Khởi nguồn của thử thách (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Park Jiyeon! Chị ở đây làm không hết việc còn em lại thản nhiên mà ngồi đó đọc tạp chí. Em có lương tâm không vậy?"

EunJung vừa lau mồ hôi vừa hướng ánh mắt bất mãn nhìn cô gái đang nhàn rỗi ở kia. Cô chưa từng thấy kiểu người yêu nhạt nhẽo như Jiyeon, ngay cả một bữa ăn cũng không thèm nấu cho cô, hành động ngọt ngào cũng không có, nói vài lời đường mật dỗ người mình yêu cũng là điều hiếm hoi. So với Qri, EunJung thật sự quá tủi thân mà.

"Cái gì cũng cần công bằng. Tối qua em là người làm việc vất vả nhất thì sáng nay đến lượt chị phải làm thôi."

Jiyeon lật sang một trang tạp chí mới, điềm tĩnh đáp. Khoé miệng khẽ giương lên một chút khi nhìn thấy được EunJung hậm hực cầm dao chặt mạnh xuống thớt. Cô biết rõ cô gái ấy đang tức giận nhưng vẫn thích trêu chọc để được nhìn thấy bộ dạng trẻ con của người kia.

"Lời như vậy em cũng nói được sao? Tối qua chị mới là người vất vả nhất đây này."

EunJung chẳng chút nhún nhường vội phản bác.

Nghe được lời thốt ra từ miệng người kia, Jiyeon nhíu mày, đặt cuốn tạp chí xuống bàn rồi đứng dậy đi về phía EunJung.

"Em có nghe lầm không?"

Ép EunJung vào tường, đem mặt kề sát vào mặt người kia, Jiyeon nở một nụ cười.

"Tối qua chị rõ ràng là người chỉ nằm không hưởng lợi, còn than vất vả sao? Chị vất vả về chuyện không ngừng nói 'muốn chị~' hay vì gọi tên em quá nhiều đây?" =]]]]]

Mặt EunJung từ trắng bị Jiyeon trêu chọc đến mức đỏ bừng, những lời như vậy người kia lại không chút ngại ngùng mà thẳng thắn nói ra. Giờ phút này thật muốn cầu xin Thượng Đế trả cho cô một Park Jiyeon hiền lành, ngây thơ như ngày trước.

"Em... Tiểu quỷ, em trêu chọc người ta."

EunJung  xấu hổ vùi mặt vào lòng người đối diện, hai tay không ngừng đánh vào vai Jiyeon.

"Chị chẳng khác gì một đứa trẻ cả."

Jiyeon ôm lấy cô gái kia, vui vẻ nói.

"Được rồi, không cần vất vả nấu nướng gì nữa. Em đưa chị ra ngoài ăn."

"Xem như em còn chút lương tâm."

EunJung tách khỏi cái ôm, trao cho Jiyeon một nụ cười ngọt ngào.

"Đi chuẩn bị đi."

Jiyeon  đưa tay xoa nhẹ gương mặt kia một cái rồi đẩy nhẹ cô ấy đi.

EunJung gật đầu. Đúng lúc cô định bước vào phòng thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cô nhanh chóng lấy chiếc điện thoại đặt gần đó, ánh mắt thoáng một tia lo lắng khi nhận ra số máy gọi đến là của ba Qri. EunJung vội vàng ấn nghe.

"Con nghe thưa chú..."

"EunJung, con có thể ra sân bay đón chú không? Chú không có cách nào liên lạc được với Jihyun cả."

Mắt EunJung mở to trước lời nói của ông Lee. Ông ấy vì sao lại trở về đột ngột như vậy? EunJung không tin những gì mình vừa nghe bèn một lần nữa hỏi lại.

"Chú về Hàn rồi sao ạ?"

"Phải."

Xem ra lần này có chuyện rồi. Ba của Qri không phải người thường trở về đột ngột mà không thông báo trước như vậy.

"Vậy chú đợi con một chút, con lập tức đến đón chú ngay."

"Được, cảm ơn con."

Cuộc gọi vừa kết thúc, EunJung lập tức nhìn sang Jiyeon.

"Ba Qri trở về rồi, bây giờ chị phải đến sân bay đón chú ấy."

Mặc dù không hiểu vì sao sắc mặt EunJung sau cuộc điện thoại kia lại trở nên tệ đi nhưng Jiyeon vẫn gật đầu.

"Em đưa chị đi."

"Được."


-------------------


Ngược ko nhìu đâu mà mấy thím lo ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro