Chương 91: Lễ mừng thọ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, trước khi ngủ Jungkook kể lại cho Kim Taehyung quyết định của Han Dong Min, để anh phân tích Han Dong Min làm như vậy đến tột cùng là đúng hay sai.

Trong phòng lờ mờ ánh đèn, lúc này Jungkook đang nằm trong lòng anh, gối đầu lên cánh tay anh, mở to mắt nhìn gian phòng trong màn đêm, đang đợi đáp án của anh.

Rất lâu Kim Taehyung mới chậm rãi mở miệng, thản nhiên nói: "Thật ra thì không thể nói rõ đúng hay sai, về tình cảm, căn bản là không có tiêu chí cố định nào để đánh giá đúng sai, chỉ có đáng giá và không đáng giá, nếu cậu ấy cho làm thế là đáng giá, thì sẽ không tồn tại cái gì là đúng và sai. Thật ra thì dù cuối cùng cũng sẽ bị tổn thương, nhưng tổn thương đôi khi cũng không nhất định là chuyện xấu, kỳ thật đôi khi đau đớn là cách trưởng thành nhanh nhất, tất nhiên, cũng phải trả giá rất lớn."

Jungkook im lặng, một lúc lâu mới hơi thương cảm mở miệng: "Em muốn Han Dong Min mãi mãi không lớn lên, vẫn vui vui vẻ vẻ như trước cả đời."

Kim Taehyung nhẹ vỗ về lưng cậu, động tác đó giống như đang an ủi cậu, để tâm trạng của cậu từ từ bình tĩnh lại. Sau đó mới nhàn nhạt mở miệng: "Mọi chuyện đều tính hai mặt, có lẽ em nên nghĩ như vậy, hiện tại biết vẫn tốt hơn là sau này biết, bây giờ là mười năm tình cảm, nếu là sau này mười lăm năm, hai mươi năm tình cảm, khi đó mới biết, sẽ bị tổn thương càng sâu hơn, đến lúc đó theo thời gian ngày càng tăng lên, thậm chí ngay cả thời gian để chữa lành vết thương cũng lâu hơn rất nhiều."

"Có lẽ thế." Jungkook nói, thanh âm khe khẽ dịu dàng lưng lửng. Anh nói không sai, đúng như anh nói như vậy. Mặc dù đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại biết còn tốt hơn là vài năm sau mới biết, đến lúc đó hậu quả còn tệ tại hơn bây giờ.

Kim Taehyung hôn lên trán cậu, trong bóng tối dường như nhìn thấy tất cả, đưa tay vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của cậu, sau đó nhẹ giọng nói bên tai cậu: "Được rồi, ngủ đi, đừng nghĩ nữa, có lẽ không tồi tệ như em nghĩ, nếu Han Dong Min đã lựa chọn thế, nhất định là suy nghĩ kĩ càng làm thế nào để cho bản thân cậu ấy hạnh phúc và vui vẻ, đó không phải là điều em muốn sao? Tất cả sẽ ổn thôi."

Jungkook không nói nữa, chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó xê dịch, rúc vào trong lòng anh, vừa gật đầu, vừa nhắm mắt lại.

Kim Taehyung nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giống như dỗ trẻ con vậy, vỗ nhẹ cho cậu chìm vào giấc ngủ. Cho đến nghe thấy tiếng cậu dần dần ổn định, mới yên lòng, cùng ngủ thiếp đi với cậu.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, như thường lệ, Kim Taehyung đã không có ở đây, ánh nắng từ ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, bên trong từ từ sáng sủa.

Jungkook đã cầm một lát bánh mì nướng ăn, bánh nướng không cháy, không giòn, vị thật ngon, gật gật đầu, sau đó dí dỏm cười cười với anh, giơ ngón tay cái lên, tỏ ý khen ngợi ăn rất ngon.

Vừa ăn, Kim Taehyung đột nhiên mở miệng hỏi: "tối nay có phải làm thêm giờ không, hay là sau khi tan tầm có việc gì khác không?"

"Không có." Jungkook lắc đầu, không có chuyện gì.

"Tối nay em đi với anh cùng đến dự một buổi tiệc, được không?" Kim Taehyung hỏi ý kiến của cậu, nếu cậu không muốn, tất nhiên anh sẽ không ép buộc, tất cả đều lấy cậu làm đầu.

Jungkook gật đầu, lại hỏi: "bữa tiệc gì a?" Jungkook hỏi, thật ra thì cậu cũng không thích những trường hợp như vậy, mỗi người đều trang điểm ăn diện cho mình, đi qua đi lại trong vũ hội, nói chuyện phiếm mà không hề có tình cảm gì. Nhưng mà anh đã mở miệng, tất nhiên cậu không có lý do gì từ chối.

"Không có gì, chính là lễ mừng thọ của một trưởng bối." Kim Taehyung khẽ cười nói.

Jungkook gật đầu: "cần mua quà tặng không?" Cậu muốn làm một người vợ đủ tiêu chuẩn, ít nhất chia sẻ với anh vài chuyện mình có khả năng.

Kim Taehyung cười lắc đầu: "quà tặng đã chuẩn bị xong rồi, không cần lo lắng, tan tầm anh đến đón em."

Jungkook gật đầu, cười cười với anh.

Vẫn là Kim Taehyung đưa cậu đến công ty, thật ra không chỉ một lần Jungkook kháng nghị với anh, nhưng mỗi lần anh đều cười cười, sau đó vẫn khăng khăng đưa cậu đi làm, căn bản không hề để kháng nghị của cậu trong lòng.

Xe chậm rãi dừng lại trước cửa tòa nhà của công ty Jungkook, trước khi xuống xe, Jungkook đột nhiên xoay người, nhìn Kim Taehyung, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Kim trợ lý, em có thể nghiêm túc nói chuyện với anh một chút không?"

Kim Taehyung buồn cười nhìn cậu, hỏi: "Kiến trúc sư Jeon muốn nói chuyện gì với anh?" Học phương thức cậu gọi anh, Kim Taehyung cũng dùng nghề nghiệp để gọi cậu.

Jungkook không để ý, nói thẳng: "Kim tiên sinh, sau này có thể để em tự lái xe không? Mỗi ngày anh đưa đón thế này, tuy là trong lòng em vô cùng vui sướng, nhưng mà!" Jungkook dừng lại một chút, nói từng câu từng chữ: "nhưng mà em thấy rất bất tiện!" Đặc thù nghề nghiệp của cậu không cho phép cậu hàng ngày ngồi trong văn phòng, mà cậu thường xuyên phải đi ra công trường, thỉnh thoảng một lần một ngày, thỉnh thoảng vài lần một ngày, toàn toàn không xác định. Cho nên không có xe thật là bất tiện, nếu không phải thế thì một người ngu ngốc về máy móc như cậu cũng sẽ không hạ quyết tâm đi thi bằng lái rồi. Thật ra ngoại trừ nguyên nhân này, còn không muốn anh vất vả như thế, vốn là tòa thị chính cách công ty cậu mấy con đường, nói cách khác, bây giờ mỗi ngày anh phải chạy xa đưa cậu đi làm, như vậy, cậu càng áy náy.

Kim Taehyung nhíu mày, nhìn cậu, hỏi: "anh gây phiền phức cho em?"

Jungkook ngẩn ra, một lúc lâu không trả lời được, thật ra thì, cũng không tính là phiền phức, thật ra mỗi ngày anh đưa đón khiến cậu có cảm giác hư vinh, mặt khác thì gần đây cũng không phải đi công trường nhiều, bởi vì hạng mục trong tay cậu sắp hoàn thành, nói thế là sợ làm phiền anh, không muốn anh quá vất vả mà thôi.

Kim Taehyung nhìn cậu chằm chằm, dường như đang đợi câu trả lời của cậu.

Jungkook nhìn anh, vẻ mặt của anh như là có phần áy náy lại có chút bi thương, như thế, đột nhiên khiến mình cảm thấy tội lỗi, rõ ràng là người ta tốt bụng đưa đón cậu, mà cậu lại không biết tốt xấu trách mắng anh không đúng. Nghĩ thế, khí thế vốn dâng trào của Jungkook thoáng cái biến mất, nhìn anh, có chút áy náy nói: "em, em không có ý này..."

Thật ra thì Kim Taehyung muốn cười rồi, dáng vẻ của cậu bây giờ và vừa rồi thật sự cách xa tít tắp, hoàn toàn như là hai người. Cố nén ý cười ngoài miệng, nhìn cậu, dịu dàng nâng khuôn mặt cậu, nhìn cậu chăm chú, nói: "thật ra thì lái xe đưa đón em, anh vẫn luôn cảm thấy đó là chuyện hạnh phúc, cho nên, anh vẫn coi đây là phúc lợi của anh."

Jungkook nhìn anh, không nói ra được một lời, bị lời nói của anh làm cảm động rối tinh rối mù. Người đàn ông này thật là đáng sợ, lời ngon tiếng ngọt có thể nói dễ nghe như vậy, không khiến cho người ta thấy ngượng mồm chút nào.

"Jungkook, vui lòng cho anh phúc lợi đó chứ?" Nhìn cậu, Kim Taehyung hỏi rất chân thành. (TT: anh quá cao thủ, ai mà đở nổi lời này chứ ^.^)

Jungkook sững sờ gật đầu, giờ phút này hoàn toàn quên mất lập trường của mình lúc đầu, thấy anh như vậy, làm sao có thể từ chối.

Kim Taehyung cười, cúi người hôn lên trán cậu, sau đó là môi cậu.

Đến khi được buông ra, sắc mặt Jungkook đã sớm ửng hồng, có phần thở hổn hển. Nhìn cậu như vậy, lại không nhịn được khẽ hôn lên môi cậu vài cái, lúc này mới để cậu xuống xe.

Đứng chờ ở cửa thang máy, khóe miệng Jungkook hàm chứa nụ cười như ẩn như hiện.

"A, thật là ngọt ngào a."

Quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào, Lee Hee Jin đã đi đến phía sau, nhìn cậu, cười như có như không.

Jungkook quay đầu, thu lại nụ cười trên khóe môi, nói: "cám ơn lời khen." Nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, không hề quay đầu liếc cô ta cái nào nữa.

Lee Hee Jin híp mắt nhìn cậu, vừa rồi ở bên ngoài bắt gặp thấy cậu và Kim Taehyung ở trong xe tán tỉnh nhau, trong lòng không hiểu sao có ngọn lửa giận bốc lên.

Cô không cam lòng, thật không cam lòng, tại sao người đàn ông mà cậu ta (Jungkook) gặp đều ưu tú như thế, Woo Min Joon như thế, Kim Taehyung lại càng vậy. Nhưng còn cô thì sao, đi theo Han Min Hyuk tám năm, từ 18 tuổi mới bước vào xã hội đã ở bên cạnh ông ta, chịu đựng người đàn ông đáng tuổi làm cha mình vừa ôm vừa hôn, rõ ràng thấy buồn nôn muốn chết còn phải cười cười nịnh nọt ông ta, thì thôi đi, thế nhưng nhiều năm như vậy cô được cái gì? Không được gì cả còn phải bị con cọp cái nhà ông ta mắc nhiếc và tát tay.

Đinh ——

Thang máy đến, Jungkook vừa định đi vào, Lee Hee Jin va mạnh vào vai cậu đi vào trước, khi Jungkook đỡ bả vai suýt nữa thì ngã xuống, cô ta xoay người, khóe miệng gợi lên nụ cười khinh thường, không hề có thành ý nói: "xin lỗi, không nhìn thấy."

Jungkook, có chút tức giận nhìn cô ta, rồi tiến vào thang máy, xoa bả vai bị va vào hơi đau nhức, không mặn không nhạt nói: "không sao, có một số người mắt hơi nhỏ, tất nhiên là không nhìn thấy."

"Anh!" Lee Hee Jin dường như có phần tức giận nhìn cậu, muốn bác bỏ nhưng trong chốc lát lại không nói ra được một câu.

Jungkook không nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ không ngừng nhảy lên, rốt cục, nhảy đến tầng đã định: 'đinh —' một tiếng, cửa mở ra. Cầm túi đồ, liền đi ra ngoài thang máy.

Ánh mắt nhìn Jungkook, so với vừa rồi càng tàn nhẫn hơn.

Buổi trưa, vì vẫn lo lắng nên gọi điện thoại cho Han Dong Min. Hôm nay dường như tâm trạng của Han Dong Min đã khá hơn chút rồi, ít nhất nói chuyện không uể oải như hôm qua nữa, tất nhiên, tất nhiên muốn khôi phục lại một Han Dong Min vô lo vô nghĩ như ngày xưa thì còn chưa đủ thời gian.

"Hôm nay ăn uống có tốt không?" Cậu cứ không thèm ăn uống như vậy thực sự khiến người khác lo lắng: "Mình cho cậu biết a, coi như là cậu ăn không được, nhưng mà ít nhất cũng phải ăn cho mình một chút, cậu đừng quên, bây giờ không chỉ có một mình cậu."

"Mình biết rồi, cậu sắp biến thành ba mình rồi, ba mình cũng không dài dòng như vậy." Han Dong Min cười kháng nghị, dường như tâm trạng không tệ lắm.

"Thật ra là mình muốn là ba cậu, lần sau nếu cậu còn không ăn mình liền mắng." Jungkook trêu đùa nói.

"Được rồi, được rồi, có ăn rồi, vừa rồi Gim Hyun nấu mỳ cho mình, mình ăn một bát to, bù lại ngày hôm qua chưa ăn." Han Dong Min nói vậy.

Jungkook không nói thêm nữa, thật ra sớm đã biết, trên đời này người duy nhất khiến cậu ấy tự nguyện ăn cơm có lẽ chỉ có Gim Hyun, nhưng mà chịu ăn là được rồi.

"Đúng rồi, lúc nào cha mẹ cậu đến, đến lúc đó mình sẽ sắp xếp thời gian để đi thăm thú với bọn họ." Cha mẹ của Han Dong Min ở thành phố khác, là giai cấp công nhân bình thường, hồi đó vào kỳ nghỉ hè ở đại học, mấy người tổ chức đi du lịch, trong đó có một địa điểm chính là quê nhà Han Dong Min, cha mẹ Han Dong Min là những người chất phác và niềm nở, khi đó bọn họ đến đây, hầu như đều ở tại nhà Han Dong Min. Đôi khi gửi đồ cho Han Dong Min, cũng gửi thêm mấy phần để Han Dong Min chia cho bọn họ.

"Ngày kia đến, mấy ngày nay Gim Hyun xin nghỉ phép rồi, chuyện hôn lễ bên Gim gia kia sẽ lo liệu, cho nên đến lúc đó có anh ấy đưa cha mẹ mình đi xung quanh thăm thú rồi, cậu không cần xin nghỉ phép đến cùng đi với cha mẹ ta đâu, có thời gian thì đi ăn cơm với chúng mình là được rồi, đúng rồi, đến lúc đó đem cả Kim tiên sinh nhà mi nữa." Han Dong Min nói.

Jungkook im lặng, một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Han Dong Min."

"Ừ?"

Jungkook vẫn không nhịn được hỏi: "Thật không hối hận sao?"

Một lúc lâu, Han Dong Min mới nhàn nhạt nói: "Không hối hận. Thật ra thì không hề hỏng bét như cậu nghĩ, tất cả chẳng qua chỉ là hiểu lầm, bây giờ Gim Hyun đã không đi tìm Jun nữa rồi, trước đó nói đồng ý về Mĩ với cô ta chẳng qua chỉ là lấy cớ, giúp cô ta ổn định tinh thần mà thôi."

"Mình mặc kệ là hỏng bét hay không hỏng bét, cậu nghe kĩ cho mình, cậu nhất định phải hạnh phúc! Biết không?" Jungkook dùng giọng điệu dọa dẫm nói ra lời chúc phúc của mình.

"Ừ." Bên kia điện thoại, giọng nói Han Dong Min có chút nghẹn ngào.

Hai người lại hàn huyên một lát, rồi mới cúp điện thoại.

Khi tan tầm buổi chiều tối, vừa mới xuống tầng, thì xe của Kim Taehyung đã dừng ở dưới đó.

Hai người cùng về nhà trước, khi xuống xe Jungkook mới chú ý tới hai túi giấy đặt ở sau xe.

"Cái gì thế?" Jungkook tò mò hỏi: "quần áo?"

Kim Taehyung gật đầu: "ừ, anh nhớ là bộ lễ phục kia của em hình như bỏ đi rồi."

Lúc này Jungkook mới chợt nhớ ra, bộ lễ phục màu cam nhạt của cậu lần đó bị người đàn bàn đanh đá họ Choi đánh đổ rượu đỏ vào, sau đó đã quên đem đi giặt. "trời, suýt nữa em đã quên rồi." Còn muốn nói tối nay sẽ mặc đồ gì đi đây.

Kim Taehyung dịu dàng sờ sờ đầu cậu, cầm tay cậu: "đi thôi."

Trước gương trong phòng tắm, Jungkook nhìn bộ quần áo màu tím nhạt trên người mình, không như bộ lễ phục dạ hội truyền thống, chất vải rất mềm, nhẹ, kiểu dáng cổ điển. Không thể không thừa nhận, ánh mắt Kim Taehyung rất tinh tường, thế mà chọn cho cậu cỡ không lớn không nhỏ, giống như được đo đạc theo yêu cầu riêng vậy, cực kỳ vừa vặn.

"Lạch cạch —"

Cái cửa kéo được người khác kéo ra, thấy Kim Taehyung đã thay xong âu phục, mỉm cười nhìn cậu, nghiêm túc đánh giá cậu một phen, ôm lấy cậu từ phía sau, cằm đặt lên vai cậu, nhìn Jungkook trong gương, đong đưa thân thể hai người, thật tình nói: "tối nay em đẹp quá."

Jungkook vẫn còn không quen nói trắng ra như vậy, đỏ mặt hơi cúi đầu xuống, khóe miệng nửa uốn lên. Đột nhiên nghĩ tới, nghiêng đầu nhìn, hỏi: "sao anh biết em mặc cỡ bao nhiều?"

Kim Taehyung cười nhẹ, bàn tay ôm cậu bắt đầu xấu xa dạo trên người cậu, tiếng nói tà mị, ám ách vang lên bên tai cô: "như thế này." So với nói, anh càng muốn tự thể hiện cho cậu hiểu: "đã biết chưa?"

Jungkook đỏ bừng mặt, đầu lưỡi như mèo bị cắt lưỡi vậy, một câu cũng không nói nói ra được. Thật hối hận mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi, thật sự là ứng câu nói, tò mò hại chết mèo a!

Bắt được cái tay đang sờ loạn đốt lửa: "em, em biết rồi."

Kim Taehyung buồn cười vùi đầu vào vai cậu, một lúc lâu mới thôi cười. Rồi mới buông cậu ra, nắm tay cậu cùng đi ra cửa.

Tiệc rượu tối nay là ở 'Seoul đại tửu điếm', tiệc rượu lần này được tổ chức ở hội trường trên tầng ba nhỏ hơn lần trước một chút.

Jungkook khoác tay Kim Taehyung từ trong thang máy đi ra ngoài, vừa ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy tấm băng rôn treo phía trên cửa hội trường với hàng chữ lớn: "Lễ chúc thọ lần thứ 60 của chủ tịch 'tập đoàn Húc Đông' Tiêu Ứng Thiên!"

Jungkook thế mới biết, thì ra vị trưởng bối trong miệng anh chính là Lee Chul.

Hai người từ cửa đi vào, vũ hội bên trong đã bắt đầu, âm nhạc chầm chậm nhẹ nhàng vang khắp cả hội trưởng.

Hôm nay trong hội trường có rất nhiều người, không chỉ có của ngành kiến trúc mà còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng các ngành khác cũng đến đây, tất nhiên còn có những người có thân phận như Kim Taehyung, quan chức của Seoul cũng vô cùng nể mặt Lee Chul.

Buổi tiệc chúc thọ này căn bản là một buổi dạ tiệc của các nhân vật nổi tiếng.

Jungkook nhìn Kim Taehyung một chút, nhỏ giọng nói bên tai anh: "thật quá phô trương!"

Kim Taehyung cười, đưa tay vỗ vỗ tay cậu.

Dọc đường đi vào, không ngừng có người tiến đến bắt chuyện, bởi vì Kim Taehyung không hề công bố tin tức mình đã lập gia đình, cho nên khi nhìn thấy Jungkook ở bên cạnh anh, rất nhiều người sẽ hỏi một câu: "Kim trợ lý, vị này là?"

Sau đó Kim Taehyung bao giờ cũng quay đầu lại thâm tình nhìn Jungkook, lại quay đầu nhìn người kia nói: "bà xã của tôi." Mà Jungkook sẽ đứng một bên, khi người nọ nhìn sang sẽ cười gật đầu với người đó, cư xử trang nhã.

Qua bốn năm lượt chào hỏi như vậy, Kim Taehyung ngoảnh đầu lại nhìn cậu, tiện thể vén vài sợi tóc trên trán cậu, hỏi: "mệt không?" Anh biết cậu không thích, cũng không quen những buổi tiệc rượu thế này, nhìn cậu cười, miệng sắp cứng đờ rồi.

Jungkook lắc đầu, "em sẽ cố gắng thích ứng." Cố gắng làm một người vợ đủ tư cách, vì anh là một người chồng vô cùng đủ tư cách.

"Đừng ép buộc mình, không thích, lần sau chúng ta sẽ không đến nữa, được không?" Nếu những buổi tiệc rượu như như thế này thật sự khiến cậu bối rối, vậy anh sẽ không ép cậu, anh cũng không muốn cậu bắt mình phải phối hợp với anh.

Jungkook lắc đầu, cười cười với anh: "không phải ép buộc, là vì anh, cho nên mới muốn mình cố gắng thích ứng."

Kim Taehyung nhéo nhéo cái mũi của cậu, nắm tay cậu "đi thôi."

Jungkook gật đầu, đan xem mười ngón tay với anh.

Khi hai người đến cạnh Lee Chul, ông ta đang nói chuyện gì đó với đồng nghiệp. Thấy Kim Taehyung và Jungkook, vội vàng cười nói: "Taehyungie, Jungkook, chồng chồng các cậu tới rồi."

"chú Lee, sinh nhật vui vẻ." Kim Taehyung tay cầm tấm thiệp chứa bức thư pháp nổi tiếng đã chuẩn bị làm quà tặng giao cho Lee Chul: "Đây là bức thư pháp của Quách Mạt Nhược, chúc chú Lee phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

"Lee tổng, sinh nhật vui vẻ." Jungkook cũng theo Kim Taehyung nói lời chúc mừng ông.

Lee Chul đưa tay nhận lấy bức thư pháp từ tay Kim Taehyung, lại nghe thấy Jungkook chúc, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Jungkook, có phần không đồng ý nói: "này, sao cháu còn gọi Lee tổng!"

Jungkook sửng sốt, trong chốc lát còn không kịp phản ứng, gọi là Lee tổng hẳn là không sai a! Mà lại không thể gọi sao?

Thấy bộ dạng ngây ngốc của cậu, Taehyung nhỏ giọng nhắc nhở bên tai cậu: "gọi chú Lee."

Thế này Jungkook mới sực hiểu ra, một lần chúc ông: "chú Lee, sinh nhật vui vẻ."

Lúc này Lee Chul mới vừa lòng gật đầu: "thế mới đúng a." Nói xong, đưa tay mở cái thiệp mà Kim Taehyung tặng ra, vừa nhìn vừa gật đầu liên tục, nói: "chữ của nhiều người thế, chú thích nhất là chữ của Quách Mạt Nhược, vẫn là taehyungie nhớ được sở thích của chú. Không giống như tên Hoseok kia, đến giờ còn chưa đến đây."

"Cậu, cậu đang nói xấu cháu sao?"

Một giọng nói dễ nghe từ đằng sau truyền đến, Jung Hoseok từ phía sau đi về phía Lee Chul.

Cười đùa nghiêm mặt nói: "chúc cậu thân yêu của cháu năm nào, tuổi nào, cũng như hôm nay, năm nay sáu mươi, ngày mai năm tám, càng ngày càng trẻ ra!"

"Tiểu tử này, miệng lưỡi ngọt xớt, nói chẳng tin được chút nào." Lee Chul cười mắng, đùa giỡn vươn tay về phía anh ta: "quà của cháu đâu rồi, sao lại tay không đến đây."

Jung Hoseok sờ sờ lỗ mũi, nói: "cháu ạ, biết rõ cậu chẳng thiếu thứ gì, chỉ thích nhất là tranh chữ, nhất định Taehyungie sẽ tặng trước cháu, cho nên cháu chẳng mua được gì, nên cuối cùng quyết định không tặng gì cả, nói lời chúc mừng còn tốt hơn bất cứ thứ gì, chú nói xem có đúng không."

Lee Chul đợi không thấy vỗ vỗ cái tay đặt trên bả vai mình: "đừng kể lể nữa, cháu chỉ giỏi ngụy biện."

Jung Hoseok không thèm để ý cười cười, quay đầu nhìn về phía Kim Taehyung, đột nhiên nhớ tới đã hai ngày nay bị Park Jimin kia quấn đến không dứt ra được, một ngày hai mấy cuộc điện thoại, khiến anh ta suýt nữa phải tắt điện thoại. Chất vấn: "Kim Taehyung, có phải cậu đưa số điện thoại của mình cho Jimin không, hai ngày này mình bị nó làm phiền muốn chết." Còn tiếp tục thế nữa, anh ta sẽ ngất mất!

Kim Taehyung cười khẽ, trong lòng cảm thấy Jimin thật đúng là nói được làm được, bảo nó gọi hai chục cuộc thật đúng là gọi một hai chục.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro