Còn có tôi đây... (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc trở về phòng đến giờ Soyeon cứ im lặng nghĩ ngợi điều gì đó, cả một chút cũng không chịu nhìn Qri khiến cô vô cùng lo lắng. Cô thật sự không quen với một Park Soyeon trầm tư như thế này.

"Buồn vì chuyện ở phòng tập sao?"

Nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh người kia, Qri cất tiếng hỏi.

"Một chút."

Soyeon nặng nề đáp.

"Tươi tỉnh lên Park Soyeon."

Qri nắm lấy vai Soyeon buộc người kia phải nhìn vào mắt cô.

"Trên đời không có chuyện gì vừa bắt đầu mà lại suôn sẻ cả. Cái chúng ta cần chính là kiên trì và nỗ lực hơn nữa."

Thấy Soyeon im lặng không trả lời Qri tiếp tục nói.

"Cô chắc không biết tôi đã từng phải trải qua những chuyện còn kinh khủng hơn cả cô đâu. Nhưng hiện tại tôi không phải vẫn tốt hay sao?"

"Em đã từng trải qua chuyện gì?"

Soyeon lúc này mới lên tiếng.

Qri hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu câu chuyện của mình, đối với cô chúng chính là những vết sẹo của cuộc đời cô mà mỗi khi nhắc lại Qri đều cảm thấy lòng mình nặng nề. Ngoài EunJung, chưa từng có ai khác biết được quá khứ của cô cả. Cũng chẳng hiểu vì sao hôm nay lại đột nhiên muốn đem những chuyện này chia sẻ với Soyeon như thế.

"Chính là lúc tôi mới bước chân vào giới giải trí. Khi đó chẳng có ai biết đến Lee Qri  của bây giờ cả. Tôi đã phải bắt đầu với việc diễn vai quần chúng sau đó là trở thành diễn viên đóng thế. Có một lần khi diễn cảnh nhảy từ trên cao xuống thì bị gãy tay, kết quả là phải nghỉ diễn đến 3 tháng."

Qri cười nhưng nụ cười lại buồn đến đau lòng người đối diện.

"Sau đó cũng có người chịu mời tôi diễn vai chính nhưng hắn ta ép tôi phải uống rượu với hắn, tôi vì vai diễn đành phải nhận lời sau đó bị hắn chuốc say xém chút bị hắn cưỡng bức."

Lệ từ trong mắt thi nhau trào ra, Qri nghẹn ngào gục vào lòng Soyeon, đôi vai nhỏ bé cũng vì vậy mà không ngừng run rẩy.

Thì ra Qri trước đây đã phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Hóa ra vẻ ngoài vui vẻ mà hiện tại cô ấy phô ra cho mọi người xem chỉ là vỏ bọc để che giấu sự tổn thương trong quá khứ. Giờ phút này Park Soyeon cảm thấy lòng mình đau như bị ai đâm vào, cô ra sức ôm chặt lấy Qri.

Đưa tay gạt đi những giọt nước mắt kia, Qri tiếp tục câu chuyện của mình.

"Thật may ông trời cũng không phụ lòng người, tôi nhờ vào nỗ lực của bản thân đã có được chút tiếng tăm trong giới. Rồi cũng có người theo đuổi tôi nhưng họ vốn dĩ chỉ muốn đùa giỡn với tôi mà thôi. Họ cứ đến, và sau khi đã tạo vết thương trong tim tôi thì rời đi. Tôi cuối cùng đến tìm một người yêu mình thật lòng cũng không có."

Qri bật cười chua chát.

"Nhưng mà không sao, tôi bây giờ vẫn sống vô cùng tốt đó thôi. Vì vậy cho nên Park Soyeon à cô không được bỏ cuộc, phải nỗ lực. Cô không hề có một mình đâu cô còn có tôi đây."

Qri tách ra khỏi cái ôm dùng ánh mắt chân thành nhìn Soyeon.

"Cảm ơn em Qri."

Sau mấy lời vừa rồi của cô ấy kia, Soyeon cuối cùng cũng đã tươi tỉnh trở lại. Hiện tại, bản thân cô cảm thấy khâm phục trước một cô gái nhỏ lại mang trong mình sự mạnh mẽ như Qri, ở cô ấy càng lúc càng có những nét tính cách khiến người khác phải yêu thích, trân trọng.

"A phải rồi."

Ánh mắt Qri đột nhiên sáng lên khi nhớ ra gì đó. Cô đưa tay đến chỗ cổ áo, từ trong đó lôi ra một sợi dây chuyền rồi nhanh chóng tháo nó xuống.

"Để tôi đeo cho cô."

Qri đem dây chuyền đeo lên cổ Soyeon rồi mỉm cười thật rạng rỡ.

"Cái này..."

Soyeon nhíu mày nhìn Qri. Cô vẫn chưa hiểu vì sao người kia lại tặng dây chuyền cho cô.

"Là vật may mắn của tôi đấy, tôi đã đeo bên mình 9 năm rồi. Bây giờ tôi cho cô mượn để mỗi khi cô mất lòng tin thì nhìn vào chữ Trust trên mặt dây chuyền mà phấn chấn trở lại."

"Trẻ con."

Soyeon bật cười trước lời nói của Qri, trong lòng lúc này dâng lên cảm giác ngọt ngào khó có thể diễn tả. Cái này có thể xem là vật định tình không? Soyeon thích thú với suy nghĩ của mình.

"Cái gì mà trẻ con? Tôi cũng thường hay làm như vậy đấy. Nếu cô chê thì trả lại đây cho tôi."

Qri toan đưa tay giật sợi dây chuyền thì bị Soyeon gạt tay ra.

"Ê đồ đã đưa cho người khác sao có thể lấy lại? Tôi sẽ giữ nó."

"Hừ, cho cô mượn thôi khi nào chân khỏi thì trả cho tôi."

"Tôi biết rồi."

...

Mải mê nói chuyện, đến khi nhìn ra ngoài thì trời đã tối, Soyeon theo phản xạ lấy điện thoại xem giờ, cô giật mình khi hiện tại đã là 11h đêm. Thời gian trôi đi quả thật rất nhanh, lúc Soyeon và Qri từ phòng tập trở về chỉ mới 4h chiều mà thôi, họ chỉ cùng nhau nói vài câu lại mất đến 7 tiếng, đúng là khi không để tâm thời gian trôi nhanh hơn mức bình thường.

"Qri, đi ngủ thôi."

Soyeon vươn vai nằm xuống giường, Qri cũng theo đó mà nhanh chóng nằm xuống cạnh cô.

"Hay là em kể chuyện cho tôi nghe trước khi ngủ nha?"

Soyeon mỉm cười ôm Qri vào trong lòng, vươn tay kéo chăn đắp cho cả hai.

"Cô là con nít 3 tuổi sao?"

Qri giọng nhừa nhựa nói. Cô hiện tại thật buồn ngủ, hai mí mắt cũng đã nặng đến mức sắp không mở nổi nữa.

"Em không kể tôi sẽ không ngủ."

Chịu thua trước bản tính ngang ngược của Soyeon, Qri đành chiều ý kể chuyện cho người kia nghe.

"Ngày xửa ngày xưa...xưa ơi là xưa...xưa rất là xưa...xưa đến mức...tôi không còn nhớ để kể nữa..."

Không còn bất cứ câu nói nào thay vào đó là nhịp thở đều đều của người kia vang bên tai Soyeon.

"Em là đồ ngốc mà."

Cô mỉm cười hôn lên trán người kia một cái rồi cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

😀😀😀😀😀😀

Ngoài kề xíu nha

Au mới viết fic mới về HahmKyul mong mấy bạn ủng hộ 😂😂😘

Dù fic đó đã có bạn cover qua SsoKyul còn Au sẽ cover qua HahKyul 😋😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro