Chương 104: Muốn ăn anh được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tia sáng lắng đọng dưới đáy mắt, Biện Bạch Hiền ngưng mắt nhìn Biện Như Khanh, tràng khí lạnh như muốn đóng băng cả ngôi nhà.


Biện Như Khanh từ tốn lau khô nước mắt, ánh mắt trầm tĩnh như nước: 

"Thôi! Con nghỉ ngơi đi, mẹ về."


Dứt lời, bà liền ngoảnh mặt, thẳng bước ra ngoài. Tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên, hai mắt đỏ ửng lại, bà cúi người lấy tay xoa mắt, bất chợt quét nhìn phía trong phòng ngủ, mơ hồ thấy được một dáng người trồi lên giữa chiếc giường, thân hình tuy nhỏ nhắn nhưng rất rõ ràng. Tơ máu đau nhức tấn công vào hai bên hốc mắt, Biện Như Khanh cố kìm nén nhịp tim đập loạn trong lồng ngực, siết chặt túi xách, tiếp tục hướng đi.


"Nếu mẹ định tới trường tìm con bé " 

Âm thanh từ tính vang lên, lộ ra tia u lãnh.


"Vậy thì không cần thiết."

Biện Bạch Hiền đứng sau lưng bà, cố ý nhấn rõ từng chữ.


Bàn tay đang nắm khóa cửa run lên bần bật, cố vùi lấp cơn sóng cuộn trào dưới đáy lòng.


Biện Như Khanh hít một hơi thật sâu rồi ngoái đầu nhìn lại, hai khóe miệng kéo giãn ra: 

"Như vậy sao được? Con có biết giáo viên của con bé gọi mẹ là gì không? Là Kim phu nhân đấy, cho nên dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng đời này, mẹ và con bé vẫn có duyên làm mẹ con!"


Ánh mắt liên tục lóe lên, vẻ mặt Biện Như Khanh biến chuyển nhu hòa, giọng nói dịu dàng: 

"Suy cho cùng mẹ vẫn còn nhiều thiếu sót, sau khi gả cho Kim Minh Thăng thì có chút lơ là với hai con, đặc biệt với Thái Nghiên. Cho nên sau này, mẹ sẽ cố bù đắp, cố quan tâm săn sóc cho nó. Còn con cứ lo tập trung vào việc của công ty, thỉnh thoảng ở trong nhà thăm hỏi đến em nó. Chỉ là.... khi ở bên ngoài, nhớ nên cẩn thận, tránh những điều tiếng không hay."


Kim gia ở thành C, được coi như là một gia tộc danh giá, nhiệm vụ của con cháu trong nhà là phát triển cơ nghiệp từ bao đời và tuyệt đối không được bôi tro trét trấu lên mặt mũi gia tộc.


Tránh những điều tiếng không hay.


Biện Bạch Hiền nghe được trọng tâm trong lời bà nói, mi tâm khẽ co rút lại!


Anh nhớ những lời này bà đã từng nói qua.


Ngôi nhà xa hoa, tráng lệ kia đã hoàn toàn bị hoen ố bởi mùi vị của sự cấm kị. Đêm đầu tiên, anh điên cuồng chiếm đoạt cô ngay tại địa phương ấy. Những chuyện không nên làm cũng đã làm sạch sẽ, đâu còn gì để phải nghi ngại?


Mọi chuyện từ khắp nơi bổ nhào vào, đều tụ lại tại một điểm mấu chốt – là anh không được phép đụng đến cô.


Ánh mắt rũ xuống, Biện Bạch Hiền không nói nữa, im lặng ngồi bất động trên ghế.


Biện Như Khanh nói xong cũng nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, không cho anh cơ hội mở miệng. Bên ngoài cơn gió lạnh táp vào mặt, Biện Như khanh cảm thấy nhức đầu, tay bóp chặt trán, cố xóa đi bóng dáng vừa rồi trong phòng ngủ.


Cô chủ nhiệm kia kể lại với bà rằng Biện Bạch Hiền đã đưa Thái Nghiên đi. Anh trai dẫn em gái về nhà nghỉ ngơi, việc này cũng chả có gì đáng nói! Chỉ là cô nam quả nữ sống chung một phòng, Biện Như Khanh không khống chế được mà nhớ lại một đêm kia, lúc ấy ánh mắt Biện Bạch Hiền nhìn Thái Nghiên vô cùng dịu dàng, còn khẽ cắn vào đôi môi của con bé. Đấy không phải là việc mà hai anh em ruột thịt được làm!


Ngồi vào trong xe, Biện Như Khanh phân phó tài xế lái xe về nhà họ Kim .


Bà uể oải dựa lưng vào thành ghế, ngón tay xoa nhẹ mi tâm, đầu đau như bị búa bổ. Bà nhắm mắt, trong đầu bất giác nhớ lại những chuyện của hơn hai mươi năm trước. Khi đó, bà dẫn theo Biện Bạch Hiền chỉ được vài tuổi tiến vào nhà họ Kim, nhưng chua xót thay, dù bà và Kim Minh Thăng đã có con trai, nhưng hai người lớn trong nhà vẫn nhất quyết không chấp nhận cho bà vào cửa, còn suýt nữa đánh chết hai mẹ con bà!


Sau đó. . . . . . vì bất đắc dĩ bà phải để con trai một mình ở nước ngoài. Vào ngày thành hôn của Kim Minh Thăng, bà trơ trọi trốn trong một góc, trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu kết lương duyên với người phụ nữ khác.


Bà biết mọi chuyện đã là quá khứ, không nên so đo làm chi nữa.


Nhưng mà hơn hai mươi năm sau, bà lại gặp Thái Nghiên, khuôn mặt con bé thấp thoáng đường nét của người phụ nữ kia. Rồi đứa con trai ruột thịt của mình lại hết lòng yêu thương con bé ấy, bảo vệ, săn sóc từng chút từng chút một!


Loại tâm tình này, dù là "bắt can cong phổi" cũng không thể hóa giải.


Móng tay sắc nhọn đâm mạnh vào mi tâm, cho tới khi cơn đau truyền tới, Biện Như Khanh mới tỉnh hồn, mở ra đôi mắt đỏ ngầu, con ngươi rét lạnh phóng thẳng ra ngoài cửa sổ!


***


Màn đêm dần buông xuống, ngọn đèn màu vàng bao phủ cả căn nhà trong lớp ánh sáng dìu dịu và ấm áp, lúc này, Thái Nghiên mới dần hạ sốt.


Biện Bạch Hiền cẩn thận dịch chăn giúp cô, đem khăn lông vào phòng vệ sinh giặt rửa. Mới vừa bước vào phòng, đã nghe bên ngoài có tiếng động sột soạt, anh chau mày, đem khăn lông để qua một bên, nhanh chóng đi ra ngoài.


Trong phòng ngủ không mở đèn, chỉ thấy chập chờn một bóng hình nhỏ bé đang đang đứng dựa tay trước cửa, hai mắt cô lim dim, dường như chưa được tỉnh táo lắm. Bước chân cũng chập choạng, tay vịn tường, khập khiễng đi từng bước, hình như đang tìm kiếm thứ gì.


Trái tim Biện Bạch Hiền đột nhiên đau thắt lại!


Ngừng thở, giọng nói trầm khàn vang lên: 

"Anh ở chỗ này" . 


Anh đi tới, nắm lấy tay cô, dẫn đắt nó vòng quanh cổ. Tiếp sau canh cúi đầu, nhìn sâu vào hai mắt cô, hàng mi dài cong veo vẫn còn ướt nhẹp hơi nước, con người màu đen trong vắt, sáng tựa sao. Anh mút nhẹ làn môi cô, để cô chân thật cảm nhận được sự tồn tại của anh, rồi nhấc bổng cô lên, bế cô vào lại phòng.


Mấy giờ qua, anh như ngồi trên đống lửa nóng, cứ hai mươi phút lại kiểm tra nhiệt kế một lần, lặp lại đều đặn. Có thời điểm cô sốt tới 40 độ, anh hoảng hồn, vội mặc quần áo chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện, nhưng khi quay lại, thì cô đã dần dần hạ sốt.


Biện Bạch Hiền đặt Thái Nghiên nằm ngang xuống. Hai cánh tay cô vẫn vòng chặt cổ anh, tựa như chú gấu Koala bám chặt trên người anh. Cô mặc áo ngủ, khi hai cánh tay giơ lên thì ống tay áo bị trượt xuống, lộ ra da thịt bên ngoài không khí, anh sợ cô lạnh, nhẹ giọng dụ dỗ cô đặt tay xuống, nhưng cô vẫn cố chấp ôm chặt anh.


Vừa tỉnh lại, nên giọng điệu Thái Nghiên khàn hơn bình thường, nhưng trong bóng đêm lại mang theo sự quyến rũ khó cưỡng. Biện Bạch Hiền thấy cô dựa dẫm vào mình, thân thể nóng bỏng lại dựa sát vào người anh, trái tim anh liền mềm nhũn, hận không thể hái sao trên trời xuống tặng cho cô, chỉ cần điều cô muốn anh đều gắng sức thực hiện. Anh ôm chặt hông cô, nghiêng người cùng cô nằm trong chăn. Thái Nghiên co người nằm yên trong ngực anh. Biện Bạch Hiền thận trọng điều chỉnh lực tay để không khiến cô khó chịu, anh triền miên rải những nụ hôn vụn vặt trên khuôn mặt cô, bắt đều từ cái trán còn hơi âm ấm, chuyển đến mi tâm...dần dần rơi xuống cánh môi anh đào.


"Thái Nghiên" 

Anh dịu dàng gọi tên cô, những ngón tay vùi sâu vào mái tóc dài, hôn tai của cô:

". . . . . . Sau này không được bị bệnh nữa."


Gọng nói anh càng lúc càng trầm đục.


Rõ ràng là ngữ điệu ra lệnh, nhưng rơi vào tai Thái Nghiên lại ẩn chứa sự năn nỉ.


Bởi vì anh chưa từng trải qua cảm giác một người bệnh nhưng hai người đau, anh không muốn trải qua tình cảnh bản thân bất lực nhìn cô chịu đau đớn.


Trước kia, Biện Bạch Hiền cảm thấy sinh, lão, bệnh, tử là những chuyện bình thường của đời người, chẳng có gì đáng sợ. Nhưng từ khi quen cô, anh bắt đầu lo được lo mất, chỉ một trận cảm mạo cũng đủ dọa anh hoảng.


Màng nhĩ của Thái Nghiên vẫn còn hơi ong ong, không nghe rõ từng lời anh nói, nhưng vẫn nghe ra ngữ điệu bá đạo quen thuộc của anh. Trong lòng bỗng nhiên chua xót, tủi thân, nhắm mắt nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua – khi cô một mình chờ anh trong giá rét. Còn có... chiếc nhẫn bí ẩn trong xe...cô chả biết đã ném đi đâu rồi. Thái Nghiên cắn môi, ôm anh càng chặt hơn, tự nhủ anh là của mình, không ai có thể cướp đi được.


Cô cũng không nhường cho ai cả.


Thái Nghiên chậm rãi mở mắt, ngay lập tức màu trắng của chiếc áo sơ mi in vào mắt cô.


"Anh định đi ra ngoài hả?" 

Cô yếu ớt hỏi anh.


Câu hỏi kéo Biện Bạch Hiền về thực tại, môi mỏng mơn trớn vành tai cô: 

"Không có. . . . . . Vừa rồi định đưa em tới bệnh viện, nhưng may mắn là em đã hạ sốt."


Thái Nghiên nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, ngửi mùi hương nam tính trên tóc anh, đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch lên, áp sát vào cần cổ anh: 

"Mấy giờ rồi?"


Cảm giác tê ngứa lan khắp toàn thân, trong lòng Biện Bạch Hiền hóa thành dòng nước ngọt, giọng nói khàn khàn êm ái: 

"Chưa tới bảy giờ. Muốn ăn gì nào, anh nấu cho em".


"Muốn ăn anh được không. . . . . ." 

Cô oa oa nói xong, rồi dùng hàm răng nhọn cắn phập theo chiếc gáy hình vòng cung của anh.


Sự tê dại càng sâu, biến chuyển càng kịch liệt.


Cả người Biện Bạch Hiền thấm ra lớp mồ hôi mỏng, cả người nóng ran, bàn tay to chế trụ gáy cô, nhẹ nhàng tách ra hàm răng đang tấn công gáy mình. Ánh mắt anh nóng rực nhìn lom lom vào hai cánh môi đỏ tươi, cúi người mút thật mạnh đôi môi vừa đáng yêu vừa đáng ghét đấy.


Anh không dám hành động quá kịch liệt, chỉ cạy mở kẽ răng rồi cắn mút chiếc lưỡi thơm tho, hút sạch hương vị trong miệng cô, rất ngọt ngào.


"Em vẫn còn mệt." 

Âm thanh tràn ra từ hai đôi môi.


Cách cái chăn dày, điện thoại trong túi anh đột ngột đổ chuông.


Lúc này, Biện Bạch Hiền làm gì còn tâm tình nghe điện thoại, tiếp tục ôm lấy cô, chờ tiếng chuông ngừng reo, lại không nghĩ người bên kia thật kiên trì, quấy phá anh liên tiếp mấy lần.


Ánh mắt Biện Bạch Hiền lóe lên tia sáng lạnh, thật chẳng muốn để ý đến chuyện gì ngoài người con gái trong ngực mình.


Thái Nghiên thừa dịp anh đang nói chuyện, bàn tay nhỏ bé mò xuống dưới, lần tìm hồi lâu, thậm chí còn đụng phải thứ không nên đụng. Cô cắn môi, chớp chớp hai mắt ngây thơ, ý bảo anh cứ tiếp tục nói chuyện, bàn tay vẫn cố chấp thực hiện ý đồ.


Chiếc điện thoại đang đổ chuông nằm gọn trong lòng bàn tay cô.


"Em có thể nhận không?" 

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh, đôi mắt ánh lên tia lém lỉnh cùng chờ mong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro