Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em dù biết..dẫu có vẽ nữa thì hai đường thẳng song song vẫn chẳng thể cắt nhau...

Nhưng sao em vẫn ngu ngơ tự vẽ tiếp...anh một đường...em một đường...

Sẽ vẽ tiếp đến một ngày nào đó chúng trùng phùng...

~*~

Quan hệ giữa tôi và Ken cũng đã có những bước tiến, tuy chậm nhưng an toàn. Ken thường đến thăm tôi, thường kể chuyện cười cho tôi nghe. Không ngờ cậu ấy là con người hài hước đến vậy. Cậu ấy đeo nhiều lớp mặt nạ quá, tôi dường như đã lột bỏ từng chiếc một, tôi muốn cậu ấy trở về là chính mình, trở lại là Ken hóm hỉnh, biết quan tâm đến người khác.

Tôi ngồi nghịch nghịch mấy con cá vàng trong chiếc bình kính mà hôm trước Hải Minh mang tặng tôi. Anh nói có nó tôi sẽ bớt buồn. Đúng thật, tôi đang rât phấn khích khi ngồi chọc chúng đây. Chúng bơi loạn xạ mỗi khi tôi nhúng tay xuống tóm lấy chúng. Tôi ngồi cười khanh khách với cái bình cá, mấy chị y tá chỉ biết lắc đầu, nhiều khi còn hướng ánh mắt ái ngại về phía tôi. Không phải họ nghĩ tôi bị tâm thầm sau khi bị đập đầu xuống đất đấy chứ?

- " Cậu còn nghịch chúng như thế thì chúng sẽ chết đấy! "

Tôi giật bắn mình. Hoá ra là Ken.

- " Chết thật hả? "

- " Ừ! "

Tôi rụt tay khỏi bình, cười ngu. – " Tớ không biết điều đó. "

- " Haizz..xem ra sau vụ tai nạn, đầu óc cậu có chút vấn đề rồi! "

Tôi lườm Ken. Ken nói tiếp:

- " Cậu đi rửa tay đi, để thế bẩn lắm đó! "

- " Ừ! "

Tôi lững thững lao vào phòng vệ sinh. Đấy, tôi khoẻ như thế này mà bác sĩ nhất quyết không cho tôi xuất viện là thế nào?

Khi tôi bước ra thì Ken đang sắp bữa trưa cho tôi. Oài, toàn món ngon. Bụng tôi có dấu hiệu nhảy tưng tưng lên cả lũ rồi.

Ken ngước lên rồi kéo tay tôi vào — " Ăn thôi. Cậu chắc đói rồi hả? "

- " Ừm. "

Tôi bước đến ngồi xuống mép giường, nhận lấy bát cơm từ Ken.

- " Cậu ăn chưa? Ăn cùng tớ luôn. "

- " Tôi ăn rồi. Cậu ăn đi. "

- " Ừ. "

Tôi lẳng lặng ăn còn Ken im lặng nhìn tôi. Thật xấu hổ quá đi, cậu ấy cứ nhìn thế này thì bảo sao tôi nuốt được chứ?

- " Này, tên thật của cậu là Min hả? "

Câu hỏi lạ của Ken làm tôi ngừng đũa. Tôi không hiểu cái vấn đề của Ken đang nói đến.

- " Cậu bảo sao cơ? "

- " Tên thật của cậu là Min? "

- " Ừ! Tên đầy đủ của tớ là Hà Linh Min "

- " Hà Linh Min? Tên nửa Việt nửa Tây huh? "
- " Nhưng nó nghe hay mà! "

- " Thế còn anh Kat? "

- " Hừm....tên đầy đủ của anh ấy là Kat Hà. Nghe thấy không thuận tai cho lắm nhỉ? Mà hình như anh ấy đã từng đổi tên rồi. "

- " Đổi tên sao? Vậy tên thật của anh trai cậu là gì? "

- " Tớ có hỏi rồi nhưng anh ấy nhất quyết không nói. Nhiều khi tớ cũng tự thắc mắc vì sao anh ấy lại giấu tớ, chỉ là một cái tên thôi mà. Mang tiếng anh em ruột mà đến cái tên khai sinh của anh mình cũng không được biết. "

Ken im lặng một lúc rồi lại tiếp tục hỏi:

- " Cậu không thử hỏi bố mẹ sao? "

- " Tớ hỏi rồi nhưng bố mẹ cũng không chịu nói. Họ bảo tên anh ấy xấu lắm, họ không muốn nhắc ra, sợ tớ lấy cớ trêu chọc anh ý! "

- " Cậu không cảm thấy lạ sao? "

- " Đúng là có hơi lạ nhưng ...mà sao cậu quan tâm đến việc này vậy? "

Ken lúng túng – " chỉ là tò mò thôi! "

Tôi nhìn Ken chăm chú, nhìn từng biểu hiện nhỏ trên mặt cậu ấy. Mày cau lại, mi mắt kéo xuống..cậu ấy đang suy nghĩ điều gì đó thì phải?

...
~ Hết chương 26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance