Lún sâu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Qri , anh hứa với em sau này cho dù thế nào cũng không lừa dối em, nhất định yêu thương, bảo vệ em thật tốt. Anh sẽ để cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.

Lời hứa ấy rồi cũng trở thành hư vô khi người kia không còn yêu Qri nữa. Cô đã nhìn thấy anh ta cùng một người phụ nữ khác vô cùng vui vẻ tại chính nơi anh ta lần đầu tiên nói yêu cô.

Lòng tin bị tổn thương khiến cô đau đến mức không còn thở nổi, đành bất lực buông tay tình yêu mà cô đã từng đặt vào biết bao nhiêu là tin tưởng.

Rồi thì người tiếp theo cũng đến, anh ta khiến Qri lại một lần nữa tin vào hai từ vĩnh viễn, nhưng chính khi cô buông bỏ mọi phòng bị lại bị sự dối trá đâm một nhát thật mạnh vào tim.

Tôi không có yêu cô, tôi chỉ muốn đùa giỡn với cô mà thôi.

Qri còn nhớ rất rõ nụ cười đểu giả của anh ta khi đó, nó như một cái tát thức tỉnh sự ngu muội của cô.

Vết thương cũ chưa khỏi đã bị vết thương mới đè lên, trái tim cũng vì vậy mà đau đến không còn cảm giác.

Khoảng thời gian sau đó, Qri khép chặt lòng mình không muốn tiếp nhận thêm bất kì ai. Cô không muốn biến thành một con rối bị hết người này đến người khác giật dây nữa. Cũng từ đó Qri bắt đầu cảm thấy rất ghét những kẻ dối trá, phàm là gặp được loại người đó cô sẽ tránh thật xa đi.

Nhưng hôm nay thì thế nào? Qri không phải lại để bản thân bị lừa dối nữa hay sao? Tránh đông tránh tây cuối cùng cũng gặp được một kẻ như Park Soyeon, Qri đúng là quá xui xẻo rồi.

Nở nụ cười thật chua chát, Qri đưa tay chạm lấy giọt lệ lạnh lẽo đang đọng nơi khóe mắt. Cô rốt cuộc khóc vì gì đây? Khóc cho sự khờ khạo của bản thân, khóc vì lòng tin một lần nữa bị tổn thương hay khóc vì người lừa dối cô là Park Soyeon?

"Tại sao lại gạt tôi?"

Qri đau khổ đập mạnh tay xuống đống mảnh vỡ vương trên sàn nhà. Dòng máu đỏ tươi vì vết thương ở bàn tay cô mà chảy ra...

Tại sao không cảm thấy đau? Qri ngây ngốc nhìn bàn tay đầy máu của mình.

Sau này không được làm tổn thương mình, tôi rất lo lắng đó. Nếu em còn không ngoan ngoãn chăm sóc tốt cho bản thân, tôi sẽ không cần em nữa đâu.

Lời nói đó mới hôm qua còn khiến cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào mà giờ phút này lại biến thành một mũi tên, từng chút xuyên thật sâu vào trái tim cô.

Qri cô vẫn chưa biết được con người thật của Soyeon đâu. Một khi cô ấy đã muốn có được thứ gì thì sẽ bất chấp tất cả để đoạt được nó.

-------------------------------------

"Sao lại không gọi được chứ?"

Đây đã là lần thứ 10 Soyeon cố gọi cho Qri nhưng không được, trong lòng hiện tại đã dâng lên loại cảm giác bất an. Cô ngước nhìn đồng hồ, Qri không thể nào ngủ sớm khi chỉ mới 8h tối được.

"Chị, em có nấu chút thức ăn chị mau đến nếm thử đi."

Hyomin vừa dọn xong mấy đĩa thức ăn lên bàn thì liền gọi Soyeon.

"Để sau đi, chị muốn đến nhà Qri."

Soyeon bỏ điện thoại lại vào trong túi rồi với tay lấy chiếc chìa khóa trên bàn. Lúc này đây, lòng cô cảm thấy bồn chồn đến khó chịu, nhất định đã có gì đó không ổn rồi.

"Chân chị chưa khỏi hẳn thì làm sao lái xe?"

Hyomin giữ tay Soyeon, nhìn bộ dạng không yên của chị mình cô bèn nhanh chóng giật lấy chìa khóa trong tay cô ấy.

"Em đưa chị đi."

"Được."

Hai người sau đó vội vã rời khỏi nhà.

------------------------------------------

Vừa đến nơi, Soyeon đã lập tức nhấn chuông cửa. Chẳng hiểu sao lúc này lại cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.

"Park Soyeon"

Cửa vừa mở, EunJung từ trong nhà bước ra, cô có chút ngạc nhiên với sự xuất hiện của Soyeon tại nơi này.

"Tôi muốn gặp Qri, phiền cô gọi giúp tôi."

Từ trong lời nói của người đối diện, EunJung nhận ra được sự khẩn trương, cô gật đầu, khẽ đáp một tiếng "được" rồi đi vào nhà gọi Qri.

"Kyul, Park Soyeon đến tìm cậu."

EunJung gõ cửa phòng Qri, cố nói to để người trong phòng có thể nghe rõ.

"Mình không muốn gặp, bảo cô ấy đi đi."

Ngữ khí lạnh lẽo của Qri khiến EunJung thoáng rùng mình. Cô ấy rốt cuộc bị làm sao nữa vậy?

"Thôi được rồi."

EunJung thở dài, không còn cách nào khác đành chiều ý cô ấy mà thôi.

...

"Xin lỗi, Qri nói không muốn gặp cô."

Lời nói của EunJung khiến chân mày Soyeon vô thức nhíu chặt lại. Qri làm sao lại không muốn gặp cô chứ? Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi. Nỗi lo lắng trong lòng khiến Soyeon gạt EunJung  sang một bên rồi vội vàng bước vào nhà.

"Park Soyeon, cô mau ra ngoài, Qri rất ghét người lạ bước vào nhà đó."

EunJung vừa hét vừa kéo Soyeon ra ngoài, mặc dù rất thông cảm cho người kia nhưng cô không thể làm trái với quy tắc của Qri được.

"Qri, em mau ra gặp tôi đi, Lee Qri..."

Soyeon gọi to, cô gỡ tay EunJung ra và tiến đến căn phòng kia.

"Cô quậy đủ chưa?"

Lúc này, Qri vì không chịu được mà bước ra, cô dùng ánh mắt lạnh như băng của mình hướng thẳng về phía Soyeon.

"Trở về đi!"

Giọng điệu kia, nét mặt kia, so với Qri mà Soyeon biết thật sự rất khác nhau. Cô tự hỏi chuyện gì đã khiến cô ấy trở nên như vậy? Soyeon tiến lên một bước nắm lấy tay Qri, và khi phát hiện ra tay người kia đã bị thương, cô lập tức đưa ánh mắt hốt hoảng nhìn cô ấy.

"Qri, tay em sao lại bị như vậy?"

"Không cần cô bận tâm."

Qri nhanh chóng rụt tay lại rồi lùi về phía sau.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Soyeon thật sự muốn biết chuyện gì đang xảy ra với Qri. Tại sao cô ấy lại đột nhiên trở nên lạnh lùng xa cách cô như vậy?

"Không có gì cả, mời cô rời khỏi nhà tôi."

"Rõ ràng là có chuyện gì với em rồi. Qri, xin em hãy nói cho tôi biết đi."

"EunJung, tiễn khách."

Qri không quan tâm vẻ mặt hiện tại của Soyeon, cô hướng mắt về phía EunJung ra hiệu cho cô ấy đuổi Soyeon ra ngoài.

"Xin lỗi Park Soyeon, tôi nghĩ là cô nên đi đi."

EunJung nắm lấy cánh tay Soyeon định kéo cô ra ngoài nhưng lại bị Soyeon hất ra. Cô tiến đến trước mặt Qri dùng ánh mắt đầy hoang mang cùng buồn bã nhìn cô ấy.

"Tại sao em lại trở nên như vậy?"

"Bởi vì cô đã lừa dối tôi!"

Qri trừng mắt rồi dùng tay đẩy mạnh người Soyeon ra.

"Lee Qri  tôi cả đời ghét nhất những kẻ dối trá như cô."

"Tôi chưa bao giờ lừa dối em. Có phải em đã hiểu lầm chuyện gì rồi không?"

"Đừng đóng kịch nữa Park Soyeon! Tôi không phải là đồ ngốc!"

Qri cuối cùng cũng bùng phát lửa giận trong lòng.

"Qri, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng xin em hãy tin tôi. Cho dù Park Soyeon tôi có lừa dối cả thế giới này cũng không bao giờ lừa dối em."

Soyeon dùng tất cả sự chân thành của mình gửi hết vào trong lời nói. Cô muốn Qri hiểu được tình cảm của cô, muốn cô ấy hiểu được vị trí cô ấy trong lòng mình.

"Qri, hãy tin tôi đi."

Soyeon ôm Qri vào trong lòng, đem hơi ấm của mình từng chút xoa dịu sự tức giận của cô gái kia.

"Tại sao tôi phải tin cô?"

Qri cũng biết bản thân hiện tại đã vì lời nói của Soyeon mà dao động, cô uất ức bật khóc rồi dùng hết sức cắn thật mạnh vào vai Soyeon như một cách trút đi cơn giận trong lòng vào lúc này.

"Bởi vì yêu thích một người chính là toàn tâm toàn ý tin tưởng người đó. Em chẳng phải nói thích tôi sao? Vậy hà cớ gì còn không chịu tin tôi? Có phải em thật sự muốn tôi đem tim moi ra cho em xem thì em mới chịu tin đúng không? Bảo bối, đừng như vậy, đừng khiến tôi đau lòng nữa, tôi cần được em tin tưởng, cần được em đối xử công bằng."

Soyeon nén cơn đau từ bả vai truyền tới, cố gắng hoàn thành hết câu nói của mình. Toàn bộ thành ý đều đặt hết vào đấy, nếu không thể khiến Qri tin tưởng cô thì Park Soyeon cũng không còn cách nào nữa.

Lời nói của Soyeon khiến Qri ngừng động tác, đem vai người kia nhả ra, bàn tay run rẩy tìm đến tấm lưng Soyeon và xiết lấy nó.

Vì sao biết rõ người trước mặt thật giả khó phân định nhưng vẫn mềm lòng trước cô ấy? Rốt cuộc cảm giác dành cho Park Soyeon là gì đây? Nếu chỉ đơn thuần là thích sẽ không khiến tâm tình Qri trở nên phức tạp như vậy, sẽ không khiến Qri vô cớ tức giận rồi lại dễ dàng tha thứ thế này. Cô cũng đã trải qua nhiều cuộc tình nhưng lần này Qri thật không thể nào lý giải nổi cho những cảm xúc kì lạ trong lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro