Chương 6 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 - Đứng yên , cấm cử động , anh là ai ?

 Việt Nam khẽ nhăn mặt nhìn người đang chĩa súng vào mặt cậu kia . Phân biệt bình thường đã khó , bây giờ anh ta còn che nửa khuôn mặt , làm sự lo lắng của cậu tăng lên gấp mấy lần . 

 Thấy cậu đứng im bất động , anh ta nhích lại gần . Cậu không dám động đậy , dù chỈ một chút . Nhìn nòng súng đang chĩa về phía ngực mình , lồng ngực cậu bất chợt cảm thấy khó thở . Anh ta cứ tiến sát lại , đến khi nòng súng lạnh lẽo chạm vào người cậu . Cứ ngỡ là cậu sắp từ giã cõi đời rồi , nhưng trong thoáng chốc , đôi đồng tử màu đồng khẽ nheo lại . Anh ta nói khẽ , mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt :

 - Anh.. Có phải là Việt.. ừm.. Nam , người mà cha tôi đưa về hôm qua ?

 - Ý anh là USSR ? Ừm.. tôi là Việt Nam .

 Anh ta vẫn chưa hạ súng , chỉ dùng tay vén mũ xuống , để lộ máI tóc trắng cùng cặp mắt sắc như dao lam . Ánh mắt vẫn không thôi càn quét trên người cậu :

 - Ừ , tôi là Belarus .

  Cậu thoáng ngạc nhiên , không nghĩ trước mặt lại là Belarus . Dù không nói chuyện với nhau nhiều , nhưng trong mắt cậu , anh ta là một người khá dễ chịu , tính cách đôi khi có chút dễ dãi , tất nhiên là không nói đến lúc anh ta nổi giận . Nhưng người trước mặt lại không có chút nào tương đồng với Belarus mà cậu biết , nói sao nhỉ.. chỉ là cậu cảm thấy ánh mắt anh ta có chút bảo thủ , tất nhiên là không thể hiện ra ngoài .

 Thấy cậu không trả lời cũng không hỏi gì tiếp , mà lại mải chìm vào trong suy nghĩ của bản thân . Belarus giữ im lặng một lúc , rồi lên tiếng :

 - Bao giờ anh định rời đi ?

 Câu hỏi mang tính đuổi khách này khiến Việt Nam bối rối , cậu ngập ngừng đôi chút rồi đáp lại :

 - Không biết nữa..

 Anh ta khẽ hừ một tiếng , buông một câu nói trước khi quay người rời đi :

 - Tôi hi vọng anh không ở lại đây lâu , mọi người ở đây đã đủ khổ rồi .

 Và rồi anh ta bỏ đi mất , không thèm ngoái lại nhìn cậu dù chỉ một chút . Dường như trong mắt anh ta , một người có dáng vẻ thư sinh như cậu sẽ khó có thể làm hại người khác , ít nhất là với những người lính được tập huấn kĩ càng trong quân đội , trong khi cậu lại chẳng có một thứ vũ khí nào mà nắm lấy trong tay .

 ...

 Lúc sau thì Russia cũng đến , tay xách theo hai xô nước rỗng :

 - Xin lỗi vì đã bắt cậu phải đợi lâu .

  Cậu cười nhạt , lắc đầu bảo không sao . Tâm trí vẫn còn suy nghĩ nhiều về câu nói của Belarus , trong lúc anh đang cúi xuống múc nước , cậu lên tiếng :

 - Lúc nãy tôi gặp Belarus .

 Anh ta trả lời , tay vẫn cặm cụi đổ đầy xô nước :

 - Thế à , vậy nó có làm gì cậu không ?

 - Ừm.. Cậu ta chỉ đến và tra hỏi tôi thôi , hết rồi .

 Anh vẫn không rời mắt khỏi dòng suối trong vắt bên dưới , tay nhặt một chiếc lá khô lẫn trong xô nước ra .

 - Ừ , cha có kể cho bọn tôi nghe về cậu rồi nên không sao , chứ bình thường thì Belarus sẽ bắn luôn , nó làm nhiệm vụ tuần tra quanh doanh trại cơ mà .

 Và rồi Russia đứng lên , kéo theo hai xô nước đã được đổ đầy . Dòng nước bạc trắng sóng sánh , một vài giọt tràn ra khỏi thành xô .

 - Về thôi !

 - Ừ .

 Cậu đi theo anh về kho chứa đồ của doanh trại . Từng bước chân nhẹ nhàng in trên mặt đất , tạo ra những vết hằn lõm xuống trên nền tuyết . Hai người họ đi men dòng sông chảy xiết , vài mảnh băng trôi cùng cành cây khô theo đó mà chảy ngược về phía họ , khẽ va vào nhau và vang lên tiếng lạo xạo .

 Khi đến nơi , chào đón họ là một cuộc cãi vã :

 - Вы хотите, чтобы я голодал ? В этом месте ? Я постился три дня, а ты говоришь одно и то же ? ( Tạm dịch : Anh muốn tôi chết đói sao ? Tại nơi này ? Tôi đã nhịn đói tận ba ngày rồi , mà anh vẫn cứ nói đi nói lại một câu như thế ? )

  Là Ukraina , anh ta đang cãi nhau với một anh lính , hình như là người trông coi kho .

 - Извините , но из города сюда перебралось несколько раненых солдат . Но г-н СССР сказал , что завтра будет фургон с едой из города , порция для вас обязательно будет. ( Tạm dịch : Xin lỗi , nhưng một số thương binh đã chuyển thành phố về đây . Nhưng ngài USSR nói ngày mai có xe lương thực từ thành phố về, chắc chắn sẽ có một phần cho anh . )

 Anh ta tức đến đỏ mặt , giờ nắm đấm về phía anh lính kia . Nhưng tiếng nói của Russia đã khiến anh thu hồi tay lại :

 - Прекрати ! ( Tạm dịch : Dừng lại đi ! )

 Rồi anh tiến đến phía họ , nhìn anh lính :

 - Что здесь происходит ? ( Tạm dịch : Có chuyện gì thế ? )

 - На складе закончились продукты , осталось немного хлеба.. ( Tạm dịch : Kho hết đồ ăn rồi , chỉ còn một ít bánh mì.. )

 Anh ta ngập ngừng , nói thêm :

 - Гм.. Он попросил меня принести ему буханку хлеба , но так как раненых было много- ( Tạm dịch : Ừm.. Anh ấy yêu cầu tôi mang cho anh ấy một cái bánh mì , nhưng vì còn nhiều người bị thương- )

 Russia thiếu kiên nhẫn ngắt lời anh ta :

 - Так ты отказался ? ( Tạm dịch : Nên anh đã từ chối ? )

 - Эм.. ( Tạm dịch : Ừm.. )

 Rồi anh quay lại phía Việt Nam , hỏi :

 - Cậu còn bánh mì không ?

 Cậu hiểu ý , liền đặt ba-lô xuống đất , mở ra :

 - Ừm , tôi còn khá nhiều .

 Cậu cầm lấy một cái đưa cho Russia , và anh cầm lấy đặt trước mặt Ukraina :

 - Возьми , грузовик с едой вернется завтра . ( Tạm dịch : Cầm đi , ngày mai xe lương thực mới về . )

 Nhưng thay vì nhận lấy , anh ta lại dùng tay hất xuống đất :

 - Незачем ! ( Tạm dịch : Không cần ! )

 Anh ta tặc lưỡi một cái , quay người bỏ đi , không thèm nhìn lại .

 ...

 Ukraina quay lại lều khi trời đã tối muộn , dùng tay kéo khóa lều , anh bước vào trong . Ánh đèn dầu được thắp lên , nhập nhoạng trong bóng tối . Những người ở chung lều với anh ta đều được cử ra chiến trường , và chắc chắn khi về thì cơ thể họ sẽ không tài nào lành lặn dù chỉ một chút .

 Nhưng hắn chợt nhận ra từ bao giờ , có một chiếc bánh mì được đặt ở trong góc lều . Nó nằm đè lên một mẩu giấy , anh ta cầm lên , chợt nhận ra đó là chữ của cha mình .

 " Вьетнамский мальчик пришел и попросил отца отправить ему этот торт " ( Tạm dịch : Cậu nhóc Việt Nam đến bảo cha gửi nhờ cái bánh này cho con )

 Anh ta lại tặc lưỡi một cái , khẽ nhăn mặt :

 - Безумный ! ( Tạm dịch : Đồ điên ! )

 Nhưng rồi anh ta vẫn bỏ cái bánh vào trong miệng , một mùi thơm từ lúa mì khẽ phảng phất quanh sống mũi .

 Bên ngoài , có một người đang thầm lặng theo dõi sự việc . Anh ta không nói gì , nhưng trong cặp mắt sâu hút hiện lên hình bóng của một cậu con trai , với mái tóc đỏ và ngôi sao vàng giữa mặt .

______________________

 27 / 10 / 2022 .

 Deadline dí tôi còng lưng mọi người ạa :'((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro