Chương 54: Incheon (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn sáng xong, Jungkook đổi lại bộ quần áo thoải mái để đi ra ngoài với Kim Taehyung, hôm nay Kim Taehyung cũng thay bộ âu phục thường ngày bằng một áo gió, quần ka-ki nhàn nhã, đầu tóc tùy ý chải qua, nhìn đến có chút ý vị của nam diễn viên Hàn Quốc.

Ra cửa, Jungkook sững sờ nhìn anh, đứng bất động một lúc, không có lên tiếng.

Thấy cậu như thế, Kim Taehyung hỏi: "Sao thế? Có chỗ nào không ổn sao?"

Jungkook lắc đầu, cuối cùng nghẹn ra một câu, "thì ra chồng em rất anh tuấn." Vẻ mặt kia mười phần thật tình, không có nửa điểm là trêu chọc.

Kim Taehyung bị vẻ mặt và giọng nói nghiêm túc này của cậu chọc cười, cúi đầu lại hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của cậu, một lúc lâu sau, khi Jungkook cho là mình sắp tắt thở đến nơi anh mới buông cậu ra, ôm lấy cậu, tay vòng ra sau lưng cậu vuốt ve, miệng tiến lên bên tai cậu, nhỏ giọng nói: "Anh luôn biết bé xã của anh cũng rất đẹp."

Jungkook bị đoạn đối thoại tình tứ này chọc cho đỏ bừng cả gương mặt lên, trong lòng có loại ngọt ngào không nói nên lời.

Hôm nay thời tiết không tệ, có ánh mặt trời, lại không nắng gắt, có làn gió nhẹ lờn vờn lên mặt, rất thoải mái.

Kim Taehyung cũng không lái xe, mà nắm tay Jungkook đi tới, Jungkook để tùy ý anh nắm, nhưng cũng không biết anh muốn dẫn cậu đi đâu, vì thế quay đầu hỏi anh: "chúng ta định đi đâu?"

Kim Taehyung cười, không nói chuyện. Nhà bọn họ ở trung tâm thành phố, cách bến xe không xa. Đến khi Kim Taehyung nắm tay cậu đi vào bến xe khách, Jungkook mới ý thức được hôm nay bọn họ sẽ đi xa.

"Đi rất xa sao?" Nhìn đội ngũ không tính là dài lắm đứng ở phía trước, Jungkook nhỏ giọng hỏi.

Kim Taehyung lắc đầu, "không xa." Đợi một người phía trước rời đi, sau đó liền tiến lên nửa khom người hướng về phía cửa bán vé nói: "hai vé đi Incheon."

Incheon là một thành phố gần sát với thành phố Seoul nhộn nhịp.  Nó có diện tích dù không quá rộng lớn những thành phố lại sở hữu nhiều cảnh đẹp bởi vị trí giáp biển của mình. Cùng với đó, mùa xuân và cảnh sắc tự nhiên ở Incheon cũng trở nên đẹp và thơ mộng hơn. Người dân ở đây còn thường có dịp ngắm hoa đào hay mùa cây thay lá thật lãng mạn.

Thật ra thì đường xá cũng không xa, xe đi mất khoảng 1 giờ. Jungkook và Kim Taehyung ngồi ở sau cùng, vì tối hôm qua ngủ cũng không được tốt lắm, sáng nay lại dậy sớm, vừa lên xe, Jungkook đã buồn ngủ rồi, cuối cùng ngồi nửa dựa đầu vào Kim Taehyung nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.

Kim Taehyung chỉ cười khẽ nhìn cậu lắc đầu, sau đó điều chỉnh tốt vị trí cho cậu, để cậu ngủ được thoải mái hơn.

Trong mơ mơ màng màng Jungkook nghe thấy bên cạnh có người đè thấp thanh âm nói gì đó, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, thấy Kim Taehyung đang cầm điện thoại di động nhỏ giọng nói cái gì, nghe nội dung, hẳn là chuyện công việc.

Thấy cậu tỉnh lại, anh cười cười với cậu, sau đó lại nói mấy câu với thư ký Yang bên kia điện thoại, rồi mới mới cúp điện thoại.

"Đánh thức em?" Kim Taehyung đưa tay vén mấy sợi tóc trên trán cho cậu.

"Anh có việc sao?" Cậu nghe được anh vừa mới nói giấy tờ chi phí đất đai gì đó với thư ký Yang, cũng biết rõ tính chất công việc của anh căn bản không có chuyện nghỉ ngơi cuối tuần gì đó.

"Không có." Kim Taehyung lắc đầu quả quyết, sau đó nhìn ngoài cửa sổ một chút, nói: "Có muốn ngủ tiếp một chút không, phải nửa tiếng nữa mới đến."

Jungkook lắc đầu, nhìn anh hơi có chút áy náy, cậu biết vì chuyện tối qua nên anh mới đặc biệt tranh thủ chút thời gian đi cùng cậu. Nghĩ đến đây, cậu cúi đầu nói: "thật ra thì anh không cần bỏ thời gian ra ngoài với em." Nói xong, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh, nở nụ cười, nói: "em không sao."

Kim Taehyung gật đầu, "anh biết, nhưng mà hôm nay là anh muốn ra ngoài, cho nên lôi kéo em cùng đi, từ lâu thư ký Yang đã giới thiệu bình minh và hoàng hôn ở đây rất đẹp, hồi trước cậu ta và bạn gái tới đây chụp ảnh, nhìn rất đẹp, anh đã muốn đi nhưng lại không có thời gian hoặc là không có ai cùng đi, hôm nay hiếm khi anh có thời gian, em lại không phải làm gì có thể đi cùng anh, thật tốt."

Jungkook nhìn anh, vẻ mặt đương nhiên và không việc gì kia khiến cô không nhịn được cười ra tiếng, nhưng mà lại không yên tâm, xác nhận hỏi, "công việc, thật không cần gấp gáp?"

"Anh không phải là người sắt, tất nhiên cũng cần nghỉ ngơi." Kim Taehyung nói một cách đương nhiên.

Đến Incheon lúc mười giờ, hai người đều là lần đầu tiên tới, nên không quen thuộc với nơi này. Jungkook nói muốn đi dạo trên bờ biển một chút, nhưng vì cũng không quen nên hai người bỏ ra năm đồng gọi cái xe xích lô ngồi lên, Jungkook muốn nhìn phong tục hai bên đường, nhưng qua một chỗ ngoặt người đánh xe dừng lại, chỉ vào một bãi cát vàng trải dài nói đến rồi. Mà chặng đường này chẳng qua chỉ có một phút đồng hồ, chỉ có rẽ vào góc đường là đến.

Hai người ngồi trên xe còn chưa kịp phản ứng, mà người đánh xích lô cho là bọn họ không có ý định đưa tiền, nên cố ý xé bỏ hai cái khuya áo, lộ ra bắp thịt ngăm ngăm đen, hù dọa bọn họ: "Là các người không trả giá trước, tôi cũng không nói là không được mặc cả, đến rồi thì mau trả tiền xuống xe, tôi còn phải làm ăn nữa chứ."

Kim Taehyung nhìn anh ta không nhịn được cười ra tiếng, vội vàng giơ tay lên ý bảo anh ta không cần kích động, mở ví ra lấy năm đồng đưa cho anh ta nói: "Người anh em này, cám ơn nhiều." Sau đó tự mình xuống xe trước, lại nắm tay đỡ Jungkook xuống, hai người đi về phía bờ cát vàng kia.

Jungkook nhìn anh, khóe miệng tươi cười, không nhịn được trêu ghẹo nói: "Thế nào, lần đầu tiên bị người khác lừa lọc giá cao, cảm thấy rất vui vẻ?"

Kim Taehyung nhìn cậu, nắm tay cậu thật chặt, cười trả lời: "Năm đồng khiến anh hiểu một điều, sau này dù đi đâu thì tuyệt đối không hỏi đường người lái xe."

Jungkook buồn cười nhìn anh, sau đó xoay người, chạy về phía bãi biển rộng lớn kia. Đã rất nhiều năm kể từ lần cuối cùng đi biển, đó là khi đi cùng bạn bè thời đại học, sau này đi làm, ngày qua ngày luôn bận bịu công việc, hình như đã rất lâu cậu không đến biển chơi đùa rồi.

Jungkook chạy về phía bãi biển mênh mông kia, hai tay đặt lên khóe miệng, hướng về phía mặt biển hét to lên: "A! Biển rộng!" Sau đó xoay người, tươi cười vui vẻ, vẫy tay với Kim Taehyung.

Kim Taehyung nhìn người phía trước đưa lưng về phía ánh sáng, trên mặt nở nụ cười thật tươi, hình ảnh đẹp như vậy, nhìn, có chút rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro