Chương 74: Bệnh dạ dày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng dậy ra khỏi thư phòng, chuẩn bị vào bếp rót cho mình chén nước.

"Phanh ——!"

Trong phòng khách có tiếng đồ vật gì đó rơi xuống, cậu xoay người đi đến phòng khách, mới thấy Taehyung đã trở về từ lúc nào, lúc này chân mày đang nhíu chặt, một tay ôm bụng, một tay muốn lấy cái lọ thuốc trên bàn trà, trán hơi toát mồ hôi lạnh, cả người nhìn rất đau đớn. Thấy thế, Jungkook bước lên phía trước hỏi "Taehyung, anh làm sao vậy?" bước lên mới thấy trên mặt sàn phòng khách đầy miếng thủy tinh, nước trong ly cũng chảy đầy đất. Có lẽ vừa rồi anh không cẩn thận làm đổ.

"Taehyung, anh, anh làm sao vậy?" Sắc mặt tái nhợt của anh đã dọa Jungkook sợ hãi, một lần nửa đỡ lấy anh, giúp anh cầm lấy lọ thuốc trên bàn trà, cậu mở ra, nhưng bên trong trống không, không có viên thuốc nào.

Nhìn sắc mặt anh tái nhợt, vì cố chịu đựng đau đớn, Jungkook sợ hãi, thanh âm cũng bắt đầu run lên, "Hết, hết rồi, làm sao bây giờ, còn thuốc dự phòng không? Nói cho em biết ở đâu, em đi lấy cho anh."

Taehyung lắc đầu, "không, không có." Anh lại ôm chặt bụng, cả người co lại vì đau đớn.

"Vậy, vậy làm sao bây giờ!" Jungkook nôn nóng, hoang mang, nhìn anh đau đớn như thế, cậu thật không biết làm sao.

Taehyung chịu đựng đau nhìn cậu quýnh lên, bộ dạng như muốn khóc, liền vội kéo tay cậu, cố sức nói: "Đừng căng thẳng, không có chuyện gì, là bệnh cũ, không đáng lo, em đi thay quần áo, sau đó lấy thẻ khám bệnh và bệnh án của anh trong ngăn kéo tủ đầu giường mang theo, sau đó đưa anh đến bệnh viện."

Jungkook vội vàng gật đầu, rồi làm như anh nói, đi thay quần áo, sau đó mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy cái hộp thẻ khám bệnh và bệnh án, rồi cầm chìa khóa đỡ anh ra cửa.

Bởi vì đau đớn, nên cả người Taehyung gần như đều tựa vào Jungkook, Jungkook có chút cố hết sức đỡ anh ngồi vào xe, sau đó thì đi vòng sang bên kia lên xe, Taehyung cau mày nhắm mắt tựa vào bên ghế phụ, Jungkook nhìn bộ dáng đau đớn của anh, không khỏi đau lòng, điều chỉnh lại vị trí, để anh dựa vào cho tốt, sau đó khởi động xe, nhanh chóng đi đến bệnh viện.

Trên đường Jungkook không tiếc vượt đèn đỏ nhiều lần, cũng may đã khá muộn, trên đường cũng không có nhiều xe, nên không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Taehyung được đưa vào phòng cấp cứu, sau khi tiêm thuốc, sắc mặt Taehyung mới dịu lại một chút, tuy vẫn nhíu chặt chân mày nhưng sắc mặt đã không trắng bệch đáng sợ như vừa rồi.

Vào lúc Taehyung đang truyền nước, thì Jungkook không yên lòng hỏi bác sĩ trực ban, họ nói là bệnh loét dạ dày tái phát, có lẽ là do rượu hoặc thức ăn cay kích thích, chưa quá nghiêm trọng, tuy không cần phẫu thuật nhưng cũng phải ở lại mấy ngày để theo dõi.

Nghe bác sĩ nói xong, Jungkook mới yên tâm lại, liếc nhìn người đàn ông đang ngủ thiếp đi trên giường bệnh, nhưng chân mày vẫn khẽ nhíu lại, sau đó cầm giấy tờ và tờ khai đi làm thủ tục nhập viện cho anh.

Khi trở về, thì Taehyung mơ mơ màng màng tỉnh lại, liếc nhìn Jungkook ngồi bên cạnh, sau đó lại mơ mơ màng màng nhắm mắt lại. Bởi vì chuyên xảy ra đột xuất, đồ dùng thiết yếu gì cũng chưa mua, cậu biết gần cổng bệnh viện có siêu thị, cho nên nhân lúc anh ngủ, định đi siêu thị mua bàn chải đánh răng, khăn mặt và chậu rửa mặt. Trước khi ra khỏi bệnh viện, Jungkook còn đặc biệt vòng đến hỏi bác sĩ, bác sĩ nói trong khoảng thời gian này phải chăm sóc dạ dày, sau này cũng phải cố gắng tránh những món đồ nóng.

Bởi vì sợ nửa đêm anh tỉnh lại mà đói bụng, nên trước khi quay về Jungkook nhân tiện đi mua bát cháo loãng, như vậy, nếu anh tỉnh lại lúc nửa đêm cũng có thể ăn được.

Nửa đêm Taehyung tỉnh lại thật, nhưng mà vì khát quá, nằm ở trên giường mơ hồ nhìn ra nơi này không phải ở nhà mà là trong bệnh viện, anh khát khô cả miệng, quay đầu định ngồi dậy, lại thấy Jungkook ngủ gục ở cạnh giường, một tay còn đặt ở trên đùi anh, sợ đánh thức cậu, Taehyung cũng không ngồi dậy, quay đầu nhìn thấy trên tủ đầu giường có nửa cốc nước, đưa tay muốn lấy.

Dù đã rất cẩn thận, động tác cũng rất nhẹ nhàng, nhưng mà vẫn đánh thức Jungkook đang ngủ không sâu, thấy anh tỉnh lại, Jungkook hỏi, "Anh tỉnh rồi, cả người có chỗ nào khó chịu không? Bụng còn đau không? Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?"

Taehyung nhìn cậu, khóe miệng cong thành một vòng cung lớn, chắc là cậu bị mình dọa sợ rồi, muốn mở miệng nói gì đó an ủi cậu, nói cho cô biết mình không sao, nhưng vừa mở miệng, thanh âm bị cản lại ở cổ họng: "Không, không sao, đừng lo lắng!" Thanh âm kia cực kỳ khàn khàn, vừa nói xong, cổ họng khô khốc, đau đớn dữ dội.

Thấy thế, Jungkook vội vàng rót cho anh cốc nước, đỡ anh ngồi dậy, cho anh uống nước.

Gần như Taehyung uống một mạch hết nửa cốc nước thì cổ họng như bị thiêu đốt kia mới dễ chịu được một chút.

Jungkook để cái cốc lên trên tủ đầu giường, lại hỏi anh: "Có đói bụng không? Em vừa mua cháo, có muốn ăn cho nóng người không?"

Taehyung lắc đầu, lúc này anh không có khẩu vị ăn uống gì cả, nằm trên giường mơ mơ màng màng rồi nhắm mắt mê man ngủ đi.

Hôm sau từ trong mê man tỉnh lại, loáng thoáng nghe thấy Jungkook cầm lấy điện thoại cho Han Min Hyuk xin nghỉ.

Đến khi hoàn toàn tỉnh táo, thì cậu đã tắt điện thoại quay trở lại, thấy anh tỉnh, liền hỏi anh có đói không, cậu đi mua cho anh ít cháo.

Taehyung nhìn cậu, một lúc lâu mới gật đầu đồng ý, đúng là anh thấy đói rồi, tối qua uống nhiều rượu, gần như chẳng ăn gì, uống đỏ, vàng, trắng lẫn lộn, trên đường về thì thấy bụng cực kỳ khó chịu, anh biết là bệnh loét dạ dày lại tái phát, nhưng vẫn kiên quyết để tài xế lái xe về nhà, cứ nghĩ là uống vài viên sẽ không sao, lại không ngờ ông trời không giúp anh, thế mà lọ thuốc lại trống không, có lẽ lần trước đã uống hết sạch, gần đây cũng không phải đi xã giao nhiều lắm, nên bệnh cũ đã lâu không tái phát, thuốc trong nhà hết cũng quên mất.

Khi Jungkook đi mua cháo, Taehyung gọi điện cho thư ký Yang, nói hôm nay mình không đến phòng làm việc được rồi, có công văn gì khẩn cấp thì trực tiếp đưa đến bệnh viện.

Thư ký Yang bị tiếng nói khàn khàn của anh dọa đến, vội hỏi anh làm sao, Taehyung nói sơ lại tình hình cho anh ta, nhưng không đợi anh nói xong, thư ký Yang đã hỏi địa chỉ tới đây.

Jungkook xách cháo trắng đi lên, phải ăn sáng bằng đồ ăn dễ tiêu, nên cậu thay anh sắp xếp.

Cô y tá đến đo nhiệt độ, không sốt cao, nhưng mà hôm nay vẫn tiếp tục truyền nước, dặn rằng trong khoảng thời gian này phải chú ý ăn uống, nhớ là không được đụng vào rượu và thức ăn cay, Jungkook ghi nhớ từng cái một.

 Jimin gọi điện khi thư ký Yang đến, lúc đó Taehyung và thư ký Yang đang nói chuyện công việc, điện thoại di động để bên cạnh, khi điện thoại vang lên Taehyung chỉ nhìn một cái, sau đó đưa cho Jungkook, bảo cậu nhận điện.






----------------------------------------

Hê lô mấy bà, mọi người được nghỉ tết chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro