Chương 61: Tiệc rượu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook đi về hướng bọn họ, cách khoảng mười bước, thì Han Min Hyuk phát hiện ra cậu, ánh mắt nhìn cậu có chút không vui, Jungkook biết, ông ta đang không vừa lòng vì cậu tự tiện rời khỏi.

Jungkook ung dung đi về phía ông ta, đến gần mới phát hiện, người đứng đưa lưng về phía cậu là Kang Hansung, khẽ nhíu mày, gần đây cậu dường như đặc biệt chạm chán người Kang gia.

Nhìn cậu đến gần, Han Min Hyuk sửa lại ánh mắt không vui vừa rồi, cười nhìn Jungkook nói: "Jungkook, tới đây, vừa rồi Kang cục trưởng đang nhắc đến cậu, hỏi sao cậu còn chưa đến đây."

Nói xong, Kang Hansung và Lee Hee Jin đang đưa lưng về phía cậu cũng xoay người lại, Lee Hee Jin vẫn có vẻ mặt cười như không cười, mà Kang Hansung thấy cậu thì dường như có chút vui mừng, cười nói: "Vừa rồi tôi còn tưởng rằng cậu không đến đấy, không nhìn thấy đâu cả."

Jungkook cười cười, lấy cớ nói: "Vừa mới đi phòng vệ sinh một chuyến."

Đang nói chuyện thì có người đến tìm Kang Hansung, thừa dịp Kang Hansung nói chuyện với người nọ, Hân Min Hyuk lấy một ly rượu đưa cho Jungkook, sau đó mượn cử chỉ này, nói nhỏ bên người cậu: "Kang cục trưởng dường như có ấn tượng tốt với cậu, tối nay cậu chú ý đi cùng đi."

Nghe vậy, Jungkook cau mày, vừa định nói gì đó, thì thấy Kang Hansung đã nói xong với người nọ, xoay người lại, cười nhìn bọn họ, hỏi: "lần này TK có ý định đấu thầu tòa thị chính sao?"

"Dĩ nhiên, mấy ngày qua Jungkook và Lee Hee Jin đều đang chuẩn bị bản thiết kế, cũng đã chuẩn bị giá đấu thầu rồi, đến lúc đó xin Kang cục trưởng lưu ý nhiều hơn." Han Min Hyuk cười nói.

"Cha."

Mấy người đang đứng, Han Min Hyuk đang nháy mắt với Jungkook nói gì đó, thì đột nhiên một giọng nữ dịu dàng vang lên từ phía sau, thanh âm kia Jungkook nghe thấy, thậm chí có loại cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.

Mọi người quay đầu lại, thấy Woo Min Joon đang đi về phía này, mà anh ta còn dắt thêm một người phụ nữ, nhẹ nhàng cười nói, rất xinh xắn. Không diễm lệ, kiều mỵ bằng Lee Hee Jin, vẻ đẹp của cô nhàn nhạt, thanh khiết không son phấn làm nổi bật khuôn mặt với ngũ quan xinh xắn, bộ lễ phục màu trắng giản dị tôn lên vóc người mỹ lệ, lại thêm khí chất phiêu diêu của cô, nên có cảm giác không nhiễm bụi trần.

Jungkook kinh ngạc nhìn cô, tất nhiên là cậu nhận ra cô ta, Kang Sarang, người hồi trước được xưng tụng là hoa khôi.

Kang Sarang khoác tay  Woo Min Joon đến đây, ánh mắt chỉ là nhẹ nhàng đảo qua mọi người, rồi dừng lại trên người Jungkook, nụ cười má lúm đồng tiền vẫn không thay đổi, ngay cả nét mặt cũng không biến hóa chút nào, cô ta lạnh nhạt hơn nhiều so với vẻ mặt ngạc nhiên của Jungkook.

Cũng không dừng mắt lại trên người Jungkook quá nhiều, liền thu hồi tầm mắt lại nhìn Kang Hansung:"Cha, con vừa hỏi chồng con xem cha có đến không, vừa mới nói chuyện đã nhìn thấy cha cười nói ở đây."

"Sanrang, các con đã đến a." Kang Hansung cười cười nhìn con gái, sau đó quay đầu giới thiệu cho cô: "Vị này là Han tổng giám của TK, vị này là kiến trúc sư Lee, vị này là kiến trúc sư Jeon. Cha nghe Min Joon nói gần đây đang bàn tính hợp tác với TK, nghĩ đến sau này mọi người chắc chắn sẽ có nhiều dịp tiếp xúc, làm quen trước cũng tốt."

Woo Min Joon hơi có chút mất tự nhiên cười cười,  ánh mắt nhìn thẳng vào Jungkook.

Kang Sarang nhìn theo ánh mắt anh ta, đúng lúc chống lại ánh mắt Jungkook, khóe mắt khẽ động, nhìn Jungkook cười nói: "vị này là Jungkook tiền bối sao, đã lâu không gặp, tiền bối thay đổi khiến em suýt không nhận ra rồi."

Jungkook chỉ cười, không nói gì. Chính xác thì cũng không biết phải nói gì, có lẽ hồi trước ở trường học có gặp qua, nhưng ngay cả gật đầu với nhau cũng không có, bây giờ cô ta đột nhiên nói một câu như thế, cậu thật không biết tiếp lời thế nào.

Vì Woo Min Joon và Kang Sarang đến khiến bầu không khí trở nên bất thường, Han Min Hyuk đang muốn nói gì để điều hóa không khí thì Kang Sarang đã cướp trước một bước.

Kang Sarang quay đầu nhìn Woo Min Joon nói: "Em muốn đi phòng vệ sinh."

Woo Min Joon gật đầu, "đi đi

Sau khi nhận được sự đồng ý của chồng mình, Kang Sarang liền đi, nhưng cô ta không đi đến phòng vệ sinh mà đi ngược lại, đi ra khỏi hội trường. Cô đứng trước cửa tìm hình bóng của Jungkook đã đi từ trước, vừa nhìn cô ta đã thấy Jungkook ở ngay phía trước liền đuổi theo bước chân của cậu, " Tiền bối đi nhanh như vậy làm gì."

Jungkook nhìn cô ta, nói: "Tôi nghĩ là Kang tiểu thư rất gấp."

Kang Sarang cười cười, đi song song với cậu, "Quả thật gấp, nhưng mà chưa đến mức vội vã như vậy, chúng ta cứ đi từ từ, hôm nay tôi đi giày hơi cao, không đi nhanh được, vừa vặn chúng ta có thể trò chuyện."

"Tôi không cảm thấy giữa tôi và Kang tiểu thư có gì để nói." Jungkook nói thẳng. Cậu không phải là một người biết quanh co, hay có kỹ xảo nói chuyện.

Kang Sarang cười, "Tiền bối có thể trực tiếp gọi Sarang là được rồi, không cần khách khí như vậy."

Jungkook dừng bước, quay đầu nhìn cô, nói: "Tôi nghĩ hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."

Vẻ mặt Kang Sarang vẫn cười cười, "là lần đầu tiên gặp mặt chính thức, nhưng mà tôi nghĩ chúng ta hẳn đã quen thuộc đối phương, ít nhất tôi quen thuộc cậu, Jungkook, từ sáu năm trước đã quen thuộc."

Jungkook nhìn cô ta, một lúc lâu không nói lời nào. Cậu không rõ người phụ nữ này muốn làm gì, cậu tự nhận là buồi chiều đã nói rất rõ rồi.

"Kang tiểu thư có lời gì, chúng ta nói một lần cho rõ ràng." Một lúc lâu sau, Jungkook nhìn cô ta bình tĩnh nói. Có một số việc cậu không muốn khơi ra, nhưng nếu không sớm thì muộn gì cũng có kết quả thế này, như vậy cứ để nó kết lúc luôn một lần đi, có một số vết thương nhìn qua thì đã lành lặn rồi nhưng cũng không có nghĩa, khi lại chạm tới thì hoàn toàn không đau đớn nữa.

"Jeon thiếu cậu không muốn biết nguyên nhân thực sự năm đó Min Joon bỏ đi sao?" Kang Sarang sửa lại xưng hô, nhìn nét mặt của cô ta cũng cực kỳ nghiêm túc, mặc dù khuôn mặt vẫn chứa nụ cười nhưng trong mắt đã không còn nụ cười.

"Không muốn." Biết thì thế nào, chung quy cũng không thể thay đổi được quá khứ, vả lại bất kể đã trải qua quá khứ đau đớn đến mức nào nhưng con người cuối cùng vẫn phải vượt qua mà sống tiếp, mà cuộc sống bây giờ của cậu rất tốt, cần gì phải truy hỏi quá khứ, truy hỏi một lịch sử khiến mình từng đau khổ không thể tả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro