Chương 114: Đối đầu gây gắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhanh như chớp, ánh mắt quét tới chỗ Biện Bạch Hiền, khung cảnh trước mắt nhanh chóng làm cho Biện Như Khanh khiếp sợ! Trong nháy mắt, ánh mắt lạnh lùng của anh trầm xuống, đột nhiên đem người đang bước đi thong thả ở bên cạnh kéo lại, xoay người ôm lấy cô, để cho cô không kịp chuẩn bị gì liền ngã vào trong ngực của anh, giữ chặt cái ót của cô lại, bóng dáng cao lớn rắn rỏi trong nháy mắt che hết toàn bộ tầm nhìn của cô

.

Sống lưng cứng ngắt, trong không khí lạnh như băng thế này, liền đứng rất thẳng.


Thái Nghiên kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng gì cái ót liền chào đón một bàn tay, Biện Bạch Hiền lạnh lùng ấn cô vào trong ngực, môi mỏng khẽ mím lại.


Không nên nhìn, Thái Nghiên. Không nên nhìn bất kì nơi nào.


". . . . . . Anh . . . . . ." 

Gương mặt Thái Nghiên mờ mịt, không biết tại sao anh lại làm như vậy.


"Anh mới nhớ ra là anh để quên đồ ở trên phòng" 

Giọng nói trầm thấp của Biện Bạch Hiền vang lên, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng liền trở nên hòa hoãn đi một ít, nhìn cô thật sâu:

"Lên trên đó tìm, lấy xuống giúp anh."


Thái Nghiên u mê: 

"Là vật gì vậy? Cặp công văn sao"


Biện Bạch Hiền gật đầu một cái, buông cánh tay cô ra, đút vào trong túi quần, nhìn cô rời đi: 

"Đi đi."


Thái Nghiên vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt tỏ ra nghi ngờ, nhưng vẫn quay ngược lại đi lên lầu, đợi đến khi cô vào trong thang máy, Biện Bạch Hiền mới bớt căng thẳng một chút.


Nhưng chuyện khó giải quyết hơn, vẫn còn ở sau lưng.


Huyệt thái dương đập thình thịch, kịch liệt đến mức đau nhói, trong đầu vang lên một thanh âm nho nhỏ nhắc nhở anh, anh thật sự không có nhìn lầm, mẹ của anh Biện Như Khanh, thực sự đang ở đây.


Xoay người lại, cặp mắt dài hẹp của Biện Bạch Hiền trở nên lạnh lùng, trực tiếp nhìn bà


Biện Như Khanh cũng lạnh lùng nhìn anh, nhưng khác ở chỗ là giờ phút này sắc mặt bà trắng bệch, quả nhiên những hình ảnh này nhìn trên hình thật sự không bằng tận mắt chứng kiến.


Mới vừa rồi, bà thật sự không thể tin vào mắt mình.


Đi lại gần bà, Biện Bạch Hiền chậm rãi ngồi xuống, giọng nói trầm thấp:

 "Tới Los Angeles từ lúc nào? Tại sao không nói một tiếng?"


Lồng ngực của Biện Như Khanh thiếu chút nữa không thở được.


Cười lạnh, Biện Như Khanh mở miệng:

"Bạch Hiền, con thật sự không biết mẹ tới đây để làm cái gì?"


Biện Bạch Hiền ngoắc ngoắc khóe miệng: 

". . . . . . Đến thăm con?"


Tròng mắt đen chuyển sang nhìn bà thật sâu, nhẹ giọng nói từng chữ từng chữ một: 

"Theo con nhớ thì mẹ sẽ không hăng hái như vậy đâu."


Biện Như Khanh sắp tức đến điên lên rồi ! !


Cười lạnh một tiếng, giễu cợt nhìn bốn phía, bà tức giận đến mức trên trán nổi cả gân xanh, không nhịn được nữa, kéo túi xách bên cạnh qua móc ra một xấp hình mà bà nhận được ở Kim gia. Đập lên trên mặt bàn, những tấm ảnh nhanh chóng rơi tán lạn trên đất, giọng của bà rung rung: 

"Không biết sao? Vậy con hãy giải thích rõ ràng cho mẹ, con tốt nhất nên giải thích cho mẹ biết đây rốt cuộc là cái gì! ! . . . . . . Đây chính là mục đích tới đây nghĩ phép của con sao? Bạch Hiền, lúc ở Kim gia nhìn mấy tấm hình như thế này trong lòng mẹ còn biện hộ thay cho con, nhưng con nhìn lại xem tại sao chuyện này lại có thể xảy ra! Mẹ đã cảnh cáo con chưa? Coi như không vì cái gì khác, mà vì Kim gia nên con hãy tránh ca nó ra! !"


Quán rượu trong đại sảnh vô cùng vắng vẻ và im lặng, âm thanh gào thét này hấp dẫn không ít ánh mắt của những người khác.


Mặt của Biện Bạch Hiền lạnh như băng.


Tuyết đột nhiên rơi xuống, không cần nhìn cũng biết, tất cả mọi chuyện xảy ra ở Los Angeles mấy ngày nay, hay nói đúng hơn là từ khi rời khỏi nước, hành tung của bọn họ đều bị người ta nắm trong tay.


Dừng một chút, anh tiện tay cầm lên, tấm hình kia chụp lại cảnh buổi tối ở khu quảng trường sầm uất.


Trong cơn mưa phùn, cô nhẹ nhàng nằm trên lưng anh, ngủ rất ngon, cả đường phố như làm cảnh cho bọn họ, anh cơ hồ còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của cơn mưa, đêm đó cũng ngập tràn sự an tâm, cùng ấm áp.


Đem hình thả lại trên bàn, Biện Bạch Hiền chậm rải mở miệng: 

"Hoặc là ở lại đây, hoặc là mẹ tìm khách sạn khác, đi lâu như vậy cũng mệt rồi, chờ mẹ nghỉ ngơi xong, con sẽ nói chuyện này với mẹ."


Anh luôn chắc chắn và trầm ổn như vậy, dùng loại giọng giống như chuyện này chỉ là chuyện đơn giản như việc chọn thức ăn vậy, Mạc Như Khanh hoàn toàn bị chọc tức! !


Kích động.


Ngón tay bà bắt đầu run rẩy, từ từ lan ra toàn thân, nâng một ngón tay lên chỉ vào anh tới nửa ngày mà không nói được ra lời, bà bị bức đến phát điên rồi! !


"Con nói cái gì. . . . . ." 

Ánh mắt của bà tràn đầy sự tức giận cùng kích động hiện lên đầy tơ máu, lộ ra như máu, hơi thở mong manh:

"Con rốt cuộc có nghe được mẹ đang hỏi con cái gì không, con cư nhiên lại hỏi mẹ có chờ ở đây hay không? Biện Bạch Hiền con. . . . . ."


"Nếu không thì sao đây?" 

Anh trầm giọng ngắt lời bà, mắt lạnh lùng ngước lên nhìn bà, nói thêm một câu:

"Mẹ nghĩ như thế nào?"


Đôi mắt xinh đẹp của Biện Như Khanh trợn to, xém chút nữa bị sặc khí! !


"Cô ấy chỉ đi lên lấy chút đồ nên sẽ xuống đây ngay, lịch trình ngày hôm nay cũng đã được sắp đặt, con thật sự không có thời gian, cho nên con mới bảo mẹ không nên ở đây, mà đổi thành bên ngoài " 

Biện Bạch Hiền cũng hít thở không thông trong mắt thoáng qua vài tơ máu, mở miệng nói:

"Trước khi cô ấy xuống thì mẹ hãy rời đi cùng với xấp hình này đi, không thể cho cô ấy thấy. . . . . . Biết không?"


Những thứ này rất nguy hiểm, sẽ làm lộ hết mọi chuyện, trước khi anh cho phép, tốt nhất nên đem nó đi thật xa, không thể cho cô ấy nhìn thấy dù chỉ là một mảnh nhỏ tí tẹo.


Mắt của Biện Bạch Hiền lạnh như băng, đầy uy hiếp, trên đời này không có thứ gì có thể làm ảnh hưởng bộ dạng lạnh lùng này của anh được, không thấy được, cũng không đụng tới được.


Biện Như Khanh rốt cuộc cũng có thể khẳng định được, thật may mắn, nhờ có cái thân thể khỏe mạnh này, không ốm không bệnh của mình. Hôm nay nếu như đổi lại là Kim Minh Thăng ở chỗ này nhìn thấy cảnh tượng đó, nghe con trai ruột của ông nói những lời nghịch lý này, có lẽ ông sẽ tức giận đến mức làm cho bệnh tim phát tác, không cần cấp cứu gì cả ngay lập tức buông tay quy thiên! ! 


Nụ cười lạnh cùng với giễu cợt tỏa ra trên mặt bà, sắc mặt của Biện Như Khanh bắt đầu thay đổi trở nên dữ tợn hơn!


". . . . . . Mẹ muốn tự mình xắp xếp cho xong?" 

Ngón tay thon dài của bà đấm đấm vào ngực mình, nước mắt nhanh chóng bị kích động mà dâng trào:

"Biện Bạch Hiền, đây là lời mà con nên nói với chính mẹ ruột của mình? ! !"


Trong giọng nói lộ ra chua xót, Biện Như Khanh run rẩy chỉ lên lầu, giọng rung rung nói: 

"Chẳng phải con cho rằng con với nó giấu kĩ lắm sao? Con đừng tưởng rằng mẹ không biết hai đứa ở cùng một phòng, mấy ngày nay con tiểu tiện nhân kia vẫn luôn ngủ cùng phòng với con! Nó cùng anh trai mình ngủ chung một phòng chẳng khác gì một dâm phụ cả! !" 


Âm thanh bén nhọn kia, đem tất cả sự bình tĩnh xé tan tành, máu liền sôi lên sùng sục.


Tiểu tiện nhân. Dâm phụ.


Anh nghe rất rõ ràng những lời nói dơ bẩn này, là từ trong miệng mẹ mình mắng ra, những lời này giống như thanh đao nhọn đâm sâu vào người con gái mà anh yêu say đắm. Cảm giác này, giống như một trận sấm chóp đánh thẳng vào trong ngực, rất buồn bực, buồn bực đến nỗi không thể nghe được bất kì âm thanh nào nữa, môi mỏng lạnh lùng mím môi, một chữ cũng không phát ra được.


Nhắm mắt lại, Biện Bạch Hiền giơ tay lên, nhấn vào cái nút màu đỏ bên cạnh chỗ ngồi.


Không quá nửa phút, an ninh của khách sạn liền chạy tới, vốn thấy ở đây xảy ra tranh chấp nhưng thấy có động tĩnh gì nên không thể tới, hiện tại nhận được cuộc gọi đến liền chạy tới ngay.


"What­ can I d­o for y­ou, sir?" 

Nhân viên An ninh nghiêm chỉnh trầm giọng hỏi. 


Ánh mắt trầm tĩnh của Biện Như Khanh cất giấu sự khát máu cùng lửa giận ngập trời vô cùng đau nhức, môi mỏng lạnh lùng khạc ra mấy từ: 

"Take ­her out."


Chỉ mấy từ đơn giản đã làm cho nhân viên an ninh lĩnh ngộ được ý tứ của anh, ngăn Biện  Như Khanh lại dùng tiếng Anh lễ phép mời bà đi ra ngoài, bà lập tức chống cự không nghe lệnh kết quả là bị cưỡng chế mời ra.


"Các người muốn làm cái gì? Các người làm như vậy là sao! !" 

Biện Như Khanh nhất thời luống cuống, trên mặt tái nhợt nổi gân xanh, nhất quyết không cho nhân viên an ninh đụng vào:

"Nói cho các người biết tôi là công dân Trung Quốc, tôi có quyền tiếp tục sống ở chỗ này, các ngươi tại sao lại muốn mời tôi ra ngoài! !"**


**(HanHanz: không hiểu câu đó cho lắm, có thể là dịch giả dịch sai hoặc diễn đạt chưa rõ ý)


Biện Bạch Hiền đứng dậy, tiếng la của Biện Như Khanh gần như tê liệt, anh quay lưng về phía bà đi vào bên trong.


Những tiếng phản kháng bén nhọn kia như kim đâm thẳng vào tai anh, anh biết rõ giờ phút này, anh bất hiếu đến chừng nào.


Những tiếng mắng chửi trước cửa khách sạn đổ ập vào người anh, người phụ nữ hướng về phía anh quơ tay múa chân gầm thét dữ dội, bà là mẹ ruột của anh, đối với con trai của mình, cho tới bây giờ bà đều có quyền làm như vậy .


Ánh mắt sắc bén của Biện Bạch Hiền thoáng qua đầy tơ máu.


Thật sự không còn cách nào khác, anh cũng không còn biện pháp khác.


Những lời nói khó nghe kia thật sự làm anh vô cùng kích động, đâm sâu vào lòng anh, cho nên khi nghe được như vậy trong nháy mắt anh cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, tất cả tới quá đột ngột, anh chỉ sợ nói thêm vài đôi câu, cho dù chỉ là đôi câu thôi, anh cũng sẽ hoàn toàn mất hết khống chế.


Anh không thể động thủ với chính mẹ ruột của mình, cho nên chỉ có thể đuổi bà đi.


"Biện Bạch Hiền! !" 

Âm thanh gào thét đầy bén nhọn từ sau lưng truyền tới, hai tay Biện Như Khanh bị bắt giữ, hình tượng cao quý ưu nhã đều mất hết, không ngừng gào thét tên của anh.


Bước chân của Biện Bạch Hiền từ từ dừng lại.


Anh dừng lại không phải bởi vì tiếng la hét của bà, mà bởi vì chân anh dẫm vào một tấm hình.


Nhấc giày lên, cúi người xuống cầm lên, tấm hình này chính là tấm hình anh thấy lúc nãy, ở trong cơn mưa đêm mù mịt của Los Angeles, anh cõng cô đi dọc bờ hồ, Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm mấy giây, nhẹ nhàng, nghiêm túc kéo tây trang ra, đem hình nhét vào trong ngực , cất giấu. 


Vật này đối với anh mà nói là vô cùng quý giá, nhưng cũng chỉ quý giá đối với anh mà thôi.


Anh muốn nhưng mà cái thế giới này cứ không cho 


Như thế mà thôi.


***


Lần thứ ba đưa tay ra lắc lắc cánh tay cho anh hồi hồn, Thái Nghiên cắn môi, ánh mắt khó nén được lo lắng.


"Anh, chúng ta nhanh đi dạo đi." 

Cô nhẹ nhàng nói.

Chiếc xe taxi chạy dọc theo thành phố, trên con đường dài mấy cây số, chưa tính tới việc được mở mang tầm mắt, lại còn có thể nhìn thấy quang cảnh hai bên đường của Los Angeles , thật sự không chê vào đâu được, giống như đang lạc vào trong cảnh tiên vậy.


Biện Bạch Hiền cúi đầu, nhẹ nhàng vén tóc của cô lên, nói thật nhỏ: 

"Mệt rồi sao?"


Thái Nghiên ngẩn ra, lắc đầu một cái.


Cánh tay dài nắm ở hông của cô, môi mỏng nhẹ nhàng để bên tai cô, giọng khàn khàn nói: 

". . . . . . Anh có chút mệt mỏi."


Thái Nghiên run lên.


Cô nghĩ là do hai ngày nay anh quá bận rộn, quá cực khổ, vừa phải làm việc vừa phải dắt cô ra ngoài chơi, vội vàng nói: 

"Vậy bây giờ chúng ta trở về đi, đừng đi công viên Hải Dương và bãi biển nữa, do mùa đông nên cũng không có gì đẹp, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi."


Khóe miệng Biện Bạch Hiền nâng lên cười nhàn nhạt, chợt lóe rồi biến mất.


Mái tóc của cô bị gió thổi trúng khẽ bay lên, thật xinh đẹp, đáng yêu, vô cùng mỹ lệ, anh nói thật nhỏ: 

"Là do tối hôm qua vận động nhiều quá cho nên có hơi mệt, em biết mà, đàn ông cùng phụ nữ kết cấu không giống nhau, cho nên khi làm chuyện ấy thì sẽ có kết quả cùng di chứng về sau cũng không giống nhau." 


Làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai, Thái Nghiên nghe hồi lâu cuối cùng cũng hiểu được.


Mặt đỏ bừng lên, không biết phải làm sao, cô ngập ngừng nửa ngày không biết phải nói gì, một hồi lâu rốt cuộc cũng nói ra một câu: 

"Anh gạt người. . . . . . buổi sáng rõ ràng anh dậy sớm như thế! !"


Hơn nữa tỉnh dậy cũng không đánh thức cô, còn để cho cô ngủ tới hơn mười giờ mới dậy.


Biện Bạch Hiền không nhịn được, liền nắm chặt cô lại, cười khẽ một tiếng.


Nụ cười tuấn dật đến bức người, cười thật sâu, mê hoặc đến chết người. Nụ cười sáng chói cũng bắt đầu tắt dần, giống như chòm pháo bông cuối cùng bị chôn vùi trong đống màu sắc, mày của Biện Bạch Hiền lộ ra vẻ uể oải, cười yếu ớt, nói thật nhỏ: 

"Giúp anh xoa đi."


Giọng nói khàn khàn, lộ ra một chút khẩn cầu.


Anh giờ phút này, thật sự có chút. . . . . . nhức đầu.


(HanHanz: Đọc chương này rất là thỏa mãn nha, bởi vì HanHanz cực kì ghét mẹ nam chính luôn, kiểu người luôn tỏ ra cao quý nhưng từ trong cách ứng xử và hành động thì lại lộ rõ bản chất hạ lưu. Thiệt là hả lòng hả dạ ~~~ Mọi người cmt vài câu đi nào! 

Thời gian này HanHanz bận quá, truyện lại dài quá trời quá đất, không biết có nên drop hay chuyển nhượng cho ai khác không đây????????)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro