Chương 2: Bất tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như vậy, đây là điểm mấu chốt, Ngô Hiểu Dao cũng không thích điều này, và hắn không cảm thấy như vậy, vậy điều gì đang níu lại ý nghĩ sống của hắn? Hoặc không, ý nghĩa của hắn trong cuộc sống này là gì? Điều này phải cảm ơn điều duy nhất mà cha mẹ của hắn đã làm đúng, và đó là tầm nhìn xa của tên Ngô Hiểu Dao.

Đúng là Ngô Hiểu Dao rất thích tiền, nhưng hắn cũng không phải là thiếu tiền. Bởi vì số tiền mà cha mẹ của Ngô Hiểu Dao từng gửi cho hắn trong những năm qua, đủ để khiến Ngô Hiểu Dao không cần lo lắng về cơm áo gạo tiền từ đây cho đến cuối đời.

Ngô Hiểu Dao đã thường xuyên làm việc để kiếm tiền sinh hoạt từ năm thứ nhất, về cơ bản, hắn đã không sử dụng tiền của bố mẹ trong suốt 4 năm đại học ngoại trừ học phí. Vì vậy, các bạn học của hắn hết lần này đến lần khác bàn tán về việc làm thêm của Ngô Hiểu Dao sau lưng hắn, cảm thấy vô cùng ghen tỵ và khó hiểu. Tuy nhiên, Ngô Hiểu Dao rất thích và cảm thấy có thể tự trang trải cuộc sống bằng số tiền kiếm được là điều rất đáng tự hào.

Hơn nữa hắn có thể dùng số tiền này để đi du lịch và thưởng thức ẩm thực hoặc làm bất cứ thứ gì hắn muốn.

Bây giờ, khi Ngô Hiểu Dao đã nhớ lại cuộc đời và thấy rằng hắn dường như không có bất kỳ điều gì hối tiếc trong cuộc sống của mình, Ngô Hiểu Dao chỉ thấy điều đáng tiếc nhất là hắn đã không nhận được bằng tốt nghiệp đại học . Hắn đã mất trong khi trình độ học vấn của hắn vẫn là cấp 3. Có vẻ như hắn đã... lãng phí tiền của ba mẹ.

Khi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, đại não của Ngô Hiểu Dao quay cuồng nhanh chóng, và hắn nhận ra có một đôi mắt to bằng cái đầu của mình đang nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, lông mày nó hơi nhăn lại, và cơ thể nó hơi hơi hướng về phía trước, là để ăn hay là nó vờn mình? - Ngô Hiểu Dao nghĩ

Vì vậy, Ngô Hiểu Dao nhắm chặt mắt rồi than thở, tạm biệt, đồ ăn ngon và cảnh đẹp của tôi

Nhưng mà đợi một lúc sau, Ngô Hiểu Dao cảm thấy vẫn chưa thấy đau, Ngô Hiểu Dao cảm thấy ức cùng nước mắt rơi xuống vô ích, ngươi còn muốn ăn sao, cho ta ăn một bữa trước được không?

Kết quả là, khi mắt của Ngô Hiểu Dao mở ra, mọi thường thức về khoa học của hắn đã tan nát. Thân hình con hổ to lớn này từ từ vặn vẹo, tứ chi biến thành cường tráng, lông biến thành váy ngắn. Chúa ơi, đây là đâu?

Ngô Hiểu Dao đã ngất đi quá kinh khủng, chưa kể với thân hình yếu ớt của hắn, cho dù một người dù mạnh mẽ đến đâu phát hiện ra có quái vật ăn thịt mình cũng có thể không chịu nổi.

Còn con yêu quái to lớn biến thành người, nhìn thấy một nữ tử trắng nõn dịu dàng nhìn mình chằm chằm, đột nhiên ngất đi, đầu hắn cuống cuồng lên, nhưng thân thể phản ứng trước, đưa tay đỡ cơ thể nữ tử sắp chạm đất ôm vào trong lòng, liếc mắt một cái, phát hiện trên da không có vết thương. Con đực và con cái có sự khác biệt, không thể quan sát kỹ hơn nên không khỏi có chút chạnh lòng. Nữ tử này vẫn còn thở rất nhẹ, không có thương tích lớn. Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng bị chấn thương nội tạng, nữ tử bị nhấc bổng lên, cơ thể hơi lắc lư. Hắn không khỏi nhíu mày, tiểu nữ tử thật sự quá gầy, phải chăm sóc thật tốt mới được.

Vâng, con quái vật lớn có thể được gọi là Lôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro