Chương 13: Thiếu nữ vị thành niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đêm gió lớn, thời điểm Thái Nghiên tới Dạ Vạn Cương, cả người đều toát ra khí lạnh. Vừa bước vào đã thấy cảnh tượng một người đàn ông mập ú đang ôm triền miên một cô gái ăn mặc cực kì hở hang . Cô vội vàng dán sát tường, nhanh chóng đi qua, không dám làm phiền người ta làm việc.


Mĩ Lợi vội chạy tới, cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé đang lạnh buốt trong áo khoác, la lớn: 

"Cuối cùng cậu cũng đến!"


Thái Nghiên mặt đỏ như máu: 

"Đừng đụng vào tớ, tớ vừa chứng kiến một hình ảnh đồi trụy đó. Ui! Nổi hết cả da gà, không biết tối nay có bị bệnh đau mắt không nữa!"


Mĩ Lợi cười ha ha: 

"Nè! Sao cậu không trang điểm một tí?"


"Tầm phào! Tớ đây trời sinh đã là mỹ nhân hoa lệ rồi!"


Hai cô nhóc vừa cãi nhau chí chóe vừa cất bước đi vào trong..


Thái Nghiên đi vào, liền bị tiếng nhạc to lớn làm chấn động cả màng nhĩ, cô níu lấy cổ áo, cùng Mĩ Lợi đi vào một phòng đã đặt trước, Mĩ Lợi tò mò, một mực muốn biết cô bên trong mặc trang phục như thế nào, Thái Nghiên không đồng ý, liên tục giãy dụa, cố tránh thoát khỏi móng vuốt của cô nàng, đỏ mặt: 

"Mĩ Lợi cậu là đồ biến thái, đồ dê xồm, tớ không cởi áo khoác đâu"


"Gớm! Lại còn ra vẻ! Dám mặc vào mà không dám khoe ra? Tớ chỉ xem một tí, cậu ngại cái chi? Những gì cậu có chẳng lẽ tớ không có?"


Thái Nghiên yếu ớt : 

"Nhưng không cùng kích cỡ hình dáng. . . . . ."


Mĩ Lợi đỏ mặt: 

" Bà nó chứ! Kim Thái Nghiên, cậu chê của tớ nhỏ phải không. . . . ."


Hai người vẫn mải mê nháo loạn, không chú ý tới một người có dáng vẻ ôn hòa thân thiện đã ngồi bên cạnh từ nãy giờ. Ánh mắt người thanh niên mang tia cảnh cáo ném về phía Mĩ Lợi, ra hiệu cô không được làm loạn thêm nữa, sau cất giọng trầm bổng hướng Thái Nghiên: 

"Em vừa mới tới hả?"


Thái Nghiên ổn định hô hấp, quay mặt lại nhìn, từ lúc nào Ngô Thế Huân đã ngồi bên cạnh cô.


Nhìn dáng vẻ của cô, Ngô Thế Huân nở nụ cười ôn hòa, lấy một lon coca đưa cho cô: 

"Chỗ này có chút loạn, em ngồi ở đây chơi với Mĩ Lợi nha, đừng đi lung tung một mình, muốn đi đâu thì nói cho anh biết."


Thái Nghiên nhận lấy cola, uống một hớp, lập tức cả người sảng khoái . . . . . Vẫn là ở cùng bạn bè vui nhất .


Mĩ Lợi ra vẻ người lớn tiếp lời: 

"Nghe chưa cưng? Không được đi lung tung, nhất là không được đi tìm trai đẹp? Chỉ được phép đi tìm anh trai tớ thôi? Cậu có nắm được trọng tâm vấn đề chưa?"


Mĩ Lợi cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm: 

"Gớm cái ông anh này, mới thấy người ta xuất hiện, hai mắt lập tức sáng bừng lên, giờ còn bắt chước Tôn Ngộ Không, vẽ ra cái vòng xung quanh, hạn chế sự tiếp xúc bên ngoài"


Thế Huân không nói, trong mắt có ý cười, ngón tay ưu nhã giơ lên: 

"Anh quên dặn, em cũng phải ngoan ngoãn cho anh."


"Thôi đi, anh đừng là ra vẻ đạo mạo nữa. Anh trai à, chúng em chỉ vừa học xong lớp 11 thôi, anh muốn gì gì đó, thì phải chờ đến khi tốt nghiệp cấp ba" 

Mĩ Lợi híp mắt, tiếp tục vạch trần bộ mặt thật của ông anh mình.


Lời còn chưa nói hết, trên trán đã bị một bàn tay đập vào, Mĩ Lợi che cái trán, lập tức la lên!


Thái Nghiên không để ý tới 2 người, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào màn ảnh lớn, ở đó có người đang hát bài "Người chở con thuyền tình yêu". Cô nhất thời khí thế bừng bừng, đứng lên nói: 

"Tớ muốn đi ra hát một bài!"


Mĩ Lợi vừa mới bị anh trai dùng "Nhất dương chỉ" bắt nạt, lại nghe thấy giọng giọng nói hào hứng của Thái Nghiên, lúc này chỉ muốn nằm lăn quay trên mặt đất: 

"Thôi cậu giết tớ đi, cho tớ nhanh được giải thoát . . . . ."


Nụ cười trên mặt Thế Huân càng thêm sâu, chậm rãi tựa vào ghế sa lon, nghe cô cất giọng hát ngâm nga: 

"Em chỉ mong lúc mặt trời chiếu rọi Tây Sơn, hai chúng ta đắm chìm trong nụ hôn. . . . . ."


Nụ cười ôn hòa càng không thể kiềm chế, lan rộng ra tận mang tai.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro