Chương 128: Có phải ruột thịt không????

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Minh Thăng!"

Chợt một tiếng gọi hơi run, từ dưới lầu truyền đến.



Biện Như Khanh vốn định đi lên lầu, đang chỉ huy người giúp việc đem dụng cụ pha trà lên, ngước mắt lên nhìn lại thấy Kim Minh Thăng đang đi tới phòng ngủ của Thái Nghiên, sắc mặt bà thoáng chốc thay đổi, bật gọi tên của ông!



Trên lầu, Kim Minh Thăng chắp tay sau lưng chân mày nhíu chặt, ngừng lại.



Hơi thở của Biện Như Khanh dồn dập, nhanh chóng ngước nhìn lên lầu, có chút khẩn trương hỏi:

"Anh làm sao vậy, đi tới phòng của Thái Nghiên làm gì?"



Kim Minh Thăng lại chau mày chặt hơn, vừa định mở miệng nói gì, liền nghe trong phòng Thái Nghiên có tiếng động, cửa vốn đang khép hờ từ từ mở ra, bóng dáng anh tuấn bất phàm của Biện Bạch Hiền liền xuất hiện ở cửa.



Lập tức, tim của Biện Như Khanh giật thót lên! Sắc mặt trắng bệch chăm chú nhìn con trai của mình!



"Bạch Hiền, cha mới vừa nói với con cái gì?" 

Khuôn mặt Kim Minh Thăng đầy lo lắng:

"Con vừa mới trở về thì nên nghỉ ngơi cho tốt, không cần để ý tới nha đầu Thái Nghiên làm gì! Mẹ con cho nó đến trường học tốt như vậy, cơm áo cũng đã chuẩn bị thỏa đáng để cho nó nên nó mới không dám náo loạn, để cho một người ngây ngô như nó tỉnh lại táo lại chút đi! Con cũng thế, cho dù là em gái thì cũng không cần quá cưng chiều, con cưng chiều nó quá nên bây giờ mới vô pháp vô thiên như vậy, chẳng lẽ nó làm cả nhà náo loạn, mà mọi người còn phải xoay quanh nó sao? !"



Ông biết rất rõ, biết con gái của mình đang ở sau cánh cửa, những lời như vậy, là cố ý nói cho con bé nghe. 


Trầm mặc một lát, Biện Bạch Hiền mới ngước mắt lên, nhàn nhạt nhìn Kim Minh Thăng, mở miệng nói: 

"Không muốn cả nhà cũng xoay chung quanh con bé. . . . . . Vậy đi theo con là được."


Một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng sau khi Biện Như Khanh nghe được thì trong lòng không khỏi run sợ!



Sắc mặt bà tái đi, đi đến nắm lấy y phục của Kim Minh Thăng: 

"Minh Thăng, con vừa mới trở về thì đừng nên giáo huấn trước, để cho Bạch Hiền nghỉ ngơi trước đi. . . . . ."



"Cha" 

Khuôn mặt anh tuấn bất phàm vô cùng trầm tĩnh, kêu lên:

"Không rảnh sao?"



Kim Minh Thăng ngẩn ra, bị tiếng "cha" này xông thẳng lên đầu làm cho choáng váng, tất cả mệt mỏi trong người nhanh chóng biến mắt, mặt tràn đầy vui mừng, mở miệng nói: 

"Cha. . . . . . Ngược lại rất rảnh rỗi. . . . . ."



"Lão gia, phu nhân!" 

Trương tẩu ở dưới lầu nhẹ giọng kêu, mỉm cười nhìn mọi người:

"Cơm trưa đã được đặt ở trong phòng ăn, hôm nay khó khăn lắm mới có mặt đủ mọi người, nên cùng nhau xuống ăn đi!"



Tiếng gọi đột ngột này, cắt đứt câu nói kế tiếp của Biện Bạch Hiền.



Vẻ mặt vạn năm không thấy nhu hòa của Kim Minh Thăng, tràn đầy chờ đợi nhìn Biện Bạch Hiền, chậm rãi nói: 

"Cái này, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi, lên gọi Thái Nghiên, xuống ăn cơm!"



Lòng như bị nhíu chặt lại, cho đến đến khi Kim Minh Thăng đi xuống mới thôi, Biện Như Khanh hoảng hốt, ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn Biện Bạch Hiền, nở một nụ cười nhạt vô cùng khó coi.


"Còn mấy ngày nữa là tới cuối năm rồi, qua năm mới là tới sinh nhật của Thái Nghiên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà lại có rất nhiều chuyện vui, Bạch Hiền, hàng năm vào những lúc như thế này nếu ở cùng gia đình sẽ rất náo nhiệt , con phải ở lại chơi với mẹ, qua mấy ngày nữa rồi nói tiếp, nếu không tất cả mọi người sẽ không dễ chịu chút nào, con nói xem có phải không?"

Sau khi từ Los Angeles trở về, đây là lần đầu tiên Biện Như Khanh nói chuyện với anh.




Khóe miệng vẫn cười nhạt như cũ, có vài phần thỏa hiệp vài phần đắc ý , thông minh như bà, làm sao có thể không biết được con trai của mình rốt cuộc muốn làm cái gì? Bà biết không mình không thể buộc được bó, bà đã sớm lường trước được việc này!



Chỉ là, dù phải thay trời, cũng nên xem giờ.



Cho nên chỉ có thể thỏa hiệp, yếu thế cũng được, bà không tin, người làm mẹ này chủ động cúi đầu với nó, đối với nó như vậy còn chưa đủ!



Trên hành lang yên tĩnh, Biện Bạch Hiền lẳng lặng nhìn bà, ánh mắt sắc lạnh như băng.



"Thái Nghiên" 

Biện Như Khanh nở nụ cười sâu hơn, nhẹ giọng gọi cô, biết cô đang ở phía sau cửa:

"Ra ngoài đi, chúng ta đi xuống dưới."



***



"Mùng một trở về giỗ tổ, ông nội của Thái Nghiên ở dưới quê yên tĩnh nhiều năm rồi, hàng năm trở về thăm lão nhân gia cũng là quy củ, mùng hai Bạch Hiền theo mẹ trở về thăm ông ngoại của con, Minh Đường cùng Minh Khải muốn tới đây, chúng ta cũng ở lại đây, thời gian còn lại mọi người tự mình an bài, Minh Thăng, anh thấy thế nào?" 

Biện Như Khanh trưng cầu ý kiến của ông.



Sắc mặt Kim Minh Thăng nhàn nhạt, gật đầu một cái: 

"Ừ cũng tốt, hàng năm cũng đều làm như vậy."



Lúc Tô Nhiễm còn ở Kim gia, những chuyện này từ trước đến giờ đều là bà ấy thu xếp , không tới phiên ông phải phí tâm.

Thái Nghiên ngồi ở bên cạnh cũng không lên tiếng, đây chính là bà mẹ mà từ nay về sau cô phải đón tết chung, cô không biết nên nói gì, mà nghe ý tứ của Biện Như Khanh, chắc chắn là không muốn cả nhà đi thăm mộ mẹ cô đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro