[TG3] Ảnh hậu đột kích 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng ở wattpad: @dasom2972
...

"Làm sao vậy? Ta cũng muốn hỏi ngươi làm sao vậy? Ngươi biết vừa rồi ta bị phong bế trong bóng tối bao nhiêu lâu không? Bốn tiếng, suốt bốn tiếng đồng hồ!! Bốn bỏ năm lên chính là một trăm triệu biết không!* Ngươi biết ta khó chịu thế nào không? Quỷ mới biết ta phải chịu đựng khổ sở như thế nào!"

Tuy rằng cũng mạc danh kì diệu cảm thấy hệ thống thực đáng thương, nhưng dù sao nàng cũng là sinh viên thế kỷ 21, Đường Khanh vẫn xụ mặt, sửa lại nói: "... Bốn bỏ năm lên là không."

"Aaa! Không cần sửa đúng ta! Chính là một trăm triệu! Một trăm triệu!"

Nếu hệ thống có chân, Đường Khanh cảm giác mình có thể nhìn được cảnh nó đang tức đến dậm chân.

Bất quá hệ thống cũng không biết đây chỉ màn mở đầu thôi, về sau, nó sẽ có chút tưởng niệm nam chủ Lục Trạch này, đương nhiên, đó đều là chuyện về sau.

Đường Khanh trầm mặc trong chớp mắt, thấy hệ thống rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lúc này mới hỏi: "Hệ thống bảo bảo, sao nam chủ lại đột nhiên hắc hóa nha?"

Nàng suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ nguyên nhân, đang tốt tự dưng lại đi phong sát Cố Dĩ Mạt.

Hệ thống trưng ra vẻ mặt đồ nhân loại ngu xuẩn, cao lãnh nói "À, đó là bởi vì nam chủ cảm thấy các ngươi có gian tình, cho nên mới hạ lệnh phong sát Cố Dĩ Mạt."

Đường Khanh:...

Thế giới này thật là điên cuồng.

Lục Trạch sau ngày hôm đó, liền không thể hiện ra cảm xúc thái quá nữa, ngược lại còn đối tốt với Đường Khanh đến tận xương tuỷ, chỉ cần nàng muốn, chỉ cần nàng mở miệng, hắn cơ hồ đều có thể đưa mọi thứ đến trước mặt nàng, nhưng Đường Khanh lại không hề có chút yêu cầu nào, thậm chí ngay cả nhìn cũng lười nhìn một cái.

Tuy ngày đó hệ thống nói bãi công, nhưng cũng chỉ là lời nói khi tức giận, nó làm gì có quyền lợi để mà tùy hứng, chủ nhân hệ thống chỉ cần dùng một giây là có thể cho nó thành đống sắt vụn. Hành động của Đường Khanh nó để trong mắt, tuy chỉ một lần vô ý sẽ tạo thành đà cho nam chủ tiếp tục hắc hóa, nhưng hệ thống nghĩ đến ngày đó bị phong bế trong bóng tối lại bị sợ hãi chi phối, nó cảm thấy cho nam chủ một giáo huấn nho nhỏ cũng không sao, chỉ cần không quá phận, nó liền mở một con mắt nhắm một con mắt.

Có hệ thống bảo bảo dung túng, Đường Khanh thực sự tùy hứng không ít thời gian. Hôm nay, Lục Trạch vừa về đến nhà liền nhìn thấy Đường Khanh đang thu thập đồ đạc bỏ vào vali để sẵn ở bên cạnh, bỗng dưng trong lòng cả kinh, lập tức tiến nhanh về phía nàng, "An Nhiên, em đang làm cái gì vậy?"

"Thu thập hành lý." Đường Khanh vừa nói vừa cầm quần áo của mình nhét vào vali.

Lục Trạch cho rằng nàng muốn rời đi, lập tức ngăn cản hành động của nàng, trong mắt hiện lên một tia hối hận, nhưng tổn thương là do hắn gây nên, hắn không thể để nàng rời đi.

"Anh buông tay."

"Không buông."

Đường Khanh không nói gì nhìn hắn, nghĩ đến ngày đó cũng là vì lời nói như thế này mà khiến cho nàng phải chịu hậu quả đau đớn, cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một hơi, "Tôi phải đi tham dự chương trình, anh đừng nháo nữa."

Lục Trạch hơi hơi sửng sốt, hắn suýt nữ đã quên nàng còn có một thân phận khác, chính là nghệ sĩ.

"Chương trình gì vậy?"

"Một chương trình về du lịch, phải ra nước ngoài, có khả năng phải đi một tháng."

Đường Khanh vốn tưởng rằng hắn sẽ ngăn cản, lại không nghĩ rằng hắn cư nhiên không nói gì thêm, chỉ là hỏi: "Khi nào em đi?"

"Buổi chiều ngày mai."

"Vậy em đi cẩn thận, nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi."

Lục Trạch bỗng dưng dễ nói chuyện như thế, làm Đường Khanh có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng hắn không để nàng đi, lại không nghĩ rằng hắn dễ thoả hiệp như vậy.

Chương trình mà Đường Khanh tham gia có tên là《 Đi khắp thiên hạ 》, khách mời tham gia chương trình bao gồm bốn nam bốn nữ, trong đó có không ít khách quý danh tiếng rất cao, mà gameshow này về sau cũng sẽ vô cùng nổi tiếng. Vốn dĩ nàng còn lo lắng ra nước ngoài sẽ bất đồng ngôn ngữ, nhưng dưới sự nhắc nhở của hệ thống bảo bảo, thế giới này cùng thế giới trước kia của nàng không khác biệt lắm, khiến cho nàng yên tâm hơn nhiều, tốt xấu gì bản thân cũng từng cũng là một sinh viên khoa ngoại ngữ xuất sắc, tiếng Anh, tiếng Pháp hai loại ngôn ngữ này năm đó nàng luôn đạt được điểm tối đa.

《 Đi khắp thiên hạ 》là một chương trình về du lịch, trong lúc các khách quý quay chương trình cùng đoàn phim ở nước ngoài, không thể tự tiện rời đi, Đường Khanh tham gia này tiết mục có hai mục đích, mục đích thứ nhất là muốn tạm thời rời xa nam chủ, để cho nàng có thời gian được nghỉ ngơi, còn mục đích thứ hai là, cái phòng thí nghiệm sinh hoá kia có giáo sư là người nước ngoài, tuy nói cốt truyện ban đầu không nhắc đến người đó là người của quốc gia nào, nhưng có một đoạn miêu tả người đó từng xuất hiện ở đất Pháp này.

Trạm dừng chân đầu tiên của《 Đi khắp thiên hạ 》chính là đất nước cổ kính lâu đời của Châu Âu —— nước Pháp, sau khi trải qua mười mấy tiếng bay trên phi cơ, Đường Khanh cùng đoàn quay phim đông đảo nhân viên liền xuất hiện ở sân bay quốc tế của thủ đô nước Pháp.

Đường Khanh mang theo kính râm, một thân áo sơ mi trắng đơn giản phối hợp cùng quần cao bồi giữ nhiệt, so sánh với nữ minh tinh ăn mặc trang điểm lộng lẫy bên cạnh, quả thực hình thành một hình ảnh đối lập.

Cũng không biết có phải đạo diễn cố tình muốn tạo nên hình ảnh đối lập này hay không, mà ngay từ đầu đã cố ý đem nàng cùng vị kia nữ minh tinh ăn mặc diêm dúa kia vào chung một tổ.

Nữ minh tinh kia tên là Lưu Kỳ, cô ta cũng không ưa thích gì Đường Khanh cho cam, mà phải nói là vài nữ minh tinh trong đoàn kia cô ta đều không thích, chẳng qua hai người kia thì có một người là ảnh hậu, một người khác lại có kim chủ chống đỡ sau lưng, đều không phải là người mà cô ta có thể đắc tội, cũng chỉ có Đường Khanh, một tiểu hoa đán không quyền không thế, dù hiện tại có nổi tiếng cũng chỉ vì vận khí tốt gặp phải bộ phim điện ảnh lụi bại kia mà thôi, hơn nữa khuôn mặt xinh đẹp đó của Đường Khanh quá có tính công kích, ở cái thời đại nhìn người chỉ xem mặt này, càng khiến cho cô ta thêm ghen ghét. Nhưng thôi, cũng coi như nàng ta xui xẻo, nếu đã bị phân chung một tổ với Lưu Kỳ này, vậy cô ta nhất định sẽ khiến cho nàng không thể dừng chân tại cái đoàn phim này nữa.

Lưu Kỳ trong lòng chán ghét Đường Khanh, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ như bạn tốt nhiều năm, lôi kéo nàng chụp ảnh chung đủ thể loại, thậm chí còn đem ảnh chụp chung đăng lên weibo, sau đó dùng giọng điệu nghịch ngợm nói ta đang ở bên lão công của các ngươi để đăng lên.

Đương nhiên, lời này đã thành công khiến cho không ít fans chú ý, thậm chí còn đẩy thẳng bức ảnh lên hot search.

Đường Khanh đối với việc đối phương dùng nàng để tăng độ hot vẫn rất rộng lượng, dù sao nàng cũng không ở thế giới này lâu, chỉ cần không chọc đến nàng, nàng vẫn rất tốt tính, cũng vui lòng chiều đối phương một chút, chẳng qua nếu đã chọc đến nàng, vậy thật xin lỗi, vừa đúng lúc gần đây nàng cũng chưa xì hơi.

Tiếng Pháp không phổ biến giống như tiếng Anh, bên trong đoàn phim ngoại trừ một vị phiên dịch tiếng Pháp, những người khác đều không biết nói, mà đoàn phim cũng là cố ý làm như vậy, muốn nhìn xem bọn họ ở hoàn cảnh lạ lẫm như thế này làm sao để sinh tồn.

Đoàn phim phát cho họ bốn phong thư, nội dung mỗi phong thư đều khác nhau, sau đó yêu cầu họ dựa vào gợi ý bên trong, để các khách mời tự đi tìm khách sạn ở.

Khách mời tổng cộng chia làm bốn tổ, mỗi tổ sẽ để một người giữ một phần phong thư, nhất thời, có người vui có người buồn.

"Bên trong phong thư là tiền mặt, vậy có phải là tôi có thể trực tiếp gọi taxi đi không?"

"Ôi ôi, phong thư của tôi có tiền, nhưng chỉ có một chút như vậy, khẳng định là không đủ để đi xe nha, xem ra, đành phải ngồi tàu điện ngầm rồi."

"Phong thư của tôi có một chiếc chìa khoá xe đạp, đây là muốn tôi đạp xe đến khách sạn à?" Vị khách mời vừa sờ đến chiếc chìa khoá mặt liền có đuối, "Tôi không biết đi xe đạp nha."

(Dasom: không hiểu sao xe đạp lại có chìa khoá? Xe đạp điện chăng, nhưng nguyên văn chỉ ghi là xe đạp nên mình giữ nguyên nhé)

Bốn phong thư đã công bố ba, so với mấy vị khách đang tự khóc thương cho mình, Lưu Kỳ lại càng mặt ủ mày chau nói: "Tôi còn thảm hại hơn, phong thư yêu cầu tôi cùng An Nhiên đi xin sự giúp đỡ của dân bản xứ đưa chúng tôi tới khách sạn, trời ơi, một chữ tiếng Pháp tôi cũng không biết, xem ra chỉ có thể dùng tiếng Anh đi thử xem sao vậy." Nói xong, nàng lại nói với Đường Khanh đang đứng một bên: "An Nhiên, tôi nghe nói cô còn không học tới học đại, chuyện này cứ giao cho tôi đi."

Trước khi tham gia chương trình Lưu Kỳ đã sai trợ lý đi thăm dò thông tin của Cố An Nhiên, sau khi biết được nàng chỉ là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, ngay cả đại học cũng chẳng thi đậu, cả ngày chỉ biết bám lấy đàn ông, liền càng thêm khinh bỉ nàng.

Vài vị khách mời khác sau khi nghe được câu nói 'vô tình' của Lưu Kỳ, liền đồng loạt nhìn về phía Đường Khanh, tuy trên mặt vẫn tươi cười, nhưng chút chuyện thị phi trong giới giải trí này, bọn họ tốt xấu gì cũng coi như tiểu sinh, tiểu hoa đán, còn cả ảnh hậu đang nổi tiếng thì sao có thể không rõ hàm ý trong đó.

...
Dasom: Chương này có đoạn đầu thực sự không hiểu dịch sao cho đúng :(( lần đầu thử sức edit cảm thấy khó quá trời, có bạn nào hiểu giúp tui với nha.

Để bù cho sự thiếu xót này, tui sẽ đăng thêm 1 chương nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro