Chương 78: Ảnh hưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào thời điểm Jungkook tỉnh lại, bên cạnh giường đã trống không, giơ tay lên nhìn đồng hồ, thì ra đã bảy giờ tối rồi, vậy là cậu ngủ đến hơn năm tiếng đồng hồ. Cuống quít ngồi dậy, nhìn toàn bộ gian phòng cũng không thấy bóng dáng Kim Taehyung. Jungkook khẽ cau mày xuống giường, không biết anh đi đâu rồi, trong phòng vệ sinh cũng không có. Cậu nghi hoặc đi ra ngoài cửa, nhưng đến cửa, cậu nghe được tiếng Kim Taehyung, còn có giọng một người đàn ông khác, không phải là thư ký Yang, vì nghe thấy có phần xa lạ, cậu nghĩ hẳn là bạn anh.

"Căn nhà bên kia sửa sang thế nào rồi?" Ngồi trên ghế nhựa cạnh cửa phòng bệnh, Kim Taehyung mở miệng hỏi.

"Nhanh nhất cũng phải thứ sáu tuần sau." Jung Hoseok nói, cũng nhìn lại anh, đưa tay cho anh một nắm đấm, oán hận nói: "Tiểu tử cậu nợ mình một bữa, toàn bộ kỳ nghỉ của mình dành cho cậu rồi, còn phải giám sát tiến trình cho cậu nữa, cậu nói có phải kiếp trước mình nợ cậu gì không, thế mà lại làm anh em với cậu!"

Kim Taehyung cười, gật đầu, "Không thành vấn đề."

Jung Hoseok cũng cười, thật ra thì anh cũng chỉ nói thế thôi, hai người cùng lớn lên trong đại viện, từ nhỏ có thể nói là có quan hệ mật thiết, tình cảm này còn thân hơn tình anh em.

Sau khi cười xong Jung Hoseok nhìn anh, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm mặt nói: "Baek Yona còn có ảnh hưởng lớn đến cậu thế sao?"

Kim Taehyung quay đầu, nhìn anh ta, rồi bình tĩnh thu lại ánh mắt, sau đó bình tĩnh trả lời: "Không có."

"Không có thì sao cậu lại biến bản thân mình trở nên như thế này?" Jung Hoseok cười lạnh, hoàn toàn không tin lời của anh, nói: "Cậu nói xem trước đây sao cậu lại bị bệnh dạ dày này? Đã bao nhiêu năm chưa từng tái phát, bây giờ cô ta vừa trở về, cậu lại phát bệnh, đỏ, vàng, trắng lẫn lộn, cậu tưởng dạ dày cậu là tường đồng vách sắt hả?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Kim Taehyung hời hợt nói: "Hôm qua cùng mấy người bên cục kế hoạch uống nhiều quá, cậu cũng không phải không biết tiểu tử Taehyun kia ngang ngược thế nào, nếu không uống, mình có thể về sao. Những bữa tiệc xã giao thế này cậu cũng không phải không biết, uống rượu tất nhiên khó tránh được."

"Bây giờ coi như là cậu đang giải thích sao? Thế mà mình lại nhớ cậu không có thói quen giải thích với người khác." Jung Hoseok lạnh lùng nói, rõ là không tin lời nói dối của anh.

Kim Taehyung nhìn anh ta, không lên tiếng nữa.

Hai người im lặng, một lúc lâu sau Jung Hoseok mới chậm rãi mở miệng: "Có muốn mình đi tìm Baek Yona nói chuyện một chút không."

"Không cần." Kim Taehyung từ chối. Thật ra thì nói hay không nói cũng không quan trọng, những gì nên nói tối hôm đó anh đã nói hết, sau này đối với anh, cô ta chỉ là một người quen biết mà thôi, không có gì khác.

Jung Hoseok khẽ thở dài, lại không tiếp tục đề tài này nữa. Hai người lại ngồi một lát, đột nhiên Jung Hoseok như là nghĩ đến điều gì, hỏi: "này, trong phòng dấu cái gì vậy, tại sao không cho mình đi vào, nào có ai đến thăm bệnh mà ngay cả phòng bệnh cũng không được vào? "

Kim Taehyung cười khẽ, quay đầu liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh khép hờ, từ ánh đèn trong đó có thể nhìn thấy cái bóng của người nào đó, khéo miệng anh cong lên thành nụ cười, sau đó lại quay đầu, nói với Jung Hoseok: "Cậu cần đi về rồi."

Jung Hoseok khó hiểu nhìn anh một cái, con người là thế, anh càng không cho anh ta biết thì lòng hiếu kỳ của anh ta lại càng tăng, lúc này Jung Hoseok chính là người như thế, "Hôm nay mình phải xem xem cậu giấu ai bên trong." Nói xong định xoay người đi vào trong phòng bệnh, trong giây phút tay sắp đẩy được cửa phòng ra thì bị Kim Taehyung bắt được.

Kim Taehyung cười cười nhìn anh ta, giọng nói không nhanh không chậm thờ ơ nói: "Jimin vẫn liên tục tìm mình hỏi số của cậu, có lẽ mình nên suy nghĩ cho nó số thôi, suy cho cùng thì nó cũng là em mình, mình và nó thân hơn."

Đột nhiên Jung Hoseok cảm thấy lạnh cả sống lưng, vội vàng thu lại cánh tay còn chưa động đến cánh cửa kia, ho nhẹ, nói: "Bỗng nhiên mình nhớ ra lúc trước có một khách hàng muốn tăng thêm thiết kế trên ban công, vậy, mình về trước đây." Nói xong, thì xoay người sửa sang lại quần áo chuẩn bị rời đi.

Kim Taehyung nhàn nhạt nói, nói: "Ừ, mình gần đây cũng tương đối bận rộn, có thể không có thời gian gặp Jimin."

Jung Hoseok gật đầu, trong miệng nói thầm cái gì, sau đó nói, "Đi đây."

Khi Kim Taehyung đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Jungkook đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm tạp chí, lật xem, nhưng lại không thấy mình cầm ngược tạp chí.

Kim Taehyung nhìn thấy, nhưng không vạch trần, chẳng qua là cười càng vui vẻ hơn, nhưng vẫn nghiêm trang hỏi: "Đã dậy?"

Jungkook gật đầu qua quýt, "Vâng." Ánh mắt lại không dám nhìn anh, cậu cũng không dám xác định anh có biết cậu vừa nghe lén ở cửa không. Thật ra thì cậu không cố ý, cửa phòng vốn không đóng kỹ, mà bọn họ nói chuyện cũng không tính là 'nhỏ', vả lại khi đó cậu định ra cửa tìm anh, cho nên dưới nhiều cơ duyên, cậu nghe được bọn họ nói chuyện.

"Đói bụng không?" Kim Taehyung hỏi.

Jungkook chợt đứng dậy, nói: "anh đói bụng không, em đi mua cơm." Trong lòng không khỏi hối hận, chính mình vừa rồi ngủ như chết, ngủ một cái liền ngủ đến mấy tiếng đồng hồ, bây giờ đã hơn bảy giờ, sao có thể không đói. Nghĩ đến đó liền lấy áo khoác, chuẩn bị ra cửa.

"Kookie." Kim Taehyung gọi cậu lại, lắc đầu có chút bất đắc dĩ, chỉ chỉ vào hộp đựng thức ăn để trên tủ, nói: "Vừa rồi Hoseok đến, anh bảo cậu ấy mang đến rồi."

Jungkook xấu hổ, một lần nữa để lại túi xách và áo khoác, nhỏ giọng hỏi: "Chính là người vừa nói chuyện với anh bên ngoài sao?" Nói xong mới giật mình là không đánh mà đã khai ra rồi.

"Ừ." Kim Taehyung gật đầu, cũng không truy cứu hoặc là tức giận cậu nghe lén, tự dọn cơm lên trên cái bàn nhỏ. Quay đầu lại nói với Jungkook: "Nhanh đến đây, sắp nguội rồi."

Jungkook lên tiếng đi đến, ngồi xuống cạnh anh, cơm chay, dễ tiêu là chính, gắp rau vào miệng ăn, mùi vị rất ngon.

Kim Taehyung bưng bát đũa ăn, tư thế ăn của anh rất đẹp, ăn nhanh nhưng rất nhã nhặn không hề tục tằn, vô văn hóa.

Không khí hơi có chút an tĩnh, Jungkook khuấy khuấy thức ăn trong bát, tìm đề tài hỏi: "người kia, người bạn của anh và Jimin bất hòa sao?" Vừa rồi nghe thấy muốn cho Jimin số của anh ta, thì dường như giọng nói anh ta cũng thay đổi.

"Jimin thích cậu ta." Kim Taehyung cười khẽ, nhớ tới chuyện giữa Jung Hoseok và Park Jimin anh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, Jimin vẫn thích Hoseok, từ nhỏ đã bám đít cậu ta, nhưng thái độ của Hoseok không rõ ràng, không nói thích hay không thích, nhưng vẫn luôn trốn tránh cậu.

"Anh ta không thích Jimin?" Jungkook có chút ngạc nhiên, mặc dù cậu và Jimin gặp nhau không nhiều lắm, nhưng mà cậu vẫn luôn có cảm tình tốt với Park Jimin, vừa hào phóng vừa đáng yêu, một người như thế sao lại có người không thích.

Kim Taehyung cười cười, gắp miếng thịt vào bát Jungkook, nói: "Sau này em sẽ biết."

Jungkook nhìn anh có phần không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, cúi đầu ăn đồ ăn anh vừa gắp cho.








===========================================================================

Hé lô mọi người, tui trở lại rồi đây!
Vì là HS cuối cấp nên thời gian này tôi rất bận với các môn học, nào là ôn lại kiến thức, nào là luyện đề, học thuộc văn.... nên tui sẽ ra chap chậm hơn hồi kì I, nhưng tui không Drop truyện đâu, chỉ là không ra đều như trước hoi.

Vậy đó nên mong mọi người sẽ kiên nhẫn đợi tui ra chap, tui sẽ cố gắng sắp xếp thời gian ra chap sớm không để mọi người đợi quá lâu đâu ^^

CHÚC M.N ĐỌC VUI VẺ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro