Chương 3: Dược Sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu đạo trưởng rất nhanh đã tìm đến căn nhà gỗ.

Giữa khu rừng, căn nhà gỗ nằm trơ trọi trông vô cùng quái dị, từng luồng yêu khí màu tím đen lưu chuyển xung quanh, sắc trời tuy còn rất sớm nhưng lại lộ vẻ âm u khó tả. Không cần nghĩ cũng biết trong nhà chắc chắn có yêu quái trú ngụ. Hơn nữa, Lưu đạo trưởng còn tinh tế nhận ra bên trong phảng phất như có khí tức của con người, chứng tỏ tên yêu quái và đứa bé hiện giờ đang ở chung một chỗ.

Vì lo cho an nguy của Bạch Vân nên ông cũng không dám manh động làm càn. Suy nghĩ một lát, ông quyết định sẽ thăm dò tình hình trước rồi mới tính sau, nên liền lấy từ thắt lưng ra một lá Ẩn khí phù rồi dán lên trên áo, nhằm che đậy khí tức của mình, sau đó mới khẽ khàng tiến lại gần căn nhà gỗ.

Bước đến bên cạnh cánh cửa sổ đang hé mở, Lưu đạo trưởng liền nghe thấy có tiếng *Bạch Bạch Bạch* kì quái vang vọng bên trong. Xen lẫn vào đó là tiếng nói chuyện cùng tiếng hơi thở dồn dập vô cùng ám muội. Trong lòng đã lờ mờ đoán ra được, trái tim ông không thể nén nổi sự hồi hộp mà đập thình thịch liên hồi. Ông bèn bước nhè nhẹ tới núp dưới khung cửa sổ, trộm nhìn vào bên trong nhà.

Khi tận mắt nhìn thấy hình ảnh dâm dục bên trong, máu trong người ông liền như bị ai đun lửa, bắt đầu sôi sùng sục.

Trên chiếc giường gỗ, giữa một đống chăn gối lộn xộn có hai thân thể trần truồng đang ôm cứng lấy nhau mà giao cấu như điên. Gã yêu quái ôm Bạch Vân vào trước ngực, lim dim đôi mắt cắn mút bầu vú sữa thơm ngon. Hai tay của gã càn rỡ ve vuốt khắp cả người bé yêu, còn con cặc bên dưới thì như chạy điện mà đâm chọc không ngừng nghỉ vào lỗ đít nhỏ.

Lưu đạo trưởng đang rình coi ngoài cửa sổ liền cảm thấy cả người bứt rứt khó chịu, toàn thân khô nóng không thôi, con cặc ngủ yên trong quần nãy giờ cũng rục rịch thức tỉnh.

Ông nhìn không chớp mắt vào đứa trẻ xinh đẹp tựa như tiên giáng trần kia. Tấm thân trần truồng của nó nhuốm đầy mồ hôi nóng bỏng, khiến cho làn da ngọc ngà trơn bóng càng thêm phát sáng. Bầu vú trắng hồng khả ái bị người ta ngoạm chặt rồi bú mút thấy mà thương. Con cu bé xinh không ngừng lắc lư lên xuống theo từng nhịp đụ. Còn lỗ đít thì ôi thôi, phen này có mà nát cúc.

Nhìn thằng bé bị hiếp mà ông nứng cặc quá trời. Ông liên tục nuốt xuống từng ngụm nước miếng đang chực trào ra khỏi khóe miệng. Tuy nhiên lại không ngăn được con cặc trong quần giật giật muốn chui ra tìm lồn mà đụ đéo.

Bạch Vân đã bị đụ gần 2 tiếng không được nghỉ. Bé không thể làm gì khác hơn là chịu trận để gã đụ cho đã. Mồ hôi của cả hai tuôn ra như tắm, nơi giao hợp thì trở nên lầy lội dính dấp không chịu nổi. Trận làm tình quá mức điên cuồng dường như đã khiến cho nhiệt độ trong phòng tăng cao, không khí xung quanh cũng trở nên oi bức khó chịu. Nhưng tất cả đều không là gì so với cơn khoái cảm đang trào dâng từ lỗ đít. Bạch Vân cứ thế mà say mê tiếp nhận từng đợt thúc cặc nóng bỏng từ người phía sau.

*Bạch Bạch Bạch*

- Ôi anh ơi...! Cặc anh lớn quá, thô quá anh ơi... a... a... anh đụ mạnh quá, tét lồn em mất...! A... sướng quá, anh đụ sướng quá... a... tét lồn mất... mà sướng lồn quá... hu hu... - Bạch Vân bắt đầu khóc lóc - lồn em sướng... hu hu... đụ nát đi anh... a... a... đúng rồi... đụ đi anh... ưm ưm... địt mẹ cặc đụ lồn sướng quá...!

Lưu đạo trưởng nghe Bạch Vân kêu dâm thì cũng hết chịu nổi, liền thò tay vào trong quần móc cặc ra bắt đầu sục, hai mắt dán chặt lên người Bạch Vân. Ông ta nghiến răng nghĩ.

"Mẹ nó nứng cặc quá đi mất...! Muốn banh lồn thằng bé ra mà đụ quá...!"

Còn về phần gã yêu quái vẫn đang ôm chặt lấy Bạch Vân mà không ngừng dộng cặc. Hông gã đưa đẩy liên tục, mắt nhắm chặt, mồm rộng mở lớn ngấu nghiến lấy bầu vú đã đỏ tươi. Gã nghe thấy tiếng Bạch Vân kêu thì nứng muốn nổ óc, liền gầm lên hung tợn rồi dồn sức dập mạnh.

*Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch*

- A...!!!!! Đụ má anh địt chết mẹ em đồ đĩ...!

- A...!!!!! Tét lồn... aaaaa... trời ơi tét lồn... hu hu hu... dộng cặc đi... dộng cặc mạnh lên... em yêu anh... dộng cặc vào lồn em đi...

- Dộng nè...! Dộng nè...! Dộng chết mẹ em nè...!

Gã ôm cứng lấy Bạch Vân dộng phành phạch vô lỗ lồn mấy chục cái nữa rồi lấy tay bóp chặt hai vú bé, trân mình bắn tinh xối xả lên vách ruột.

- A...!!!!! Bắn... Anh bắn nát lồn em đồ đĩ...!

- A...!!!!! Bắn đi anh yêu... bắn thủng ruột em luôn đi...!

Bạch Vân sung sướng đón nhận từng dòng tinh đang bắn phùn phụt bên trong hậu môn. Sự nóng bỏng của tinh dịch khiến cả đường ruột như muốn bốc cháy. Bé rùng mình một cái rồi cũng bắn một dòng nước tiểu vàng trong bay thẳng ra ngoài cửa sổ, văng vào mặt Lưu đạo trưởng, liền bị lão thè lưỡi ra liếm vào trong miệng.

"Tiểu mỹ nhân ngay cả nước đái cũng vô cùng thơm ngon...! Nước đái mà đã như vậy thì nước lồn còn ngon đến chừng nào...! Hừ... Cái lồn đó nhất định phải thuộc về mình...!"

Ông thầm nghĩ.

Gã yêu quái phải bắn đến bảy, tám đợt mới hết tinh dịch trong cặc. Cơn sướng khoái cực độ khi được bắn tinh làm gã cảm thấy thoả mãn không thôi. Nghỉ một lát, gã liền ôm Bạch Vân lúc này đã gần như kiệt sức mà đè xuống giường, chuẩn bị làm thêm hiệp nữa. Nhưng khứu giác nhạy bén của yêu quái khiến gã lập tức nhận ra có điều bất thường. Phát hiện có khách không mời mà đến, gã không thể làm gì khác hơn là thổi phép làm cho Bạch Vân hôn mê, sau đó liền phi thân ra ngoài nghênh chiến kẻ địch.

--------------------

Trên khoảng đất bằng phẳng trước căn nhà gỗ, hai người đàn ông đứng đối diện nhau, nhìn nhau chằm chằm, giương nanh múa vuốt.

Lưu đạo trưởng ngoài mặt có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã thoáng có chút khó chịu. Tính toán ban đầu của ông là đợi cho đến khi hai người họ vừa tách ra, nhân cơ hội tên yêu quái còn chưa có đề phòng, ông sẽ nhảy vào trong nhà ra tay đâm chết hắn. Ai ngờ lại bị Bạch Vân quyến rũ, trong phút chốc đã không kiềm lòng được mà buông thả bản thân, khiến cho hơi thở bị rối loạn, mới để cho tên yêu quái đó phát hiện ra chân tướng.

Lưu đạo trưởng lên tiếng trước.

- Khá khen cho yêu quái nhà ngươi, lại dám làm ra chuyện tày trời, bắt cóc hiếp dâm một đứa trẻ như vậy...!

Gã yêu quái toàn thân trần như nhộng, cả cơ thể đều bóng bẩy mồ hôi, cặc dái vừa mới đụ Bạch Vân xong vẫn còn chưa xẹp xuống, lông háng rậm rạp do ngâm lâu trong nước lồn mà hoàn toàn bết lại, trông vô cùng dâm đãng đáng khinh. Gã nghe Lưu đạo trưởng vạch tội mình xong cũng không tức giận, ngược lại còn ha hả cười lớn.

- Ha ha... đạo trưởng ngài sai rồi a...! - Gã cười đê tiện - Hai chúng tôi là yêu nhau thật lòng. Ngài không nhìn thấy Vân nhi bị tôi đụ sướng lồn tới đái ra luôn hay sao?

Nghe gã nói thế, Lưu đạo trưởng không khỏi nhớ lại hình ảnh dâm loạn lúc nãy, trong miệng dường như vẫn còn lưu lại mùi vị của giọt nước đái vừa mới bắn vào.

- Hoang đường...! - Lưu đạo trưởng quát lớn - Rõ ràng là ngươi đang cưỡng hiếp thằng bé. Ta nhìn thấy ngươi đụ nó muốn nát lỗ đít, đó mà là tình yêu hay sao?

- Ô...! - Gã bật cười chế giễu - Nếu đổi lại là ngài, nói không chừng Vân nhi sẽ bị đụ đến lỗ đít biến dạng ra luôn ấy chứ...!

Bị nói trúng tim đen, Lưu đạo trưởng thẹn quá hóa giận, quát lên.

- Thà để cho bần đạo đụ nát đít vẫn còn hơn phải sống chung với nhà ngươi. Khôn hồn mau thả Vân nhi ra, ta sẽ tha cho một mạng, còn không thì đừng trách...!

Gã yêu quái dù bị hăm dọa vẫn không sợ hãi, nhếch mép cười khinh bỉ.

- Ngươi đừng mơ tưởng...! Ta có chết cũng sẽ không giao Vân nhi cho ngươi...! Hừ... Đừng giả vờ nhân nghĩa ở đây, ta thừa biết ngươi chỉ muốn đụ lồn thằng bé mà thôi. Con cặc đã cứng ngắc mà còn dám lên mặt nói đạo lý với ta, đúng là không biết xấu hổ.

Lưu đạo trưởng càng nghe càng thẹn. Gã yêu quái nói không sai, quả thật con cặc của ông đã cứng ngắc từ nãy giờ, vì còn chưa được bắn. Cả một chùm cặc dái đùn lên thành một cái núi nhỏ ở ngay hạ bộ. Nếu so với gã yêu quái thì trông ông cũng dâm đãng không kém là bao.

- Đúng là ngoan cố...! - Lưu đạo trưởng giơ lên Tảo mộc kiếm - Vậy thì hãy đấu một trận, xem cuối cùng cái lồn của thằng bé sẽ thuộc về ai...!

Nói rồi cầm Tảo mộc kiếm đâm thẳng một đường về phía gã yêu quái. Kiều yêu quái liền vận lực né tránh. Hắn quát lớn một tiếng, vươn dài cánh tay ra, ngay lập tức từ hai cánh tay có vô số dây leo phóng nhanh về phía Lưu đạo trưởng, trói chặt hai tay của ông ấy.

- Hừ...! Thì ra là thụ yêu...!

- Muốn tranh lồn mỹ nhân với ta? Còn lâu...!

Vừa dứt lời, lại có thêm vô số rễ cây đâm xuyên mặt đất trồi lên, quấn quanh thân người Lưu đạo trưởng, khiến ông không thể cử động gì được.

Lưu đạo trưởng gặp nguy không hoảng, lập tức cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu về phía đám rễ cây, "Xèo" một tiếng, cả đám sợ hãi lui đi mất. Ông lại xoay chuyển Tảo mộc kiếm trong tay, thành công cắt đứt đám dây leo, giải thoát cho bản thân.

Gã yêu quái thấy Lưu đạo trưởng lợi hại cũng không dám khinh thường, xuất toàn bộ lực ra đối phó. Hai người triền đấu đến tan hoang cả vùng đất, cây cối đổ rạp, cuồng phong bạo nổi.

Đến hồi cuối, nhận thấy thụ yêu đã đuối sức, Lưu đạo trưởng liền móc từ thắt lưng ra tám đồng tiền cổ, bắn vào người của đối phương. Gã biết đây là pháp khí nguy hiểm, cũng mau chóng phóng ra dây leo chống đỡ. Ai ngờ toàn bộ dây leo đều bị tiền đồng chặt đứt.

Lưu đạo trưởng thừa cơ hội gã đang lúng túng bèn ném ra mấy hạt đậu đồng vào ngay đôi mắt. Gã ta đã đuối sức nên không thể tránh khỏi, bị đậu đồng ném mù hai mắt, đau đớn rống lên. Lưu đạo trưởng chớp lấy thời cơ, nhào qua đâm mạnh Tảo mộc kiếm vào ngay ngực gã. Gã thét lên một tiếng rồi gục xuống, không lâu sau liền hồn phi phách tán.

Lưu đạo trưởng nhìn thấy chỉ cười nhạt một tiếng.

- Muốn tranh với ta? Hừ... chống mắt lên mà xem Lưu Anh ta cày nát cái lồn đó như thế nào...!

Dứt lời liền thu kiếm và chạy nhanh vào trong căn nhà gỗ.

--------------------

Tuy rằng bị vẻ đẹp của Bạch Vân hấp dẫn, nhưng Lưu đạo trưởng cũng không đành lòng thừa nước đục thả câu, hoan ái với thằng bé trong hoàn cảnh như thế này. Vì để tránh cho bản thân không kiềm chế được mà làm ra điều xằng bậy, ông liên tục niệm Tĩnh tâm chú một hồi lâu để ổn định tinh thần, đè nén dục hỏa đang thiêu đốt trong người, sau đó mới lấy khăn tay lau sơ qua cho thằng bé, rồi cởi áo khoác ra bao bọc nó lại, cõng lên lưng đưa về nhà.

Từ xa xa, đã thấy cả nhà họ Bạch đứng đợi trước cổng, dáng vẻ bồn chồn không yên.

Đến khi họ nhìn thấy Lưu đạo trưởng đang cõng Bạch Vân đi tới thì ai nấy đều vỡ òa. Bạch thị là người chạy ra nhanh nhất. Cô chạy ào đến trước mặt Lưu đạo trưởng, không ngại sức nặng của Bạch Vân mà dang rộng tay đón con vào lòng.

Hai cha con Bạch Hán Văn cũng mau chóng chạy tới, cả nhà ôm nhau khóc lóc, mừng vui không gì tả nỗi.

Rốt cuộc, lão Bạch cũng phải dằn phút xúc động, quay sang dặn dò đứa con.

- Hai đứa mau mang Vân nhi vào nhà, chăm sóc cẩn thận...! Ta có lời muốn nói với Lưu đạo trưởng...!

Cha mẹ Bạch Vân nhận lệnh liền mau chóng mang bé vào. Bạch Hán Võ đi đun nước nóng để tắm rửa cho con, còn Bạch thị thì xuống bếp nấu chút cháo, đợi Bạch Vân tỉnh lại cũng có cái mà ăn.

Bạch Hán Văn sắp xếp xong liền quay qua Lưu đạo trưởng, chắp hai tay quỳ xuống lạy tạ.

- Ôi chết lão Bạch...! - Lưu đạo trưởng vội giơ tay ngăn cản - Ông làm vậy ta sẽ tổn thọ mất...!

Bạch Hán Văn hai mắt ươn ướt do xúc động, nghẹn ngào lên tiếng.

- Không...! Lưu đạo trưởng...! Mười mấy năm trước ngài ra tay nghĩa hiệp cứu sống con trai ta. Hôm nay lại một lần nữa cứu cháu nội ta của ta từ trong miệng cọp. Bạch gia ta mang ơn ngài vạn phần, hổ thẹn không biết lấy gì báo đáp...!

Nói xong lại muốn dập đầu lạy tạ, Lưu đạo trưởng đành phải kiên quyết nâng ông đứng lên.

- Đây vốn là bổn phận của ta, nói gì đến báo với chả đáp...! Thôi, mau vào trong đi, có gì từ từ nói...!

Lưu đạo trưởng đỡ tay lão Bạch còn đang chìm trong xúc động, dìu ông vào trong nhà. Vào đến phòng khách, hai người mới ngồi xuống bàn trà từ từ nói chuyện.

- Lưu đạo trưởng - Bạch Hán Văn nói - Thật ra mọi chuyện là như thế nào? Cháu nội ta đã gặp phải chuyện gì?

- Chuyện này... - Lưu đạo trưởng hơi ngập ngừng - ...Vân nhi của ông đúng thật là do yêu quái bắt cóc. Đó là một con thụ yêu, cũng có chút đạo hạnh. Bất quá đã bị bần đạo đánh chết, hồn phi phách tán rồi. Còn về Vân nhi đã gặp phải chuyện gì thì...

Lưu đạo trưởng lộ vẻ khó xử.

- Ngài cứ nói đi đừng ngại...! - Bạch Hán Văn thúc giục - Chỉ cần cháu trai trở về, đối với ta như vậy là đủ rồi. Có chuyện thì gì ngài cứ nói thẳng, ta có thể chịu đựng được.

- Ừ...! - Lưu đạo trưởng ngẩng đầu nhìn ông - Lúc ta đến nơi, phát hiện Vân nhi toàn thân xích lõa, trên người còn có vài dấu vết khả nghi, có lẽ... thời gian qua đã bị thụ yêu xâm hại.

Ông đã tận mắt nhìn thấy cảnh làm tình điên cuồng của hai người bọn họ, vốn đã có thể khẳng định được rồi. Chẳng qua cảm thấy mình không cần quá thẳng thắn như vậy nên tránh không nói.

Bạch Hán Văn trên mặt lộ vẻ đau đớn không nguôi. Cháu trai như hoa như ngọc, được ông nâng niu như báu vật thế gian, cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, vậy mà lại bị yêu quái chiếm tiện nghi nhiều ngày như thế. Nghĩ đến tấm thân bạch ngọc đã bị người ta vấy bẩn, ông cảm thấy như có ai đâm mình đến mấy nhát dao.

Đương nhiên nếu ông biết được Bạch Vân thật ra ở căn nhà gỗ hưởng thụ như thế nào, có lẽ ông sẽ bớt đau hơn.

Cuối cùng, Bạch Hán Văn thở dài một tiếng.

- Thôi thôi...! Dù sao hắn cũng đã chết, Vân nhi cũng đã trở về, chuyện không vui hãy cứ để nó qua đi. Miễn Vân nhi bình an là ta vui rồi...!

- Ông có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi...! - Lưu đạo trưởng gật gù - Nhưng ta e là... trong tương lai nếu Vân nhi tiếp tục ở lại đây, cuộc sống có thể sẽ gặp nhiều xáo động...!

Bạch Hán Văn nghe thế liền ngớ người ra.

- Lưu đạo trưởng...! Ý ngài là sao?

- Ý ta là... - Lưu đạo trưởng vào thẳng vấn đề - ... qua chuyện này, ta phát hiện thể chất của Bạch Vân rất dễ hấp dẫn yêu quái. Vả lại thôn của ông cứ cách một thời gian lại xảy ra chuyện, bây giờ giết được thụ yêu, nhưng không thể đảm bảo trong tương lai sẽ không xuất hiện thêm hồ yêu hoặc xà yêu gì gì đó a...!

Bạch Hán Văn nghe đến đây thì rùng mình sợ hãi. Lời Lưu đạo trưởng nói thật có lý. Nhất định phải tìm ra cách gì đó để bảo vệ sự an toàn của Vân nhi.

- Vậy theo cao kiến của ngài thì ta nên làm gì?

Biết cá đã cắn câu, Lưu đạo trưởng mới từ tốn trả lời.

- Ta nghĩ là ông hãy để ta mang Bạch Vân lên Dược Sơn học phép. Dược Sơn là nơi trọng địa của Đạo giáo, yêu ma không dám bén mảng tới gần. Vả lại để Bạch Vân học phép, sau này còn có thể tự bảo vệ mình và Bạch gia thôn.

Bạch Hán Văn nghe xong cũng thấy xuôi xuôi, tuy nhiên nghĩ đến việc phải xa cháu mình, ông liền có chút không muốn.

- Nhưng cháu nó còn quá nhỏ, liệu có thể học đạo thuật được không? Ta cũng nghe nói người học đạo thì cả đời phải thanh tu, không thể lấy vợ sinh con, nếu như vậy thì hương hỏa Bạch gia phải làm sao đây?

- Điều đó thì ông yên tâm, chỉ cần Vân nhi thích là có thể học được, bao nhiêu tuổi không quan trọng. Còn về chuyện nối dõi tông đường, nếu thằng bé có bản lĩnh, lấy một hơi mười cô vợ cũng không ai cấm cản.

Lưu đạo trưởng tươi cười vui vẻ nói. Thật ra trong lòng ông ta đang nghĩ, mặc kệ Bạch Vân có theo ông tu đạo hay không thì thằng bé cũng không có khả năng lấy vợ. Chỉ cần nhìn vẻ mặt hưởng thụ của nó lúc hoan lạc với thụ yêu, ông có thể lấy đầu mình ra bảo đảm, yêu nghiệt này cả đời chỉ có thể bị đàn ông chơi, nó không thể nào "cứng" nổi với đàn bà.

Nghe lời giải thích, Bạch Hán Văn cũng thấy an lòng, tuy nhiên còn một khúc mắc cuối cùng.

- Nhưng còn việc học hành của Vân nhi thì sao? Ta cũng không muốn nó phải thất học...!

- Ông yên tâm...! - Lưu đạo trưởng thân tình vỗ vai ông - Ta sẽ mời gia sư dạy riêng cho nó. Lúc nó ở trên núi, mọi thứ ăn ở cứ để ta lo. Ông chỉ cần cho nó tiền tiêu vặt là được.

- Ôi sao ta có thể để ngài chi tiền được...! - Bạch Hán Văn phản đối ngay lập tức - Ngài có thể thu lưu dạy dỗ nó đã là phúc phần lắm rồi. Tiền này cứ để ta trả...!

Lưu đạo trưởng hào phóng nói.

- Không có bao nhiêu. Chủ yếu là ta cảm thấy Vân nhi rất có tư chất nên muốn đào tạo nó. Cũng thật sự hy vọng nó có thể kế thừa chức vị chưởng môn của ta. Ông cũng biết nội môn của Dược Sơn không có đệ tử, việc này luôn khiến ta đau đầu. Nếu Vân nhi có thể thành công làm người kế tục, ta mừng còn không kịp, chút tiền ấy có đáng là gì. Ông đừng giành với ta nữa a...!

Bạch Hán Văn thấy Lưu đạo trưởng kiên quyết thì cũng không còn cố chấp. Ông cũng thấy an lòng hơn khi để cho Bạch Vân theo Lưu đạo trưởng học đạo thuật. Chẳng qua Dược Sơn cách nơi này xa quá, sau này sẽ không thể thường xuyên gặp mặt Vân nhi. Nhưng cuối cùng vì tương lai và an toàn của cháu trai, Bạch Hán Văn đành cắn răng chấp nhận.

- Nếu đã như vậy, trăm sự xin nhờ ngài giúp đỡ...!

- Ôi ông đừng khách sáo như thế...!

Hai người đang nói chuyện thì Bạch Hán Võ đi ra nói.

- Cha...! Vân nhi tỉnh rồi, cũng đã tắm rửa sạch sẽ, hiện đang ăn cháo. Hai vợ chồng con tính đưa nó đi gặp thầy lang thăm khám một chút, như vậy sẽ yên tâm hơn.

Bạch Hán Văn nghe xong gật đầu đồng ý.

- Ừ nên làm vậy...! Con tranh thủ mang Vân nhi đi khám đi. Bảo Tiểu Hoa ở nhà chuẩn bị cơm trưa, Lưu đạo trưởng đã vất vả nửa ngày nay rồi, bảo nó nấu nhiều món một chút.

- Vâng...! Con đi chuẩn bị ngay đây...!

Đợi Bạch Vân ăn cháo xong, Bạch Hán Võ liền đưa con đến y quán để khám. Ở nhà, Bạch Hán Văn bảo con dâu làm tiệc rượu, thiết đãi Lưu đạo trưởng.

Khi hai cha con Bạch Vân trở về thì Lưu đạo trưởng đã rời khỏi Bạch gia thôn. Bạch Hán Văn liền đem câu chuyện lúc trưa bàn lại với vợ chồng Bạch Hán Võ thì cả hai đều gật đầu đồng ý. Dù xót con trai nhưng vì sự an toàn của thằng bé, họ không thể không làm như vậy.

Cả nhà quyết định phải mau chóng thu xếp cho Bạch Vân lên Dược Sơn ngay, để tránh đêm dài lắm mộng.

--------------------

Dược Sơn là một ngọn núi rất nổi tiếng thuộc địa phận Thanh Thành. Từ Thanh Thành đón taxi đi khoảng 30 phút là đến chân núi Dược Sơn, từ chân núi chạy lên khoảng 15 phút nữa là tới đạo quán của Lưu đạo trưởng. Dược Sơn có thể vang danh khắp nơi chính là nhờ vào đạo quán này.

Đạo quán được xây dựng cách đây nhiều năm. Người sáng lập ra nó chính là đệ tử nội môn của Mao Sơn Tông, môn phái nổi tiếng nhất của Đạo gia. Vị đệ tử này sau khi rời núi gặp phải cơ duyên hảo hợp, cộng thêm tài năng thiên phú ngàn người mới có một người, đã tự mình sáng tạo ra nhiều pháp thuật kì lạ dựa trên nền tảng của Mao Sơn Tông, rồi từng bước gầy dựng nên một môn phái mới. Dược Sơn tuy rằng không thể đem so sánh với Mao Sơn, nhưng nhìn chung vẫn là một môn phái có thực lực và nổi tiếng trong giới pháp thuật. Lưu đạo trưởng chính là truyền nhân đời thứ tám của Dược Sơn.

Hai cha con Bạch Vân đi mất hai ngày trời mới đến được Thanh Thành. Cả hai ăn uống nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại tiếp tục đón xe đến Dược Sơn, không dám chậm trễ.

Đến trước cổng Dược Sơn phái, hai cha con đều thập phần hồi hộp, tò mò quan sát xung quanh. Nơi đây mang vẻ thanh tịnh, tạo nên một cảm giác rất yên bình. Dù đang là buổi trưa nhưng lại vô cùng mát mẻ. Xung quanh lại có chim hót líu lo, hương rừng thoang thoảng, thật đúng là khác xa với chốn thành thị xô bồ.

Quan sát đủ rồi, Bạch Hán Võ liền tiến về cổng lớn của đạo quán, cầm lấy tay nắm bằng đồng, gõ vài tiếng lên cánh cửa.

Không tới một phút sau đã có người ra mở cửa. Bạch Vân nhìn lên, đó là một người đàn ông khá cao, làn da ngăm đen, thân hình vạm vỡ, mặt mũi nhìn qua cũng không có gì đặc biệt. Hắn ta mặc trên người áo thun quần vải, chân cũng mang giày vải luôn. Đặc biệt đầu hắn ta trọc lóc, không có một sợi tóc.

Bạch Hán Võ nhìn thấy hắn thì có chút bất ngờ. Có vẻ do hắn trông quá khác biệt so với một đạo sĩ, nên trong lúc nhất thời Bạch Hán Võ cũng không đoán được hắn là ai, có chút lúng túng, rồi âm thầm đánh giá hắn một phen.

Tên to con vừa nhìn thấy hai người liền tươi cười thân thiện, hơi cúi chào rồi nói.

- Chắc ông đây là Bạch tiên sinh có đúng không?

Bạch Hán Võ lúc này mới lấy lại tinh thần, cũng cười cười chào hắn.

- Vâng, ta là Bạch Hán Võ, đưa con trai Bạch Vân lên tìm Lưu đạo trưởng. Chẳng hay anh là...

Tên kia lên tiếng trả lời.

- Gọi ta là Tiểu Hắc, ta là người giúp việc cho Lưu đạo trưởng. Lúc này ông ấy đã ra ngoài rồi, nhưng có dặn ta là hai người sẽ đến, bảo ta tiếp đón.

- Vậy thì tốt quá...! - Bạch Hán Võ nắm lấy tay Bạch Vân - Vậy bây giờ chúng ta vào trong chờ Lưu đạo trưởng đi...!

Tiểu Hắc nghe xong ra vẻ áy náy, cười nói.

- Ngại quá Bạch tiên sinh...! Dược Sơn chúng ta có quy định là ngày thường đóng cửa, không tiếp khách, chỉ có người của Dược Sơn hoặc người trong Đạo gia mới được ra vào. Với lại hôm nay Lưu đạo trưởng đi cũng không biết khi nào mới về, nếu để tiên sinh ngồi chờ e là không tiện lắm. Ngài cứ yên tâm để cậu bé ở đây đi, không có việc gì đâu.

Bạch Hán Võ nghe vậy liền có chút không biết làm sao cho tốt. Cứ như vậy mà để lại con trai thì ông không an tâm. Nhưng đây là quy định của người ta, ông cũng không tiện đưa ra ý kiến.

Bạch Vân ở bên cạnh nhìn nhìn rồi kéo lấy tay ông, dùng giọng trẻ con trong vắt nói rằng.

- Cha cứ an tâm về nhà đi, con ở lại chỗ này được rồi. Sau khi sắp xếp xong xuôi con sẽ gọi điện cho cha...!

Bạch Hán Võ nghe con trai nói vậy thì cũng đành buông tha. Ông lưu luyến ôm con thêm chút nữa, dặn dò mọi thứ lại một lần cho tốt rồi bịn rịn chia tay, đón xe về Bạch gia thôn.

Ở bên này, Tiểu Hắc mỉm cười nhìn Bạch Vân, đưa tay đón lấy hành lí của bé rồi nói.

- Em là Bạch Vân đúng không? Mau, theo anh vào trong nào...!

Bạch Vân quay đầu lại tươi cười với Tiểu Hắc, vui vẻ bước vào trong đạo quán.

Một cuộc đời mới đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro