Chương 2: Ngươi còn có tim không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Trường An nghe được động tĩnh ở bên ngoài , cẩn thận ló đầu ra , muốn nhìn một chút rốt cuộc chuyện là như thế nào.

Cậu mơ hồ nghe được cái gì "Ấu tể", nhưng lần này chắc không phải cậu, cho nên lúc trước có lẽ là cậu nghĩ sai rồi.

Vì thế, Tống Trường An cố sức đẩy ra chướng ngại vật trên đầu mình, mới khẽ meo meo ló nửa cái đầu ra, liền thẳng tắp đối diện với hai người khổng lồ, lúc cậu nhìn đến bọn họ, bọn họ tựa hồ cũng phát hiện cậu, đồng tử mạnh mẽ co lại, một loại cảm xúc khó có thể miêu tả nháy mắt tràn ngập đầu óc, làm cậurun run rẩy rẩy rụt trở về.

Tống Trường An: "Ô ô ô ô..." Sớm biết như vậy liền không nhìn, đây rốt cuộc là chỗ nào, vì cái gì đáng sợ như vậy chứ!

Cậu giống như là vào nhầm thế giới của người khổng lồ, không cẩn thận liền bị đè chết.

Nhưng thời điểm cậu dựa vào ánh sáng mơ hồ rơi xuống từ trên đỉnh đầu nhìn rõ tay của mình, cậu lại rơi vào mê hoặc.

Cậu nhất định là đang nằm mơ, bằng không như thế nào sẽ nhìn đến tay của chính mình biến thành móng vuốt?

Một tầng lông tơ cực mỏng bao trùm lên trên, đầu ngón tay có một đoạn nửa móng tay trong suốt tinh tế , đầu ngón tay phấn nộn theo động tác của cậu mà cử động, chỉ có bốn ngón tay, thấy thế nào cũng không phải tay của con người.

Tống Trường An: "..."

Cậu dường như biến thành hamster ông vàng của em họ...

Cậu bệt mông ngồi dưới đất, lại thành công nhìn thấy được chân của mình cùng cái bụng khô quắt, lông tơ mịn màng màu trắng cùng với bộ lông kim sắc hơi vàng bao trùm toàn thân.

Cùng lúc đó, cảm giác đói khát mãnh liệt từ trong bụng truyền tới, Tống Trường An co thân mình hướng trong một góc chui đi vào, tạo thành một cục nho nhỏ.

Xung quanh thật hôi, bụng thật đói, bỗng chốc từ người biến thành chuột, Tống Trường An cảm thấy mình yêu cầu thời gian chậm lại một chút, bằng không cậu sợ mình sẽ vì ủy khuất mà khóc ra mất.

Cậu vậy mà dễ dàng bị một chiếc xe đạp điện đâm thành một con hamster!

Nhưng trên thực tế, cặp mắt nho nhỏ như hạt đậu kia đã chứa đầy nước mắt, chỉ cần khẽ chạm vào liền sẽ rơi xuống.

Mà ở bên ngoài cái hộp, Arnold cùng Sean chứng kiến hết thảy nửa ngày cũng chưa có thể phục hồi tinh thần lại.

"Lông tơ......" Một hồi lâu sau, Arnold mới có thể mở miệng, trong thanh âm là khó có thể tin, mặc dù bình tĩnh như hắn, tại một khắc này vẫn không thể nháy mắt tiếp thu.

Nhân loại ở trong quá trình tiến hóa cơ hồ mất đi năng lực sinh sản, mà gien dã thú trong người qua những năm tháng dài đằng đẵng đã bị mất đi mặt mềm ấm kia.

Toàn bộ lông tóc vốn nên mềm mại đều rút đi sự yếu ớt, trở thành một sự tồn tại cứng rắn như sắt thép, ngay cả các ấu tể mới sinh cũng vậy, lúc ở trong bụng mẹ, lông tóc trên người bọn họ còn mang theo vài phần mềm mại, nhưng chỉ cần rời đi cơ thể mẹ, chỉ vài phút là có thể trở nên cứng rắn vô cùng.

Ấu tể còn chưa có năng lực khống chế lông tóc bên ngoài cơ thể, và điều đó làm cho bọn họ ở hoàn cảnh hiểm ác nhất vẫn có thể sinh tồn.

Mà ấu tể trước mắt bọn họ này, lại có một thân lông tóc quá mức mềm mại, thậm chí bởi vì thấm nước mà dính chặt vào nhau, hoàn toàn chính là ấu tể vừa yếu ớt vừa mềm mại mà mọi người khát vọng nhìn đến nhất.

Arnold trong mắt tràn đầy đều là hình bóng nho nhỏ ấy.

Hắn nhìn thấy ấu tể sợ hãi co thành một cục nhỏ ở trong góc, sống lưng run rẩy, tựa hồ bởi vì hoàn cảnh ác liệt mà khó chịu, trái tim như bị siết chặt lại.

"Sean, thay đổi địa điểm, chúng ta không về nhà, trực tiếp liên hệ tiến sĩ Keikatsu, chúng ta đi viện nghiên cứu khoa học." Arnold nhanh chóng nói.

Bất luận là hắn hay là Sean, đều không có một chút kinh nghiệm chăm sóc ấu tể, huống chi trước mắt không phải ấu tể trân quý lại "Yếu ớt" như trong trí nhớ, so với bọn hắn biết còn yếu ớt hơn, thậm chí lông tóc cứng rắn để có thể bảo hộ chính mình đều không có.

Bọn họ cần phải mau chóng đem cậu đưa đến tay của nhân viên chuyên nghiệp, để phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Sean vẫn đang ngốc lăng như bị hắn đánh thức, bước nhanh đi đến khoang điều khiển thay đổi địa điểm, cũng liên hệ người bên viện nghiên cứu khoa học.

Tiến sĩ Keikatsu vừa mới kết thúc một thí nghiệm lại không có thu hoạch gì nằm liệt ở trên ghế chẳng còn hình tượng, mấy trợ thủ bên người cũng ủ rũ cụp đuôi.

Bọn họ gánh vác hi vọng cuối cùng của toàn bộ đế quốc, nhưng tiêu hao vô số tài nguyên cùng tiền tài vẫn không thể kéo cao nửa phần tỷ lệ sinh sản của đế quốc.

Nguyên nhân duy nhất bọn họ có thể xác định là, hiện giờ nhân loại quá mức cường đại, cường đại tới mức vô pháp sinh sản.

Năm tháng trôi đi, xem trọng người mạnh là nguyên tắc duy nhất. Nhưng người mạnh, ngay cả gen của bọn họ cũng tranh đấu rõ ràng, gen của hai bên cha mẹ cắn nuốt lẫn nhau, xác suất mang thai một đứa trẻ cơ hồ bằng không.

Nói cách khác, hai bên cha mẹ một bên mạnh, một bên yếu, thì khả năng thụ thai của họ cao hơn rất nhiều, nhưng đồng thời, nguy hiểm theo ngày sinh nở gần kề mà đến.

Ấu tể trong cơ thể mẹ cũng dần dần trở nên mạnh mẽ, tốc độ phát dục rất nhanh, mà trước khi thân thể bọn họ hoàn toàn phát dục, không thể lấy ra khỏi cơ thể mẹ, đường truyền dinh dưỡng cũng không thể ngừng, việc này có nghĩa là sinh mạng của mẹ phải chịu uy hϊếp cực lớn, bởi vì ấu tể trong bụng họ bất cứ lúc nào đều có khả năng đâm thủng bụng họ ra ngoài, khiến cả hai thiệt mạng.

Ấu tể sinh ra hai mươi năm trước, trên người cũng đã có dự triệu này, hôm nay, hai mươi năm sau, trường hợp tàn khốc như vậy Keikatsu không dám ngẫm lại.

Mà mang thai bên ngoài cơ thể không phải không có người nghĩ tới, có rất nhiều phòng thí nghiệm thuộc chính phủ và phòng thí nghiệm tư nhân đều đang nghiên cứu việc này, đế quốc đối việc này giữ thái độ cổ vũ, chỉ cần ngươi xử lý lưu trình chính quy và thủ tục đều sẽ được chính phủ đế quốc duy trì cùng viện trợ, mà loại quy định cùng thủ tục này cực kỳ đơn giản.

Đề cập đến loại nghiên cứu này, trạm kiểm soát đế quốc thiết lập vốn hẳn là cực kỳ nghiêm mật, nhưng dưới tình huống thụ tinh bên ngoài cơ thể xác suất bằng không, đế quốc tỏ vẻ ngươi thử đi, ngươi có thể nghiên cứu ra cái gì tới ta còn phải cảm ơn ngươi.

Chính sách rộng rãi quá mức cũng tỏ rõ tình thế cấp bách hiện giờ, còn tiếp tục như vậy, không cần chờ đám sâu ghê tởm đó xé mở biên phòng của bọn họ, nhân loại bọn họ liền tự mình diệt sạch.

Bất quá nghĩ đến hàng xóm Liên Bang, khoảng cách bọn họ có ấu tể sinh ra đã qua đi hơn ba mươi năm, Keikatsu nghĩ như vậy, còn có thể có vài phần âm thầm đắc ý.

Khổ trung mua vui Keikatsu vẫy vẫy tay, thời điểm hắn đang muốn bảo nhóm trợ thủ bồi hắn thức cả đêm trở về nghỉ ngơi, quang não của hắn đột nhiên vang lên.

"Sean? Đây không phải phó quan của Arnold sao?" Keikatsu lầm bầm lầu bầu, chuyển được tín hiệu, "Tiểu tử ngươi có chuyện gì a, bộ xương già này của ta đều mệt muốn chết rồi, muốn đi nghỉ ngơi."

"Keikatsu tiến sĩ! Chúng tôi phát hiện một ấu tể ở đây, đang trên đường chạy đến viện nghiên cứu khoa học!" Sean hô lên.

"Mệt chết ta, ta...... Ấu tể??? Cái gì ấu tể!" Keikatsu cho rằng chính mình nghe lầm, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, gương mặt già trực tiếp nhào vào màn hình, hận không thể chui cả người vào.

Cũng không trách hắn kích động như vậy, bản thân hắn chính là đang nghiên cứu cái này, đối với ấu tể trân quý đương nhiên cực kỳ để ý.

Ngay cả những cái trợ thủ ở bên cạnh hắn một giây khi nghe được thanh âm kia cũng vọt tới bên người hắn, tốc độ cực nhanh thiếu chút nữa đem chính chủ Keikatsu bay ra ngoài.

Không kịp tức giận, Keikatsu chặt chẽ giữ chặt chỗ của mình, gấp gáp nói: "Ấu tể đâu? Ở đâu? Mau để ta nhìn!"

Hắn hiện tại chỉ có thể nhìn thấy xe huyền phù của Arnold cùng mặt của phó quan Sean, tiểu tử này cũng vừa mới thành niên không lâu, nói ra cũng là đối tượng được không ít người sủng ái, nhưng đối Keikatsu tới nói, ấu tể trưởng thành cùng ấu tể còn nhỏ là hoàn toàn không cách nào so sánh được.

Những người khác cũng vậy, các nữ sĩ ngày thường tươi cười đầy mặt hoặc các nam nhân phong độ nhẹ nhàng mang một khuôn mặt dữ tợn, chỉ cần Sean lại chậm một bước tựa hồ đều phải từ trong màn ảnh chui ra xé xác cậu.

Sean: "..."

Sean bị xua đuổi về lại bên cạnh cái hộp, bọn họ lúc này mới thấy được cảnh tượng trong hộp.

Ấu tể nho nhỏ có bộ lông kim sắc hơi ẩm ướt nằm ở giữa đám bông và lá cây lộn xộn cuộn thành một quả bóng, chỉ lộ ra hai lỗ tai nhỏ màu xám, đang đưa lưng về phía bọn họ mà run bần bật.
"Trời ạ!"

Âm thanh kinh ngạc lần lượt vang lên, dù có là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ không nghĩ tới bọn họ ở ngay đây lại thấy một ấu tể độc lạ đến vậy.

"Bộ lông của nó vẫn còn ướt, cũng chưa biến cứng, không phải là bị......" Rất nhanh liền có người đưa ra nghi vấn.

Thật sự là ấu tể này mang bộ dáng cực kỳ giống như mới bị mổ ra từ cơ thể mẹ, nếu ấu tể chưa hoàn toàn phát dục bị mạnh mẽ mổ ra, trên lý thuyết, lông tóc quả thực sẽ không bị cứng.

"Không phải." Keikatsu lắc lắc đầu, đôi mắt hắn lúc này càng ngày càng sáng, " Ấu tể như vậy sống không được vài phút, nhưng nó còn sống. Nó không giống những ấu tể khác."

Ấu tể có được bộ lông mềm mại độc nhất vô nhị, tuy rằng trạng thái không quá tốt, nhưng trong lòng Keikatsu vẫn sinh ra một chút hy vọng.
Tống Trường An nghe được thanh âm, lỗ tai không tự chủ lắc lư.

Keikatsu lại nhìn chằm chằm, biết tình huống của ấu tể vẫn còn ổn, mới hướng ánh mắt đến phía Arnold đang đứng ở một bên.

"Arnold!"

Arnold đang thất thần nhìn chằm chằm mông nhỏ của ấu tể , thình lình bị gọi đến, quay đầu đi xem tiến sĩ Keikatsu trên màn ảnh.

"Ngươi đọc nhiều sách như vậy đều phí công hay sao? Điều ta dạy cho ngươi có phải ngươi đều đã quên? Cư nhiên đem ấu tể đặt ở chỗ như này! Ngươi là muốn làm nó sinh bệnh sao! Hả?"

Arnold nghĩ đến tiểu ấu tể mới vừa rồi nhìn thấy hắn liền sợ tới mức co rúm lại, đáy lòng có chút mất mát, cũng không phản bác nửa lời.

Sean giải thích một chút: "Tiến sĩ Keikatsu, tiểu ấu tể là do thiếu tướng ngoài ý muốn phát hiện."
Tống Trường An nghe được chút: Thiếu tướng? Đây rốt cuộc là chỗ nào? Bọn họ có vẻ sẽ làm hại mình, có phải hay không mình an toàn rồi?

Nghĩ đến đây, Tống Trường An thoáng yên tâm đôi chút, thân thể cũng không căng chặt nữa, ở nơi cậu không nhìn thấy, cái đuôi nhỏ phấn nộn hơi hơi nhếch lên, rốt cuộc từ trong bộ lông vươn ra.

Arnold vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu, hầu kết khẽ lăn một chút, tầm mắt đảo qua cái đuôi của cậu đang chuyển động qua lại.

Keikatsu ở viện nghiên cứu khoa học vẻ mặt hận sắt không thành thép nhìn Arnold, mắng: "Ngươi không thấy nó đang lạnh sao? Nó đều đang phát run! Ngươi còn đem ấu tể đặt ở đó! Arnold, ngươi còn có tim không hả? Còn không mau mau đem nó bế lên!"

Arnold không có tim: "......"
Tống Trường An giỏng tai nghe một lúc: "...... Bế lên? Mình sao?"

Tống Trường An không dám xoay người nên không thấy Arnold phía sau chần chờ một lúc, rốt cuộc cũng duỗi tay qua, chuẩn bị đem tiểu ấu tể nâng lên.

Một lát sau, Tống Trường An giật nảy mình hét lên một tiếng, bốn móng vuốt ở giữa không trung khua chiêng múa trống một hồi, nhanh chóng chui càng sâu vào trong đám cỏ bên cạnh.

Ngón tay mới vừa sờ đến mông tiểu ấu tể, Arnold: "......"

Chui vào đám bông gòn, con hamster lông vàng nỗ lực đem chính mình giấu đi, than thở: Khó trách lúc trước Niệm Niệm nói tiểu hamster của cô bé về đến nhà đặc biệt sợ người, lúc nào cũng trốn, đổi lại thành cậu, cậu cũng trốn a!

Một đám người lớn như vậy, nhìn thôi liền đủ dọa người, còn vây quanh cậu lải nha lải nhải, động tay động chân.

Bế liền bế đi, cư nhiên còn chọc mông Cậu!

Biến thái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro