Chương 88: Gim Hyun, anh thật không phải người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Jeon gia về đến nhà đã gần mười giờ, đêm hôm nay không phải rất đẹp, mây đen trùng trùng điệp điệp bao phủ bầu trời, không có ánh trăng, cũng không có ngôi sao nào.

Trên xe, Kim Taehyung thắt chặt dây an toàn, chuẩn bị khởi động xe rời đi, anh quay đầu lại thấy Jungkook còn cầm dây an toàn ngồi thừ người ra đó.

Kim Taehyung nhíu mày, trực tiếp khom người đưa tay giúp cậu thắt dây an toàn, lúc này Jungkook mới phản ứng lại, quay đầu nhìn anh hơi áy náy.

Kim Taehyung khởi động xe rời đi, rê đuôi xe một cái thật đẹp, rồi quay xe ổn định lên đường.

Lúc này xe cộ trên đường cũng không nhiều, xe đi vững vàng, suôn sẻ. Jungkook như là có tâm sự, sững người ngồi đờ ra trên ghế.

Kim Taehyung tưởng là cậu đang buồn phiền vì chuyện của Han Dong Min, nên đưa tay ra mở nhạc nhẹ, sau đó duỗi tay cầm tay cậu, khi cậu nhìn sang, thì mỉm cười nhìn cậu, nói: "Có một số việc thế nào cũng tháo gỡ được, đừng lo nghĩ nhiều."

Jeon Jungkook nhìn anh, cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng thở dài, cánh tay nhỏ bé xoa xoa bàn tay của anh, nhẹ nhàng nói: "Có anh ở đây, thật tốt!"

Kim Taehyung nhàn nhạt mỉm cười lại, sau đó quay đầu, chăm chú nhìn đường phía trước.

Xe chậm rãi đi vào tầng hầm khu nhà ở, khi Kim Taehyung tắt máy, chuẩn bị xuống xe, bất thình lình Jeon Jungkook mở miệng nói, "Anh có thể giúp em điều tra tư liệu của Kang Hansung kia một chút được không?"

"Kang Hansung ?" Kim Taehyung nhíu mày, "Cần tư liệu của ông ta làm gì?"

Jungkook thở dài, kể lại sơ lược chuyện chiều nay cho anh.

Kim Taehyung im lặng, nhíu chặt mày không nói gì.

"Em không biết mẹ và ông ta có quan hệ gì, nhưng mà em thấy, mẹ rất sợ ông ta, lúc chiều, mẹ nắm chặt tay em, cả người run rẩy." Jungkook nói.

"Thật ra ở 'Dynamite' lần đó, khi Kang Hansung nhìn thấy mẹ, vẻ mặt hai người đều có chút kỳ lạ." Kim Taehyung hồi tưởng lại nói.

Jungkook gật đầu, "Đúng vậy a, em còn nhớ đêm hôm đó về nhà, cả người mẹ thay đổi, không nói chuyện, ngủ sớm, mà cha bảo em đừng hỏi gì cả, chính mình thì ngồi cả đêm trong phòng khách. Em không biết họ có quan hệ gì, em chỉ thấy lo lắng cho bà, lại không biết tình hình, không làm được gì, dù muốn an ủi, cũng không biết mở miệng thế nào."

"Yên tâm đi, không sao đâu." Kim Taehyung sờ sờ đầu cậu, an ủi nói: "Anh sẽ bảo thư ký Yang điều tra, hẳn là có thể tra được một chút tình hình và tư liệu của ông ta."

Jungkook gật đầu, "Vâng."

Kim Taehyung than nhẹ một tiếng, đưa thay xoa xoa chân mày đang nhíu chặt của cậu, nói: "Đừng cau mày, cau mày sẽ không đẹp."

Jungkook gật đầu, cố gắng cong môi để cho mình cười cười, gần đây nhiều chuyện quá, hết chuyện này đến chuyện khác, có chút vượt khỏi sức chịu đựng của cậu.

Kim Taehyung biết cậu cố gắng rồi, nên nhoài người hôn lên trán cậu: "Đi thôi, chúng ta lên nhà."

Jungkook thuận theo gật đầu, mở cửa xuống xe.

Ngồi trong phòng làm việc, Jungkook mở tài liệu mà Han Min Hyuk đưa cho ngày đó ra nhìn chăm chú, hôm nay định hạ bút vẽ phác thảo một chút, thế nhưng chưa từng tiếp xúc với loại dự án này, cho nên mấy lần cũng không biết bắt đầu vẽ như thế nào.

Thật ra thì không thể phủ nhận rằng có một nguyên nhân khác là cậu còn vướng bận chuyện Han Dong Min, cậu không biết có nên nói chuyện đó cho cậu ấy không, kỳ thật nói hay không đều làm tổn thương cậu ấy. Cậu ấy yêu Gim Hyun đã mười năm, bây giờ còn đang mang thai đứa con của anh ta, chỉ còn mấy ngày nữa là hôn lễ, nếu nói cho cậu ấy lúc này, làm sao cậu ấy có thể chịu đựng được, hậu quả như thế cậu không dám tưởng tượng.

Nhưng mà nếu không nói cho cậu ấy, thực sự là Gim Hyun phản bội, cho dù bây giờ giấu diếm được đấy, nhưng giấy cuối cùng cũng không gói được lửa, một khi Han Dong Min biết rõ chân tướng, thì cũng không tránh khỏi tổn thương.

Nói hay không, kết quả không khác gì nhau, mà điều cậu không muốn thấy nhất chính là Han Dong Min bị tổn thương!

Ngồi trên cái ghế xoay, đột nhiên Jungkook cảm thấy hơi mệt, cảm giác mệt mỏi ập đến, đầu cậu bắt đầu âm ỉ đau, không phải ảnh hưởng sinh lý, cậu biết rõ, là ảnh hưởng của suy nghĩ, áp lực tinh thần.

Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, là đường dây nội bộ công ty, trên đó báo là điện thoại từ Han Min Hyuk, đưa tay nhấc điện thoại lên, bên kia bảo cậu chuẩn bị một chút, lát nữa đi theo ông ta đến 'JM kiến trúc', quý tới đây, 'TK' và 'JM' sắp sửa hợp tác một hạng mục nội thành.

Jungkook gật đầu đáp ứng, thúc ép mình tạm thời đừng suy nghĩ chuyện của Han Dong Min, có lẽ trước khi quyết định, cậu nên đi tìm Gim Hyun một lần.

Jugnkook chuẩn bị xong giấy tờ mà Han Min Hyuk căn dặn, đến phòng làm việc của Han Min Hyuk, vừa mới giơ tay lên định gõ cửa, thì cửa được mở ra từ bên trong, thấy Lee Hee Jin tức giận đứng đó, nhìn Jungkook, ánh mắt sắc bén có thể xuyên thủng người khác.

Nghiến răng nghiến lợi, nói một cách âm ngoan: "Xem như cậu lợi hại!" Nói xong, xô vào Jungkook rồi giận dữ đi khỏi.

Jungkook không có hơi đâu mà tính toán với cô ta, cậu biết đó là vì lần này Han Min Hyuk đi ra ngoài nói chuyện hợp tác với 'JM' không gọi cô ta đi cùng. Trước đây những trường hợp thế này thường thường người đi cùng Han Min Hyuk là Lee Hee Jin, lần này đổi thành người khác, chắc chắn trong lòng ít nhiều không thoải mái.

Cậu không thông minh, nhưng cũng biết lần này Han Min Hyuk gọi cậu cùng đi, chẳng qua là do sự thay đổi thân phận của cậu, muốn mượn thân phận bà xã của Kim Taehyung đến để đổi lấy điều kiện hợp tác.

Xã hội này chính là như vậy, anh không có bối cảnh, không có thế lực, người khác chỉ coi anh là ngọn cỏ, không ai dành cho anh thêm một cái liếc mắt nào. Đạo lý này mười năm trước cậu đã hiểu được.

Jungkook liếc nhìn Lee Hee Jin, rồi xoay người đi vào, gọi: "Tổng giám."

Han Min Hyuk từ sau bàn làm việc đứng dậy, tươi cười đầy mặt nhìn cậu: "Jungkook a, đã chuẩn bị đồ cần mang theo chưa?" Vừa nói, vừa cầm cặp công văn đã chuẩn bị xong đi qua.

"Vâng. Đều ổn rồi." Jungkook gật đầu đáp.

Han Min Hyuk gật đầu, lấy áo khoác trên ghế sô pha, gật đầu với Jungkook, nói: "tốt, vậy chúng ta đi thôi."

Jungkook và vài đồng nghiệp khác trong công ty cùng đi với Han Min Hyuk đến 'JM kiến trúc', thật ra thì hội nghị hôm nay cậu chỉ ngồi cho đủ, bọn họ giảng giải quan niệm và ý nghĩa thiết kế, hợp đồng gì gì đó, cậu cũng không hiểu lắm, mà công ty có bộ phận chuyên trách bàn bạc với đối tác, cũng không cần cậu phải lo nghĩ, thật ra mà nói, trong hội nghị này cậu chỉ là vật trang trí, đảm nhiệm nhiệm vụ thành viên.

............


Đang mời rượu đối tác cùng Han Min Hyuk thì cậu cảm thấy khó chịu rồi xin phép ra ngoài đi vệ sinh. Vào đến phòng vệ sinh Jungkook thở dài, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Kim Taehyung, buổi sáng lúc cùng đi ra khỏi cửa, Kim Taehyung nói buổi tối có một bữa tiệc, có thể muộn mới về. Lại nhìn tình hình trước mắt, bên này cũng có khả năng không kết thúc sớm, vậy vẫn nên gọi điện trước cho anh một tiếng thôi.

Điện thoại rất nhanh được bắt máy, chỗ Kim Taehyung hơi ầm ĩ, cũng là ở trên bàn rượu, cậu nghe thấy có tiếng người mời rượu.

"Về đến nhà rồi sao?" ở bên kia điện thoại Kim Taehyung hỏi.

"Còn không có, tối nay em cũng có xã giao, có thể cũng tối muộn mới về." Jungkook y theo sự thực nói.

"Vậy có cần anh đến đón em không?"

"Không cần, em cũng không phải trẻ con, đâu cần anh đưa đón mỗi ngày." Jungkook từ chối.

Kim Taehyung cười khẽ nói: "Ha ha, anh vẫn luôn coi đây là phúc lợi của anh."

Trong lòng Jungkook ấm áp, lời ngon tiếng ngọt của anh lúc nào cũng rất dịu dàng, không hề trắng trợn, nhưng lại làm ấm lòng người.

"Được rồi, em phải vào đây, anh cố gắng uống ít rượu thôi, dạ dày anh không tốt." Jungkook dặn dò nói.

Kim Taehyung ở bên kia cười khẽ, "Nghe bà xã. Tối nay nếu là muộn quá, em gọi cho anh, anh đến đón em."

"Dạ, được." Jungkook đồng ý, cúp máy.

Sau khi cúp máy, đi ra ngoài cậu thấy trong đại sảnh nhà hàng, gần vị trí cửa sổ có một đôi nam nữ đang ngồi, người phụ nữ cười duyên đang nói gì đó với người đàn ông, người đàn ông cười dịu dàng với cô ta, rồi gật đầu.

Tay Jungkook nắm chặt thành nắm đấm, lửa giận trong lòng thoáng cái bốc cháy lên, hai người ngồi đó không phải ai khác, chính là Gim Hyun và người phụ nữ mà cậu gặp ở bệnh viện hôm đó.

Hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra gọi cho Han Dong Min .

Điện thoại vang lên một lúc lâu mới được bắt máy, giọng nói Han Dong Min vẫn trong sáng như thế: "Alô, Kookie, cậu có chuyện gì nói nhanh lên, mình còn đang nấu mì đây."

Jungkook nhìn chằm chằm về phía Gim Hyun, thấy anh ta đang dịu dàng gắp thức ăn cho người phụ nữ kia, cầm lấy điện thoại nói: "Sao lại nấu mì một mình, Gim Hyun đâu?"

"Tối nay anh ấy hẹn khách hàng ra bàn công việc, mình đói bụng rồi, nhưng không muốn ra ngoài, cho nên nấu tạm cho mình bát mì." Han Dong Min nói, "Cậu có chuyện gì a?"

Không đợi Jungkook mở miệng, điện thoại bên kia lại truyền tới giọng nói Han Dong Min : "Ai nha ai nha, không được không được, nước tràn ra rồi, không nói chuyện với cậu nữa, chờ lát nữa ta gọi lại." Nói xong liền cúp điện thoại.

Jungkook cúp máy, khóe miệng cười lạnh, bước về phía bọn họ. Cậu nhìn chằm chằm vào Gim Hyun, bước lên, đến trước mặt bọn họ, hơi che đi ánh sáng của bọn họ.

Lúc này hai người đang cười nói kia mới chú ý đến bên cạnh có người đến, quay đầu nhìn sang, Gim Hyun thoáng cái ngẩn cả người, "Jung... Jungkook!"

Người phụ nữ ngồi đối diện Gim Hyun cười hỏi: "Oppa, bạn của anh sao?"

Cái câu oppa kia gọi rất êm tai, nhưng vào tai Jungkook lại là thanh âm chói tai nhất. Khóe miệng lạnh lùng, đưa tay nhấc một ly rượu đỏ có chân dài lên, sau đó hất mạnh vào Gim Hyun.

Môi trường xung quanh bỗng chốc im bặt, Gim Hyun ngồi không nhúc nhích, chất lỏng màu đỏ sậm chảy xuống dọc theo mặt anh ta, nhỏ xuống áo sơ mi trắng phau, đỏ sậm một vùng lớn, ngay cả cái áo khoác màu trắng bạc kia cũng không tránh khỏi vận rủi.

Tay cầm ly rượu của Jungkook còn không ngừng run rẩy, bộ ngực khẽ phập phồng.

 Jung Hoseok ở trong phòng đợi một lúc mà không thấy cậu quay lại, sợ cậu gặp chuyện gì thì Kim Taehyung sẽ giết mình mất, anh ta liền đứng dậy chạy ra ngoài. Vừa ra ngoài thì thấy cậu đang đứng ở đại sảnh, anh ta không chần chừ chạy đến đứng cạnh cậu vừa hay chứng kiến toàn bộ cũng hoàn toàn choáng váng, có chút không kịp phản ứng, anh ta hoàn toàn không ngờ được cậu thế mà lại đi lên, không nói câu nào liền hất rượu lên người khác. Nhìn cậu dịu dàng yếu ớt như vậy, không hề nhìn ra cũng có mặt mạnh mẽ thế a!

Người đầu tiên phản ứng lại chính là người phụ nữ ngồi đối diện Gim Hyun: "Này, cậu đây là làm cái gì hả, sao có thể tùy tiện hất rượu lên người khác như vậy, có được dạy dỗ hay không a!" Nói xong thì rút khăn giấy ra lau chùi vết rượu trên mặt Gim Hyun.

Hôm nay cô ta thả tóc xõa vai, không có vẻ tái nhợt bệnh tật như hôm đó ở bệnh viện, hôm nay thần sắc của cô ta rất tốt, không hề giống người bị bệnh vừa mới khỏi, hai mắt sáng long lanh, nhìn cả người sáng sủa động lòng người.

Nói thật, người phụ nữ này được coi là xinh đẹp, nhưng nếu so với Han Dong Min , thì thật không bằng, không bằng!

Gim Hyun đưa tay cầm lấy khăn giấy mà người phụ nữ kia đưa cho, đẩy cậu ra, lắc đầu cười khổ, đứng lên, nhìn Jungkook.

Jungkook nhìn chằm chằm vào anh ta, một tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay được chăm chút cắm sâu vào lòng bàn tay, mà lúc này cậu không cảm giác được đau đớn, một tay kia nắm chặt ly rượu có chân dài, chặt đến nỗi có thể bóp nát ly thủy tinh.

Gim Hyun nhìn cậu, thật lâu không nói lời nào, bởi vì căn bản không biết mở miệng thế nào.

Jungkook lạnh lùng cười, nói: "Không giải thích sao, lần này không nói với tôi vị này là em gái anh hay là bạn thanh mai trúc mã nữa sao?"

Gim Hyun đau đớn nhắm lại mắt, "Anh không biết nên nói như thế nào." Có một số việc căn bản không có cách nào giải thích, dù biết rõ là sai, nhưng vẫn là không khống chế được khát vọng trong lòng, nên vẫn đi làm.

"Không biết nói như thế nào, a." Chưa bao giờ Jungkook cảm thấy hận một người như bây giờ, dù hồi đó Woo Min Joon vì cái tiền đồ trong miệng anh ta bỏ cậu đi, cậu cũng chưa từng hận qua. "Gim Hyun, anh còn là người sao? Sao tôi cảm thấy anh còn không bằng súc sinh!"

"Này, cậu này nói chuyện kiểu gì vậy, có giáo dục không hả, vừa rồi chẳng hỏi han gì đã hất rượu lên người ta, bây giờ xin lỗi cũng không, lại còn mắng chửi người nữa!" Người phụ nữ kia còn kích động hơn Gim Hyun nói.

"Junie!" Gim Hyun ngăn cản cô ta.

Jungkook không nhìn người phụ nữ kia cái nào, nhìn chằm chằm vào Gim Hyun: "Rốt cục anh có biết Han Dong Min còn đang mang thai đứa con của anh hay không, hai người, còn không đến mười ngày nữa hai người sẽ kết hôn, mà bây giờ anh đang làm cái gì?" Jungkook chất vấn, "Cậu ấy mang thai, anh không rảnh đi cùng cậu ấy đến khám thai, lấy cớ lừa gạt cậu ấy, thực tế là đi bệnh viện chăm sóc người phụ nữ khác, thậm chí còn đưa cô ta đến tận nhà vệ sinh, anh nói bận làm thêm giờ, buổi tối có xã giao tối muộn mới về, nhưng lại lái xe đưa người phụ nữ khác đi hóng gió, đến hôm nay anh cũng nói mình làm thêm giờ, nhưng nói xem anh đang làm gì ở đây, anh đang cùng ăn cơm tối với người phụ nữ khác, vứt bỏ cậu ấy ở nhà một mình!"

"Anh có biết Han Dong Min yêu anh nhiều thế nào hay không, một cái tin nhắn là có thể khiến cậu ấy thất hồn lạc phách. Anh có biết không, hôm đó khi đi khám thai, chỉ có mình cậu ấy là cô đơn chờ gọi tên, xung quanh cậu ấy mọi người đều có chồng đi cùng! Anh có biết không, bây giờ anh ở đây tươi cười ăn tối với người phụ nữ này, Han Dong Min chỉ có thể ở nhà tự nấu bát mì cho mình!"

Gim Hyun một câu nói đều không nói ra được, nhìn cậu, hai tay nắm chặt.

"Sao anh có thể như vậy, tình cảm mười năm của hai người, làm sao anh có thể đối xử với Han Dong Min như vậy, anh biết rõ cậu ấy yêu anh, biết rõ cậu ấy mang thai đứa con của anh, biết rõ hai người sẽ nhanh chóng cử hành hôn lễ! Thế mà bây giờ anh lại ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác!" Jungkook có chút kích động, cả người vì tức giận mà không ngừng run rẩy.

Gim Hyun nhếch môi lên, hồi lâu mới mở miệng nói: "Không phải là như em nghĩ, anh sẽ nói rõ với Han Dong Min ."

"Nói rõ, a." Jungkook cười lạnh: "Nói anh nhất thời xúc động, nói anh sai rồi, nói với Han Dong Min sau này sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa sao?"

"Cậu đủ rồi, oppa Hyunie sẽ không kết hôn với Han Dong Min kia, mấy hôm nữa anh ấy sẽ về Mỹ với tôi rồi." Người phụ nữ tên Jun kia xong lên nói.

Nghe vậy, Jungkook quay đầu nhìn Gim Hyun, "Cô ta nói là sự thật?"

Gim Hyun không nói gì, miệng mím càng chặt hơn, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Jungkook tức giận, bộ ngực phập phồng kịch liệt, nhìn anh một lúc lâu, sau đó chợt giơ tay lên, "bốp —!"

Một cái tát thật mạnh vào mặt Gim Hyun, mạnh đến nỗi khiến tay Jungkook cũng thấy tê dại rồi, còn nửa khuôn mặt Gim Hyun bỗng chốc nổi lên dấu vết lòng bàn tay đỏ lòm, nhìn rất dọa người.

Xung quanh thoáng cái yên tĩnh lại, dường như cả tiếng hô hấp cũng im bặt.

"Gim Hyun, anh thật không phải là người!" Nhìn anh ta, Jungkook gằn từng chữ, xoay người sải bước rời đi.

Một lúc lâu Jung Hoseok mới kịp phản ứng lại, nhìn Gim Hyun một chút, lại nhìn người phụ nữ tên Jun một chút, lắc đầu, anh xoay người đuổi theo Jungkook.

Jungkook không hề quay về phòng riêng mà trực tiếp ra khỏi nhà hàng, bắt taxi rời đi.

Jung Hoseok vừa vặn đuổi kịp, mở cửa bên kia lên xe taxi, đặt mông ngồi cạnh Jungkook, quay đầu nhìn cậu cười cười.

Jungkook nhìn anh ta, mặt không chút thay đổi lạnh lùng nói: "Mời xuống xe."

Jung Hoseok nhìn cậu, nói: "Thật muốn tôi xuống sao?"

Jungkook không nói lời nào, vẻ mặt kia chính là câu trả lời tốt nhất.

"Nếu thật sự tôi xuống xe rồi, cậu xác định là lát nữa có tiền trả tiền xe sao?" Jung Hoseok buồn cười hỏi ngược lại.

Lúc này Jungkook mới để ý, vừa rồi mình đi ra ngoài không cầm theo túi xách, túi xách và máy tính hiện giờ đang ở trong phòng riêng trong nhà hàng, mà trên người mình thì không hề có một đồng.

"Còn muốn tôi xuống xe sao?" Jung Hoseok khiêu khích hỏi.

Jungkook Không để ý tới anh ta, trực tiếp báo địa chỉ cho tài xế, bảo anh ta lái xe đi.

Địa chỉ mà cậu báo chính là địa chỉ của Han Dong Min , thay vì chờ chính miệng Gim Hyun nói cho cậu ấy biết mình phản bội, vậy không bằng do cậu đi nói cho Han Dong Min tất cả. Đau dài không bằng đau ngắn, nói hay không cũng đều tổn thương, để cậu nói cho Han Dong Min , ít nhất cậu ấy còn giữ được chút danh dự cuối cùng để đối mặt với tất cả.

Xe vừa dừng lại, Jungkook lập tức mở cửa xe, xuống xe.

"Này, cậu chờ một chút." Jung Hoseok ở phía sau gọi, vừa vội vàng móc tờ tiền màu hồng có giá trị lớn từ trong túi ra đưa cho người tài xế, không lấy tiền lẻ, vội vàng đuổi theo Jungkook.

Khi Han Dong Min mở cửa nhìn thấy Jungkook đứng ngoài cửa, có phần bất ngờ: "Sao cậu đến đây?" Lại nhìn người đàn ông đứng cạnh cậu một chút, đột nhiên nhíu mày, có chút mập mờ nháy mắt với Jungkook: "Vị này là Kim đại gia nhà cậu à?"

Jung Hoseok nhíu mày, Kim đại gia? Đây là người gì?

Jungkook không để ý đến vấn đề của cậu ấy, cũng không để ý đến Jung Hoseok đứng bên cạnh. Nhìn chằm chằm vào Han Dong Min , sắc mặt nghiêm túc nói: "Han Dong Min , mình có chuyện nói với cậu."

Han Dong Min để bọn họ đi vào: "Vào trước đi đã, chuyện gì a? Vội vã chạy tới như thế."

Nghiêng người đi vào, Jungkook có chút khó chịu cắn cắn môi, một phát túm bả vai Han Dong Min , nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Han Dong Min , những lời mình nói có thể khiến cậu rất khó chịu, cũng có thể rất khó tin, nhưng mà đồng ý với mình, nhất định cậu phải mạnh mẽ."

Han Dong Min khó hiểu nhìn cậu, hoàn toàn không hiểu tình hình: "Cậu, cậu muốn nói gì a, Jungkook?"

"Ta... vừa rồi ta gặp phải Gim Hyun ở nhà hàng." Jungkook nhìn chằm chằm cậu nói.

Han Dong Min sửng sốt, một lúc lâu kịp phản ứng, gượng cười nói, "Đó đó có gì lạ a, ta không phải đã nói tối nay anh ấy hẹn khách hàng ăn cơm sao."

"Tuần trước, ta gặp anh ta ở bệnh viện, anh ta không phải là đi công tác, công tác chẳng qua là cái cớ lừa cậu thôi, thực tế là anh ta đi bệnh viện chăm sóc người phụ nữ kia." Jungkook biết nói những điều này là có chút tàn khốc với Han Dong Min , nhưng sự thật là như thế, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, bây giờ không nói, sau này cậu ấy biết được, thì cậu ấy càng bị tổn thương hơn nữa. "Buổi tối mấy hôm trước, ta còn thấy anh ta ngồi trên xe với người phụ nữ kia, hai người rất thân mật."

Han Dong Min nhìn chằm chằm cậu, nụ cười trên khuôn mặt từng chút từng chút cứng đờ. Có một số việc không phải không phát hiện, chẳng qua là không muốn thừa nhận, cậu rất nhát gan, không hề mạnh mẽ chút nào, không làm thế nào dũng cảm đối mặt với những chuyện mà cậu loáng thoáng biết đến.

Jungkook nhìn cậu, có chút lo lắng gọi: "Han Dong Min ..."

Han Dong Min từ từ phục hồi lại tinh thần, nhìn Jungkook, kéo kéo khóe miệng, nói: "Có lẽ, có lẽ bọn họ chẳng qua chỉ là bạn bè." Cậu còn đang kiếm cớ cho anh ta, vì cậu biết rõ, một khi mình thừa nhận, như vậy cuộc tình này đã đến hồi kết rồi, nhưng mà cuộc tình này đã lấy đi quá nhiều tinh lực của cậu, cậu thật sự không muốn buông tay.

Jungkook nhìn cậu ấy, chóp mũi cay cay, nước mắt không tự chủ dâng lên hốc mắt, cậu thương cậu ấy ngốc nghếch: "Nói như thế chính  cậu còn không lừa được chính mình, cậu cảm thấy có thể lừa người khác sao"

Han Dong Min không nói lời nào, nghiêng đầu qua một bên, cắn chặt môi, bướng bỉnh không cho nước mắt trên hốc mắt chảy xuống.

Nhìn cậu ấy, Jungkook có chút gian nan nói: "Vừa rồi trong nhà hàng, người phụ nữ kia nói Gim Hyun... sẽ cùng về Mỹ với cô ta."

Nghe vậy, Han Dong Min chợt quay đầu, nhìn Jungkook, vẻ mặt không tin lắc đầu, nói: "Không thể nào! Không thể nào! Anh ấy sẽ không làm như vậy, anh ấy còn kết hôn với ta, chúng ta còn có đứa bé!"

Jungkook quay mặt đi, không muốn nhìn cậu, vì sợ nhìn thấy nước mắt trong mắt cậu.

Lúc này cửa bị đẩy mạnh ra, Gim Hyun thở hổn hển đứng ở cửa, trên người vẫn là áo khoác màu trắng bạc và áo sơ mi trắng bị hắt rượu đỏ, chẳng qua là giờ phút này rượu đỏ trên áo kia đã khô két vào, mà trên mặt của anh ta còn in rõ dấu vết năm ngón tay mà vừa rồi Jungkook đã tát lên trong cơn kích động.

Han Dong Min sững sờ nhìn Gim Hyun ngoài cửa, nhìn chằm chằm, không hề chớp mắt .

Gim Hyun bình tĩnh nhìn lại Han Dong Min , đi thẳng về phía cậu, đứng lại trước mặt cậu, quay đầu nhìn Jungkook, nói: "Em có thể đi trước không, anh muốn một mình nói chuyện với Han Dong Min một chút."

"Có lời gì thì nói trước mặt mọi người." Jungkook nhìn thẳng vào anh ta, thái độ không hề nhượng bộ: "Tôi sẽ không ——"

Cậu chưa nói hết, Han Dong Min đứng cạnh đã ngắt lời, nhìn Gim Hyun, nhàn nhạt mở miệng, "Jungkook, cậu về trước đi."

"Han Dong Min !" Jungkook nhìn cậu, có chút lo lắng.

Tầm mắt rời khỏi Gim Hyun, quay đầu nhìn Jungkook, khóe miệng nhẹ nhàng cười lên, nói: "Cậu về trước đi, mình không sao."

Jungkook nhìn cậu, không nói lời nào, không gật đầu cũng không lắc đầu. Cuối cùng để Jung Hoseok lôi kéo rời khỏi đó.

Khi từ nhà Han Dong Min ra ngoài, sắc trời đã tối đen ngòm, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua, khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Jung Hoseok ở bên cạnh hỏi: "Này, không định về sao, đồ của cậu còn ở nhà hàng đấy."

Jungkook nhìn anh ta, lại quay đầu nhìn tòa nhà phía sau, thở dài, cuối cùng gật đầu.

Hai người đón xe, Jungkook ngồi vào trong xe liền quay đầu nhìn ra ngoài, không nói một lời.

Jung Hoseok nhìn cậu một chút, tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhạt mở miệng, "Tôi hiểu rõ tâm trạng của cậu bây giờ, tôi cũng từng trải qua chuyện như vậy, năm đó tôi đã chứng kiến tận mắt sự phản bội của người khác, càng trùng hợp hơn là ba người kia đều là bạn tốt của tôi."

Nghe vậy, Jungkook quay đầu nhìn anh ta.

Jung Hoseok bĩu môi, nói: "Cảm giác này rất tồi tệ."

Jungkook cười khổ, "Là vô cùng tồi tệ."









-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hi~~~~ I'm back 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro