Chương 130: Vô tình làm tổn thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Nghiên nhẹ nhàng gõ đầu, kêu lên một tiếng.



Thế Huân cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ ra, đi rửa mặt rồi ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt vẫn còn mấy phần hoảng hốt, nụ cười trên khóe miệng giống như ngày đông gặp nắng ấm, giọng khàn nói với người bên cạnh: 

"Anh có cảm giác, giống như đã rất lâu rồi không gặp em?"



Lời nói mát lạnh dễ nghe, cứ thế tràn tới, tràn tới , khó tả được sự thương nhớ ở trong lòng.


Thái Nghiên đỏ mặt lên, cười cười: 

"Không phải chỉ mới nửa năm thôi sao?"



Thế Huân nhìn cô cười yếu ớt, gật đầu một cái: 

"Nửa năm qua em sống như thế nào? Có tốt hay không?"



Chiếc đũa đang gắp thức ăn chợt run lên một cái suýt nữa rớt lên trên bàn, dưới hàng lông mi của Thái Nghiên là một cặp mắt trong veo, lóng lánh sáng chói, nụ cười ngọt ngào động lòng người: 

"Tốt, phải nói là trôi qua vô cùng tốt"



"Em còn muốn thi trường đại học A sao?"



"Dạ, cho nên hôm nay em mới đến tìm anh lấy sách."


Thế Huân gật đầu một cái, để đũa xuống, nhịn không được vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu của cô:

"Vậy đợi lát nữa cơm nước xong anh đi lấy cho em."



Bọn họ nói chuyện với nhau, Mĩ Lợi chen miệng vào không lọt, nhưng rất là hài lòng nhìn mẹ cô ngồi trên bàn ăn cũng cười híp mắt giống mình, nói vậy bà cũng đã nhìn ra, nếu không phải là hôm nay ba cô phải ở lại đơn vị họp không về được, không thể ăn cơm chung mọi người được, thì chắc chắn cảnh người một nhà này sẽ rất hoàn mỹ, ngó ngó ông anh trai của cô bộ dang như đang nhìn tâm can bảo bối, còn chưa cưới vào cửa mà đã vô cùng yêu thương nàng dâu nhỏ này rồi.



Buổi chiều sau khi cơm nước xong xuôi hết thì ngồi ở trong phòng nghe anh trai nói đâu đâu cả nửa ngày, đều là nói về chuyện ở trường đại học A, Mĩ Lợi phát giác ra mình giống như là kỳ đà cản mũi, hai người này, lời nói mập mờ như vậy có phải là đang muốn ám chỉ bảo cô đi hay không đây?



Thái Nghiên liên tiếp mất hồn, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.



"Em đang chờ ai sao?" 

Thế Huân phát hiện hành động của cô, nhẹ giọng hỏi.



Mặt Thái Nghiên đỏ lên:

"Thật xin lỗi vì em không chú ý nghe, anh em nói buổi chiều sẽ đến đón em."



Thế Huân chợt hiểu, nhớ lại hơn nửa năm trước ở Kim gia đột nhiên xuất hiện người đàn ông đó.



Biện Bạch Hiền



Ấn tượng duy nhất của anh với anh ta chính là cái lần Thái Nghiên cùng Mĩ Lợi ở trường học gặp chuyện không may, anh ta chạy tới phòng giáo viên lạnh lùng cùng cục trưởng phu nhân giằng co, khi đó anh đã cảm thấy người đàn ông này tràn đầy cường thế cùng lạnh lùng, làm cho người khác không dám đến gần.



"Sách của em" 

Thế Huân lấy sách đưa cho cô, ánh mắt dịu dàng:

"Anh chờ tin tức tốt của em, nếu như đến lúc đó em thật sự thi đậu vào trường A, anh nhất định sẽ tặng em một phần quà, anh còn hai năm ở trong trường, lúc nghỉ đông và nghỉ hè có thể đi về nhà cùng em rồi."



"Chậc chậc" 

Mĩ Lợi ghé đầu tới sờ sờ cằm:

"Thật là thân thiết, vậy em có được đãi ngộ như vậy không?"



Thế Huân ngước mắt lên, thanh thanh đạm đạm liếc nhìn cô: 

"Em cứ nói đi?"



"Mẹ nó, em là em gái của anh nha. . . . . ."



"Là em gái thì như thế nào? Em thi đậu vào trường đại học A được sao?"



"Em... " 

Mĩ Lợi nói một hơi, bị nghẹn lại trong cổ họng, mặt sung huyết đỏ bừng nói không ra lời.



Thái Nghiên đứng ở cửa bị lời nói của hai anh em này chọc cho bật cười, nụ cười sáng chói vô cùng ngọt ngào nở rộ ở trên mặt, đẹp không sao tả xiết. Thế Huân ngước mắt thấy cô cười lại có chút đỏ mặt, nhìn xuống dưới, đặt hai tay lên đầu gối, mười ngón tay quấn quít lấy nhau.



Hai năm qua anh ở trong trường đại học thành tích cực kỳ chói mắt, cái gì cũng làm ngoại trừ việc yêu đương, bên cạnh có nhiều cô gái vây quanh, anh cũng không phải là không có cảm giác, chỉ là cái cảm giác đó kém hơn một chút.



Khoảng cách như thế này đủ để cho anh liếc nhìn liền bận tâm, chỉ cần cô nhăn mày một cái hay cười một cái cũng đủ làm cho tâm tình của anh biến động, đúng là vẫn còn kém một chút.



Điện thoại di động rung lên.



Thái Nghiên có chút kinh ngạc, vội vàng móc ra liền thấy là số của Biện Bạch Hiền.



"Mĩ Lợi thật xin lỗi, mình phải đi!"



Thế Huân còn đang đắm chìm trong hồi tưởng của chính mình còn chưa hoàn hồn lại, kinh ngạc, theo bản năng cằm áo khoác lên đứng dậy theo cô: 

"Em đi ngay bây giờ sao?"



Thái Nghiên gật đầu một cái, cầm sách cùng điện thoại di động lên đi ra khỏi phòng.



Thế Huân dừng một chút: 

"Anh tiễn em về!"



Cô đi rất nhanh, nóng lòng muốn trở về, mi tâm của Thế Huân khẽ nhíu lại, đi đến cửa đột nhiên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô: 

"Làm sao em có thể cứ như vậy mà đi ra ngoài? Chẳng lẽ lúc đến đây ngay cả khăn quàng cổ cũng không mang theo?"



Cảm giác khác thường từ trên tay đột nhiên truyền đến, Thái Nghiên cảm thấy có chút kì lạ, mắt rũ xuống nhìn một chút.



Cửa mở ra, không khí lạnh ở bên ngoài tràn vào, suýt nữa làm cho cô đông cứng.


"Ở trong xe anh em rất ấm, không có lạnh." 

Mắt cô run lên một cái, rút tay ra, lùi về sau hai bước.



Ý cự tuyệt rõ ràng như vậy, kèm theo cảm giác lạc lỏng từ ở trong tay, đột nhiên truyền tới, sắc mặt Thế Huân xấu đi, không đuổi theo nữa, chỉ đứng ở cửa, nhìn cô chạy lại chỗ chiếc xe kia.



Hình ảnh kia, rất là duy mỹ


Nhưng Thái Nghiên không ngờ tới, khi cô mở cửa xe ghế lái phụ ra, lại không thấy Mộ Yến Thần đâu, người đàn ông ngồi bên cạnh, lại là Cố Tử Nghiêu.



Anh ta lúng túng cười cười, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện liền nghe thấy giọng nói mềm mại của một cô gái: 

"Đến rồi?"



Cố Tử Nghiêu nín thở ngoái đầu nhìn lại: 

"Đúng vậy Nhan tiểu thư, chúng ta đã đến."



Cửa sau xe mở ra, một thân hình chói mắt quen thuộc bước xuống.



Mặt Nhan Mục Nhiễm lộ ra sự lạnh nhạt, hơn nữa lúc nhìn thấy Thái Nghiên, ánh mắt càng trở nên yếu đuối.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Nghiên khẽ trắng bệch, tay buông lỏng, anh mắt không thể tưởng tượng nổi.



Nhan Mục Nhiễm giơ tay chỉ về phía sau, ý bảo cô nhìn về phía sau đi, mặt không chút thay đổi nói: 

"Anh ấy đang ở phía sau."



Thái Nghiên sửng sốt một chút, ngoái đầu lại nhìn, mới thấy ở bên trong bão tuyết mịt mờ, một bóng người từ trên xe taxi bước xuống, anh tuấn bất phàm, mặt lạnh lùng, ưu nhã mà hờ hững.



Trong lòng Thái Nghiên, chợt trở nên ấm áp.



Trong lòng Nhan Mục Nhiễm có chút khó chịu, mắt khép hờ lại nói với Cố Tử Nghiêu: 

"Em đi, cám ơn anh, Cố Tử Nghiêu."



Tình cảnh như thế làm cho Thái Nghiên có chút nghi ngờ, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.



Nhan Mục Nhiễm đem mấy sợi tóc vén ra sau tai, đi về phía trước không thèm để ý đến Biện Bạch Hiền, hốc mắt ửng đỏ, chỉ sợ liếc mắt nhìn sẽ làm chính mình đau khổ. Hôm nay cô tới Kim thị đơn thuần là có việc muốn làm, là về khu bệnh viện cũ thuộc về Kim thị được tiến cử để xây dựng nơi cất giữ vũ khí, cha giao việc này cho cô xử lý, lúc xử lý xong cô lại muốn đi đến biệt thư, nên thuận đường với Biện Bạch Hiền, cô liền lấy hết can đảm đi lại cản xe của anh lại xin đi nhờ, nhưng không nghĩ tới anh lại không nể tình như vậy.



Anh vốn đã đồng ý cho cô đi nhờ một đoạn, đi được nửa đường cô cố gắng nói với anh hai câu, lại làm cho sắc mặt anh trong thoáng chốc trầm xuống, đem xe dừng lại ở ven đường, lạnh lùng mời cô xuống xe.



Câu thứ nhất, cô hỏi: 

"Em nghe mẹ anh nói, anh ở nhà cùng bác Kim gây gổ, nguyên nhân là do anh chất vấn việc Thái Nghiên có phải con ruột của bác ấy hay không?"



Ánh mắt sắc của Biện Bạch Hiền lạnh nhạt, không biến sắc.



Nhan Mục Nhiễm cười nhàn nhạt, thần sắc tái nhợt mang theo ý cười khuyên anh: 

"Thật ra thì, kết quả mà anh hy vọng chính là Thái Nghiên cùng bác Kim không phải là ruột thịt, em nói có đúng hay không? Nhưng mà Bạch Hiền, nếu như anh thật sự biết mẹ Thái Nghiên là loại phụ nữ như thế nào, anh chắc chắn sẽ không hỏi như vậy, mà nguyên nhân bác Kim tức giận đến như vậy, là bởi vì ông hiểu được mình ở bên ngoài bị phản bội, anh hỏi như vậy, ông sẽ cho rằng anh đang chất vấn mẹ Thái Nghiên có chung tình với ông hay không. Nếu như bác gái vẫn còn sống thì không sao, nhưng bà đã qua đời rồi, anh như vậy, chính là bất kính với người chết."



"Biện Bạch Hiền, anh có yêu cô ta nhiều không? Yêu đến mức phải đem những chuyện căn bản không nên đụng vào này đem ra dò xét đến cùng?"

Tiếng thắng xe vang lên cũng nhất thời làm cho Nhan Mục Nhiễm thanh tỉnh, thanh tỉnh đến mức nhìn thấy sắc mặt của Biện Bạch Hiền đang trầm xuống.



"Bạch Hiền. . . . . ." 

Cô luống cuống, muốn giải thích.



Nhưng Biện Bạch Hiền một chút cũng không cho cô cơ hội giải thích.



Thấy cô cắn môi uất ức không chịu xuống xe, anh liền cười lạnh, trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Tử Nghiêu đến lái xe, anh trực tiếp đi xuống.



Cô ở trước mặt anh, lời nói vĩnh viễn đều không đúng.



"Về sau không nên ở trước mặt tôi hỏi mấy cái vấn đề này" 

Biện Bạch Hiền cúi người, hai cánh tay lạnh lùng giơ lên, nói thật nhỏ:

"Tôi yêu cô ấy rất nhiều, vĩnh viễn cũng không cần để ý đến mấy lời râu ria của cô, hiểu không?"


Trong nháy mắt, sắc mặt Nhan Mục Nhiễm giống như bị sương rơi trúng, lạnh đến tột cùng.



***



Trong xe vô cùng trầm mặc, khiến Thái Nghiên cảm thấy áp lực.



Cô thậm chí còn muốn mở đài radio mà cô thường nghe để điều chỉnh không khí, nhưng lại không có dũng khí, ai biết được lúc cô vẫn còn đang do dự, thì thấy Biện Bạch Hiền đưa tay mở radio, giọng nói mang theo chút từ tính hỏi: 

"Tần số là gì?"



Thái Nghiên cả kinh, vội vàng nhẹ giọng đáp: 

"108. 7"



Biện Bạch Hiền vặn đến vị trí chỉ định, ánh mắt sâu sắc nhìn cô đang để tay lên đầu gối, mắt lạnh dần, chuyển tay lái trầm giọng nói: 

"Vừa rồi cậu ta nắm tay em làm cái gì?"



". . . . . . ! ! !" 

Thái Nghiên khiếp sợ, hai mắt trừng lớn nhìn anh.


"Anh nói đến việc vừa rồi ở trước cửa nhà Mĩ Lợi" 

Biện Bạch Hiền nhìn cô ở trong kính chiếu hậu, giọng nói trầm thấp lạnh lùng:

"Em cho là anh không nhìn thấy?"



Thái Nghiên từ khiếp sợ đến tỉnh ngộ, từ sợ hãi đến đỏ mặt, biến hóa khó lường , cuối cùng khóe miệng lại hé nụ cười sáng chói, ngọt ngào với lúm đồng tiền , trong lúm đồng tiền tràn đầy vui mừng, không nói tiếng nào.



Biện Bạch Hiền nhíu mày, một cách lạnh lùng nguy hiểm.



"Anh cũng không có nói cho em biết tại sao anh lại ở cùng một chỗ với Nhan Mục Nhiễm!"

Thái Nghiên hất cằm lên, cố ý mắng trả lại.



"Con mắt nào của em thấy anh ở cùng một chỗ với cô ta?"



"Cả hai mắt đều thấy được!"

Cô ngụy biện.



Rất tốt.



Biện Bạch Hiền nín thở, một tay tiếp tục lái xe tắp vào bên đường, không đợi cô kịp phản ứng liền đưa tay ôm cô từ chỗ cạnh tài xế qua, Thái Nghiên hét lên một tiếng muốn chạy, cửa cũng đã mở được một nửa, thân thể lại bị anh bắt làm nô lệ đè vào trong ngực, cửa xe "rầm!" một tiếng đóng lại. Biết là anh đang làm loạn, di động cấn vào người cô, Thái Nghiên lại còn bị cấn phải hòm giữ đồ, nhịn đau cau mày nói: 

" Đau. . . . . ."


Một chữ đơn giản như vậy lại làm cho động tác thô bạo của Biện Bạch Hiền chậm lại, dừng một chút rồi đưa mắt nhìn cặp mắt trong suốt của cô, thấp giọng hỏi: 

"Nơi nào đau?"



Thái Nghiên ngọt ngào, cười híp mắt nói: 

"Hiện tại không đau nữa."



Mí mắt Biện Bạch Hiền giật giật, bị nụ cười xinh đẹp của cô làm cho không chịu nổi, đè gáy của cô lại gần anh hơn, cố kìm chế nhẹ nhàng hôn môi của cô: 

"Ngày mốt là tới 30 rồi em muốn đi đâu? Muốn có cuộc sống như thế nào, có ước nguyện gì cho năm mới không?"


Thái Nghiên mê muội , cảm nhận được sự dịu dàng của anh, thoáng chốc liền cảm thấy tất cả đều không còn quan trọng nữa.



Quan trọng là, đêm 30 cô muốn ở cùng một chỗ với anh.



"Em không biết" 

Đầu cô khe khẽ tựa vào vai anh, rúc vào cổ của anh:

"Những lần giao thừa trước đây ba em đều đi cùng thủ trưởng và các chiến hữu cũ suốt cả đêm, chỉ có em và mẹ cùng nhau đón giao thừa, năm nay anh an bài đi, em sao cũng được."



Trong lòng Biện Bạch Hiền giật giật.



Tình cảm nồng nàn, mang theo một chút đau xót, anh đã có được quyết định.



Để cô trở về chỗ ngồi, ánh mắt sắc của anh lúc sáng lúc tối, thật thấp giọng hỏi: 

"Mẹ em là người như thế nào?"



Từ trước đến nay chưa hề nghe qua anh hỏi về mấy vấn đề này, Thái Nghiên cẩn thận suy nghĩ một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ cảnh tuyết đầy trời, đang lựa từ để trả lời, nửa ngày sau mới nói: 

"Tính tình mẹ em rất tốt, rất an tĩnh, không nóng tính, chưa bao giờ gây gổ với cha. Bà là người cho dù cả thế giới có náo loạn cả lên, bà cũng sẽ an tĩnh trầm ổn không hoảng hốt, giống như. . . . . . Người tuyết vậy."



Trong lòng Biện Bạch Hiền, giống như bị đâm một nhát, buồn bực phát đau.



Anh hoài nghi, quả nhiên vẫn làm cho những người vô tội bị tổn thương.



***


Trở lại Mộ gia, đem đống đồ vừa mua giao cho Trương tẩu, bà đi từ chiều đến tối mới mua hết được mọi thứ cần dùng cho năm mới, người giúp việc trong nhà cũng nên được nghỉ phép về quê rồi.



Đưa Thái Nghiên lên lầu nghỉ ngơi, Biện Bạch Hiền đi xuống lầu, lúc đi ngang qua thư phòng của Kim Minh Thăng thì nghe thấy có người nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng khẽ nhướn lên, ngừng bước, lúc này mới nghe rõ được là giọng nói của Biện Như Khanh.



"Em biết mình không nên hỏi việc này, nhưng lúc nãy em có nói chuyện với Nhiễm Nguyệt Chi làm cho em có chút hoài nghi" 

Biện Như Khanh giúp ông xoa bóp đầu, dò hỏi:

"Anh ngày thường nghiêm khắc với Thái Nghiên như vậy, em cũng có chút suy nghĩ, nó thật sự không phải là. . . . . ."



"Em cũng cảm thấy, anh đối với nó quá hà khắc sao?" 

Kim Minh Thăng cau mày, trầm giọng nói.



Mí mắt Biện Như Khanh giật giật, cười nhạt không nói gì.



Thở phào nhẹ nhõm, Kim Minh Thăng tựa vào ghế , giọng khàn khàn mở miệng: 

"Có lẽ là do hận bà ấy không có tiền đồ, trước khi em vào Kim gia nó cũng rất khéo léo, mặc dù tính tình không được tốt như mẹ nó, nhưng cũng rất hiểu chuyện, nhưng kể từ khi em vào, chịu không ít tức giận của nó, anh không phải muốn nghiêm khắc với nó, đều là do nó tự gây ra. . . . . ."



"Mà Nhiễm Nguyệt Chi hoài nghi việc gì chứ?" 

Kim Minh Thăng ngước mắt, lông mày vẫn nhíu lại như cũ:

"Bà ấy ở Mộ gia từ lúc mang thai cho đến lúc hạ sinh Thái Nghiên, trong suốt mười tháng mang thai đều ở cùng với anh, do một tay mẹ anh chăm sóc, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro