Chương 5: Anh ta trở lại rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook là một người thuộc trường phái hành động, nói giới thiệu là lập tức sắp xếp thời gian gặp mặt cho hai người, thời gian ấn định vào buổi trưa ngày thứ sáu, cũng chính là ngày mai.

Thật ra thì Jungkook muốn khước từ, nhưng lại không chịu nổi sự dài dòng cộng với 'uy hiếp' của Han Dong Min nên đành đồng ý. Thật ra thì gần đây cậu rất bận bịu, vừa mới xong dự án 'Bích Hồ Viên', vốn tưởng là có thời gian nghỉ ngơi, không ngờ lúc này công ty phá lệ tiếp nhận một thực tập sinh, nói là tốt nghiệp trường danh tiếng, từng đạt được giải thưởng gì đó, Tổng giám đốc mở miệng vàng sắp xếp, hiện tại do Jungkook trực tiếp dẫn dắt.

Người thực tập sinh này tên là Baek Junkyun, vóc người đẹp, chỉ là tiếng nói chuyện làm người khác nổi da gà. Cô vừa đến, các đồng nghiệp nam trong công ty đều phấn khởi, lén lút gọi chị gái, không ngừng ân cần, nhưng mà các nữ đồng nghiệp thì buồn bực, ngầm nhỏ giọng nghị luận chua ngoa, ngoài mặt cũng cố ý cô lập cô ta.

Buổi trưa hôm nay, chờ sau khi Jungkook hết bận rộn rồi, liền nhanh chóng tiến thẳng đến nhà ăn công ty, bên trong chỉ còn lác đác mấy người, đương nhiên đồ ăn cũng đều đã lạnh tanh rồi, cậu tùy tiện chọn vài món, bưng khay tìm chỗ ngồi xuống, buổi chiều còn phải đi khảo sát tiến trình thi công ngoài công trường, thật ra cậu cũng không có nhiều thời gian ăn cơm, chẳng qua là buổi sáng vội đi làm còn chưa ăn sáng, bây giờ thực sự là rất đói.

Jungkook ăn rất nhanh, thức ăn hơi khô, thiếu chút nữa bị nghẹn, may mà có bát canh, vội vàng nhấp một hớp, khó khăn nuốt xuống, ăn cơm tập thể ở nhà ăn công ty là như thế, cơm khô, cơm nhão, món mặn, món nhạt, chỉ có canh là giống hệt nhau, đó là cho một ít tảo tía vào nước sôi, không cần cho muối, mì chính, hoàn toàn nhạt nhẽo, không có mùi vị gì cả.

Jungkook lắc đầu, tiếp tục ăn thức ăn đã lạnh.

Đột nhiên có một người cầm hộp cơm ngồi xuống cạnh cậu, cậu biết hộp cơm kia chính là từ 'Dynamite' nhà hàng nổi tiếng của Seoul, giá tiền không rẻ. Jungkook ngẩng đầu, thấy Baek Junkyun ngồi trước mặt cậu, mỉm cười nhìn cậu, ngọt ngào gọi: "Jeon tiên sinh."

Jungkook gật đầu, hỏi: "Sao bây giờ em mới ăn a, không phải đã sớm xong việc rồi sao?"

"Vừa rồi nhiều người quá, em không thích ầm ĩ, nên đợi đến bây giờ mới đến." Baek Junkyun cười nói, tay mở hộp cơm ra, bên trong là thức ăn tinh tế, gạo Thái Lan nấu lên rất thơm cùng với mùi thơm đồ ăn thật hấp dẫn, dĩ nhiên là đối lập hẳn so với cơm của Jungkook.

Jungkook gật đầu, nhìn món ăn của cô ta một chút, rồi lại nhìn đồ ăn của mình, càng nhìn càng không muốn ăn. Nhưng mà cậu cũng có chút tức giận, một thực tập sinh như cô ta sao lại có thể có một bưa trưa sang trọng như vậy, nên mở miệng hỏi: "Nhà hàng này rất xa a, mua về không bằng ăn luôn ở đó rồi về thì tiết kiệm thời gian hơn."

"Ba em sợ em không quen ăn thức ăn trong công ty nên cho tài xế nhà em trực tiếp đưa tới." Baek Junkyun cười, gắp một miếng sườn xào chua ngọt, làm bộ muốn gắp cho Jungkook, nói: "Jeon tiên sinh cũng nếm thử đi, mùi vị thức ăn nhà hàng này không tệ."

Jungkook vội khoát tay từ chối, nói: "không cần, tôi no rồi."

Nghe thế, Baek Junkyun ngượng ngùng đặt lại vào trong chén, như muốn tìm đề tài, lại hỏi: " Jeon tiên sinh nếu muốn đổi khẩu vị thì ngày mai em sẽ bảo tài xế nhà em mang cho tiên sinh thêm một suất, nói thật, em thật không quen thức ăn trong nhà ăn."

Jungkook cười khan, cậu không nghĩ tới cũng không có phúc hưởng thụ a, một bữa trưa mà mất nửa ngày lương, qua một tháng, hơn nửa tiền lương đều ném vào việc ăn uống, vậy cậu còn đi làm để làm gì, trực tiếp về nhà để mẹ nuôi thì tốt hơn.

Jungkook nhìn đồng hồ một chút, định mở miệng nói tạm biệt thì điện thoại reo, lại là Han Dong Min, chắc là dặn cậu đừng quên buổi xem mắt ngày mai.

Gật đầu với Baek Junkyun, rồi cầm điện thoại đứng lên rời đi, nhấn nút nghe, vừa đi vừa nói chuyện: "uy, đại công tử của ta, cậu lại làm sao nữa."

"Kookie, mình vừa ..." bên kia điện thoại, Han Dong Min không nói chuyện điên điên khùng khùng như xưa mà ấp a ấp úng ngoài ý muốn.

"Ừ?" Jungkook đáp hỏi, sao cậu lại cảm thấy hôm nay Dong Min hơi là lạ, hỏi: "cậu vừa làm sao?"

"mình vừa ..." Han Dong Min ấp a ấp úng như là đang cân nhắc, cuối cùng như là hạ quyết tâm, nhanh chóng nói: "mình vừa mới trông thấy Woo Min Joon rồi!"

Tốc độ nói nhanh chóng đến mức suýt nữa Jungkook không nghe ra Dong Min đang nói cái gì, nhưng là tốc độ đó cuối cùng vẫn không đủ nhanh, Jungkook nghe được, hiểu được rằng Han Dong Min  đã trông thấy Woo Min Joon rồi!

Jungkook im lặng, không đáp lời gì mà chỉ im lặng, chính cậu cũng không để ý tới sức tay nắm điện thoại di động đã vô ý tăng lên.

"Kookie?" Bên kia điện thoại Han Dong Min không nghe thấy Jungkook đáp lại, không khỏi sốt ruột mà kêu lên. Cậu hối hận, có lẽ cậu căn bản không nên nói cho Kookie biết.

"Ừ, mình vẫn nghe." Jungkook trả lời, giọng nói bình tĩnh đến bất ngờ, chẳng qua Han Dong Min không biết, giờ phút này cậu nắm điện thoại di động mạnh đến thế nào.

"Kookie ... cậu không sao chứ?" Han Dong Min vẫn có chút lo lắng, cậu thật hối hận, trong lòng hận đến tự mắng mình mấy trăm, mấy ngàn lần, biết rõ người đàn ông kia làm tổn thương cậu ấy sâu sắc như thế nào, chỉ trách mồm miệng mình, chuyện gì cũng không giấu được.

"Ha ha, mình có thể có chuyện gì?" Kookie cười khan, chính cậu cũng cảm thấy nụ cười kia giả tạo như thế nào, nhưng còn muốn cậy mạnh nói tiếp: "thế nào, cậu nói chuyện với anh ta ư, nhiều năm như vậy rồi, anh ta có thay đổi gì không a."

"Mình mới không nói chuyện với người tham mộ hư vinh, thấy lợi quên nghĩa như thế, quả thật là làm nhục chính mình." Han Dong Min tức giận nói.

Jungkook cười gượng, không nói gì. Thật ra thì Dong Min nói cho cậu biết cũng tốt, đúng là trái đất tròn, hồi đó anh ta tốt nghiệp liền đi Mỹ, cho nên sáu năm qua chưa từng gặp lại, nhưng mà bây giờ ở cùng một thành phố, nếu anh ta đã trở lại, còn gặp được Dong Min, thì đoán chắc cũng có thể đụng phải mình, thay vì đến lúc đó mình không biết làm sao, hiện tại biết rồi, cứ coi như là đã có chuẩn bị.

"Kookie, buổi tối chúng ta đi quán bar chứ, mình với cậu uống rượu, không say không về!" Han Dong Min nói năng hùng hồn, thật ra là không yên tâm, sợ cậu suy nghĩ lung tung.

Jungkook cười, không phải là cười gượng, lần này là vui vẻ, cảm giác có một người bạn quan tâm như vậy thật là tốt. Tâm tình cũng buông lỏng hơn chút, nói: "mình thực sự không sao, còn nói không say không về, cũng không nghĩ tình cảnh của mình hiện tại, cậu không thương tiếc bản thân thì ta đây cũng mặc kệ, nhưng cậu đừng làm hại oan con gái mình a, nếu không mình sẽ lo lắng, ngày mai mình còn phải đi gặp con rùa vàng kia nữa, mình thực sự muốn thành công đó."

"Ai, cậu không có chuyện gì thật chứ, đừng có nói miệng đó." Đầu dây bên kia, Han Dong Min thầm nói.

Jungkook đi đến cuối hành lang, nhìn ra bầu trời bao la ngoài kia, thở dài nói: "Dong Min, trước đây mình không buông tay được là mình ngu ngốc, nhưng bây giờ đã sáu năm rồi, cũng đủ rồi, mình sẽ không để mình ngu ngốc như vậy nữa, không phải vì mình, thì cũng vì cha mẹ mà học thông minh hơn một chút."

Bên kia đầu dây Han Dong Min im lặng một lát, một lúc lâu sau mới mở miệng, ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "cậu nha, nên sớm học thông minh tí đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro