận của Kim Taehyung, tất nhiên là sẽ đoán được chuyện gì xảy ra, chẳng qua Jungkook bây giờ còn đang trên giường bệnh, y tá người ta chân trước vừa đi ra ngoài bảo là phải chú ý nghỉ ngơi chú ý tâm tình, nên cậu không muốn để cho Jungkook bị cảm xúc này kích thích tâm tình vừa mới bình phục

"Han Dong Min, đưa di động đưa cho mình đi, cậu không đưa cho mình hỏi rõ ràng mình càng lo lắng hơn, mình biết có thể Kim Taehyung đã xảy ra chuyện gì đó." Jungkook bình tĩnh nói, trong lòng cũng bối rối lợi hại, cậu nhớ tới lúc trước Baek Yona đã tìm cậu nói chuyện, hơn nữa không phải chỉ là đơn thuần hù dọa cậu, mà cô ta nói thật.

"Jungkook......" Han Dong Min nhìn cậu, vẻ mặt là lo lắng.

Jungkook nhìn Han Dong Min cười cười, đưa tay vỗ về bụng của mình, lẩm bẩm nói: "Mình có chuẩn bị rồi, hơn nữa ta cũng tin tưởng Taehyungie, mình sẽ không để cho cục cưng có việc gì nữa, yên tâm đi."

Han Dong Min không nói gì thêm nữa, cầm điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường kia, đưa tới cho cậu

Jungkook nhận lấy, dò lại ghi chép cuộc trò chuyện vừa rồi, nhìn chằm chằm dãy số phía trên kia một lúc lâu, sau đó mới trực tiếp gọi lại.

Đường giây điện thoại kết nối rất mau, cơ hồ vừa mới vang lên, đã bị đón lên, nghe điện thoại chính là người đàn ôn mới vừa cùng Han Dong Min nói chuyện, chẳng qua lần này giọng nói thiếu trầm thấp cùng nghiêm túc, chỉ có kinh ngạc nhiều hơn, "Jeon Jungkook?"

Jungkook hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: "Ừ, là tôi."

Điện thoại bên kia trầm mặc, nhạy cảm nói: "Làm sao giọng nói lại không giống như mới vừa rồi?"

"Mới vừa chính là bạn của tôi." Jungkook giải thích, lại hỏi: "Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?"

"Cậu bây giờ đang ở đâu, chúng tôi là người của Ban Thanh tra Kỷ Luật, có chút ít vấn đề về Kim Taehyung cần phải trao đổi với cậu, hi vọng cậu có thể phối hợp với công tác của chúng tôi." Người nọ nói như thế.

Jungkook trong bụng trầm xuống, quả nhiên không khác suy đoán của cậu là bao, cái tay đặt ở trên tấm chăn màu trắng nắm thật chặt, hỏi: "Tae....Taehyungie bây giờ đang ở chỗ các người phải không?"

"Cậu Jeon, có mấy lời không phải là cậu nên hỏi hoặc là có thể hỏi, bây giờ cậu chỉ cần nói ra địa chỉ của cậu, sẽ có đồng nghiệp của chúng tôi đi qua tìm cậu." Giọng nói bên kia điện thoại hơi có chút nghiêm túc.

Jungkook trầm mặc, một lúc lâu, mới nói: "Tôi, tôi ở tại phòng số năm bệnh viện khoa phụ sản thành phố, hiện tại các người cứ tới đây đi."

Cúp điện thoại, một bên Han Dong Min tò mò hỏi, "Anh ta nói gì?"

Jungkook lắc đầu, nhưng tay nắm thật chặc điện thoại di động, nói: "Không nói gì."

Han Dong Min nhìn nàng, thử hỏi, "Kim Taehyung nhà của ngươi hắn thật ——"

"Không có!" Jungkook cắt đứt lời cậu chưa nói xong..., chỉ nói: "Không phải là như cậu nghĩ, Taehyungie hắn sẽ không làm chuyện trái với nguyên tắc."

Han Dong Min nhìn cậu không hỏi gì thêm nữa, chỉ gật đầu nói: "Ừ, vậy cậu cứ yên tâm đi, chỉ cần anh ta không có làm cái gì không nên làm, vậy thì không có gì phải lo lắng." Thật ra thì lấy hiểu biết mấy lần ngắn ngủi cùng Kim Taehyung tiếp xúc, cậu cũng cảm thấy Kim Taehyung không phải là cái loại người này.

Jungkook không nói chuyện, chẳng qua là nhìn chằm chằm điện thoại di động, rồi chậm rãi đem tay đặt lên bụng còn bằng phẳng của mình.

Han Dong Min cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu, không khí trong phòng bệnh có chút ngưng trọng, quỷ dị.

Jungkook ngó chừng điện thoại di động đến ngẩn người, đột nhiên có một cái tay khác lấy đi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Han Dong Min nhàn nhạt đối với cậu cười, an ủi nói, "Yên tâm đi."

Jungkook nhìn cậu, chóp mũi có chút chua, nhưng quật cường ngẩng đầu đem nước mắt của mình bức lui về, dùng sức nhìn cậu gật đầu, "Ừ." Kim Taehyung đã bảo đảm qua, anh không có việc gì, nên cậu mặc dù lo lắng, nhưng lại tin tưởng lời của anh.

Điện thoại của Han Dong Min vào lúc này lại vang lên, đem điện thoại từ trong túi xách ra xem, là một dãy số xa lạ, nhưng mà là dãy số của Seoul, ngẩng đầu nhìn Jungkook, nói: "Ta nghe điện thoại." Vừa nói, vừa đứng dậy đi ra phía ngoài.

Đi ra ngoài, Han Dong Min đưa điện thoại di động đón nghe, thử hỏi: "Alô, ai vậy?"

Không trả lời vấn đề của Han Dong Min, người bên kia điện thoại trực tiếp mở miệng hỏi: "Cậu bây giờ ở nơi đâu?"

Han Dong Min nhíu nhíu mày, cái thanh âm này cậu nghe có chút quen tai, lại nhất thời nhớ không nổi là ai, từ nơi nào mà nghe qua, nhăn nhíu đầu mày, hỏi tới: "Anh là ai a?"

"Kim Saem." Giọng nói bên kia Điện thoại bình thản không có chút nhiệt độ nào mà bay tới hai chữ, không mang theo một chút tình cảm."Cậu không có ở công ty?"

Han Dong Min sửng sốt một lát, quá mức ngoài ý muốn, im lặng suy nghĩ một chút, cậu không phải đã xin phép nghỉ ư, tại sao còn làm phiền đến vị tổng giám đốc công ty như anh ta tự mình gọi điện thoại cho cậu! Ngại uy nghiêm từ người khác, hơn nữa cậu cũng không muốn mới vào công ty không tới một tuần lễ đã bị người ta sa thải, nên Han Dong Min vội vàng giải thích nói: "Thật ra tôi, tôi đã xin phép cùng quản lý, cô ấy cũng đã đồng ý." Nhưng không có nói, khi cậu xin phép quản lý, bà ý mặc dù đồng ý, nhưng là sắc mặt dường như không quá tốt, tựa hồ đối với người vừa tới đi làm không được một tuần lễ, mà xin nghỉ là chuyện rất đáng phê phán.

Không để ý đến giải thích của cậu, Kim Saem lần nữa hỏi: " Cậu bây giờ ở đâu?"

"Ách." Han Dong Min sửng sốt, cẩn thận hỏi: "Xin hỏi, có chuyện gì không?" Cậu bất quá là một nhân viên tiêu thụ nho nhỏ mới vừa vào công ty thôi, thậm chí đến bây giờ ngay cả một cái phòng nhỏ cũng còn không có được, mà anh ta là lãnh đạo một công ty, có cần thiết cùng một công nhân viên như cậu thảo luận công việc sao? Bất quá nếu như giữa hai người không có chuyện gì liên quan đến công việc để nói..., vậy thì còn có thể nói chuyện gì đây?

Han Dong Min tựa hồ nghe thấy bên kia điện thoại Kim Saem nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, còn không đợi cậu xác nhận xem là mình có phải nghe lầm không, thì đã nghe thấy bên kia đầu dây tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu, nói: "Cậu nghe kỹ đây, tôi bất kể cậu bây giờ đang ở nơi đâu, một chút nếu như có người gọi điện thoại nói là người của Ban Thanh tra Kỷ Luật muốn mời cậu phối hợp điều tra, cậu cứ theo như lời tôi nói mà trả lời."

"Ách, ánh nói cái gì?" Han Dong Min xen mồm hỏi.

"Tôi còn không có nói xongn!" bên kia Điện thoại giọng nói của Kim Saem có chút tăng cao, hỏi tiếp: "Lúc trước Jeon Jungkook có phải đã đưa cho một sợi dây chuyền Trân Châu hay không, cái kia dây chuyền bây giờ đang ở đâu?"

" Dây chuyền Trân Châu?" Han Dong Min suy nghĩ một chút, nhớ lại một ngày trước khi mình cùng Trình Tường kết hôn, Jungkook quả thật đã tặng một dây chuyền Trân Châu cho cậu, mà dây chuyền kia giờ phút này bị cậu đặt ở trong căn hộ mà Jungkook cho cậu ở nhờ. Nhưng vấn đề là, "Làm sao anh biết!"

"Bởi vì dây chuyền kia là tôi nhường lại cho cậu ấy." Kim Saem đạm mạc giải thích.

Han Dong Min nghe xong thì có chút ít ngoài ý muốn, cậu còn tưởng rằng là Jungkook đi bách hóa mua cho mình, bất quá cậu nhớ được sợi dây chuyền kia có độ sáng bóng rất đẹp.

"Nghe đây, nếu như có người hỏi cậu có quan hệ như thế nào với tôi, thì cứ nói cậu là bạn trai nhỏ của tôi, biết không?" bên kia Điện thoại Kim Saem lại nói.

Nghe vậy, Han Dong Min trừng lớn mắt, "Cái gì, bạn trai nhỏ? Tại sao?" Cậu tại sao phải nói như thế cứ?

"Nếu như cậu không muốn Jeon Jungkook cùng Kim Taehyung có chuyện gì, thì cậu cứ dựa theo tôi nói mà làm." Kim Saem hạ giọng xuống nói.

Chân mày của Han Dong Min nhíu lại thật chặc, có chút càng nghe càng cảm giác mơ hồ , nói: "Tôi không biết rõ ý của anh là gì?"

"Cậu không cần hiểu, chỉ cần biết rằng, thân phận của cậu bây giờ là bạn trai của tôi, mà dây chuyền Trân Châu kia là tôi nhờ Jeon Jungkook chuyển giao cho cậu, mục đích là vì lấy lòng cậu, chỉ cần nhớ được điểm này là đủ rồi." Kim Saem nhanh chóng nói.

Han Dong Min không có lên tiếng, còn có chút không tiêu hóa được lời hắn mới vừa nói, cậu thật sự là không hiểu lắm tình huống cặn kẽ bên trong, tất cả đều này là cái gì cùng cái gì a?

Chỉ ngây ngốc hỏi: "Tôi tại sao phải làm bạn trai của anh?"

Bên kia Điện thoại Kim Saem tựa hồ thật sự có chút ít bị cậu chọc tức giận, chỉ nghe thấy hắn hơi có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao, bởi vì tôi là ông chủ của cậu, là người giao cho cậu công việc, thì cậu phải hoàn thành! Đừng hỏi tại sao nữa, nhớ kỹ lời tôi mới vừa nói, đến lúc đó y theo mà trả lời là được! Nếu không, sau này cũng đừng đến công ty nữa." Nói xong, cũng không đợi Han Dong Min trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Han Dong Min giật mình sững sờ nhìn cái màn hình đen thui trong tay, thật lâu mới kịp phản ứng, thì thầm lẩm bẩm tự nói nói: "Người nào a." Bất quá tinh tế nhớ lại lời anh ta mới vừa rồi nói..., tựa hồ lại có chút ít suy ra cái gì đó. Xoay người đi trở về phòng bệnh để nói cùng Jungkook, chỉ thấy trên hành lang bệnh viện, có mấy người đang ông gương mặt nghiêm túc dưới sự hướng dẫn của cô y tá hướng về phía cậu đi tới, Han Dong Min hơi có chút phản ứng không kịp, nhìn chằm chằm bọn họ lướt qua bên cạnh mình đi vào phòng bệnh của Jungkook, đợi cậu phục hồi tinh thần lại thời điểm, muốn đi vào, thì bị người đàn ông đi ở chót nhất ngăn trở, trầm mặt nói: "Xin lỗi, chúng ta đang hỏi chuyện, cậu không thể đi vào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro