Chương 136: Ai đã bắt cô đi!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim đồng hồ nặng nề kêu từng tiếng trong bóng đêm, trôi qua từng chút một.



Hơn nửa đêm, Thái Nghiên mới từ trong mộng tỉnh lại, ánh đèn màu cam chiếu lên trên vách tường tạo cảm giác thật ấm áp, khóe mắt ướt át của cô tràn đầy hoảng hốt, tỉnh lại, cánh tay đau nhức mò mẫn sang phía bên cạnh, nhưng không sờ thấy gì cả.



Cô đột nhiên đứng dậy, chăn rủ xuống đến hông.



". . . . . ." 

Cả căn phòng cũng không có chút động tĩnh gì, chỉ có đèn bên ngoài phòng khách là sáng.



Thái Nghiên xuống giường, mặc áo choàng tắm đi ra bên ngoài, quả nhiên ở trong phòng khách nhìn thấy được một người đàn ông anh tuấn đang ngồi trên ghế sa lon nhắm mắt xoa xoa mi tâm, nghe được động tĩnh anh đột nhiên mở mắt ra, yên lặng nhìn về phía cô



Trong tròng mắt vẫn còn một ít tơ máu, chưa tản đi hết.



"Sao lại không ngủ tiếp?" 

Giọng nói trầm thấp từ tính của anh chậm rãi vang lên.



Trên khuôn mặt Thái Nghiên thoáng qua một cảm xúc khác thường, lúc đỏ lúc trắng, siết chặt tay lại không biết làm sao để giải thích với an. Cô không hỏi được trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cô và anh lại đi cả đêm không về, không biết sau khi trở về sẽ xảy ra chuyện gì nữa.



". . . . . . Em đi toilet." 

Một lúc lâu cô mới cắn cắn đôi môi đỏ tươi của mình ngập ngừng nói, ánh mắt trong trẻo, cất giấu vô số đau thương, ngay cả lúc ngủ cũng không thể mất đi, xoay người đi tới toilet.



Ánh mắt Biện Bạch Hiền từ trên mặt cô thu hồi lại, lông mi dày run lên một cái.



Anh chợt nhớ tới cuộc điện thoại quốc tế vừa rồi, dùng tiếng anh lưu loát thuần thục hỏi anh:

"Bạch Hiền, cậu làm như vậy có phải là quá ích kỷ hay không? Cậu thậm chí còn không thèm hỏi xem cô ấy có nguyện ý như vậy hay không, cô ấy chưa trưởng thành, bây giờ mà quyết định làm như vậy có thể về sau cô ấy sẽ không đồng ý, cậu xác định cô ấy cũng hi vọng cậu làm như vậy?"



Nhắm mắt lại, cảm thấy toàn bộ thế giới như tràn ngập trong bóng tối.


"Nghiên Nghiên" 

Cô vừa mới mở cửa ra, Biện Bạch Hiền thình lình ở phía sau kêu một tiếng, ngăn động tác của cô lại.



Thái Nghiên cứng người lại.



Ngước mắt lên, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, anh khàn giọng hỏi: 

"Nếu như cha tỉnh lại, em hi vọng, sẽ thấy kết quả như thế nào?"



Tay Thái Nghiên run lên, bóng dáng mảnh khảnh càng thêm căng thẳng, không cách nào nhúc nhích.



Khóe miệng nở ra nụ cười lạnh, Biện Bạch Hiền đè ép đau đớn trong lồng ngực lại, khàn giọng nói: 

"Chúng ta vẫn chưa có cơ hội để nói chuyện với nhau? Bây giờ có thể nói cho anh biết, em có muốn chúng ta ở cùng một chỗ với nhau hay không?"



Đầu đau nhức dữ dội, đầu như muốn nổ tung ra.



Thái Nghiên nhắm mắt lại, ôm chặt lấy đầu, tất cả những giấc mơ đáng sợ từ từ tràn về .



Cô vừa mơ thấy rất nhiều việc, trong mơ không ngừng lóe ra khuôn mặt của Biện Như Khanh, ánh mắt khinh bỉ cùng oán hận của bà, cô cũng nằm mơ thấy cha, thế nhưng ông lại không mắng cô, cũng không trách móc cô, chỉ là ngủ rất say , không cách nào tỉnh lại được.



Nước mắt nóng bỏng nhanh chóng tràn ngập khắp khóe mắt.



Cô ngồi bệt xuống, co người lại, biết mình sẽ không tránh được mà phải đưa ra quyết định, nhưng cô thật sự không có cách gì quyết định được.



Mười ngón tay len vào đầu, vô cùng đau đớn, cô nghẹn ngào lên tiếng: 

"Em muốn ba không bị sao hết. . . . . ."



Nước mắt nghẹn ngào, rơi đầy trên mặt, cô khóc ra thành tiếng: 

"Mà em không biết làm sao mới có thể làm cho ông ấy khỏe mạnh. . . . . . Anh, em rất khó chịu. . . . . . Trong lòng em thật khó chịu. . . . . ."



Biện Bạch Hiền không thể tiếp tục ngồi yên một chỗ nữa.



Tia máu nổi đầy trong mắt, Biện Bạch Hiền đứng dậy, chịu đựng đau đớn ở trong tim cúi người ôm chầm lấy cô vào trong ngực, anh biết cô sợ khi Kim Minh Thăng tỉnh lại, sẽ bị ông trách móc nặng nề cùng với ánh mắt đầy thất vọng.



Cô vẫn còn đang khóc, chui vào trong lòng anh khóc rất lớn tiếng.



Nhưng khi cô bình tĩnh trở lại, cô nhớ ra chính bọn họ mới là đầu sỏ gây nên chuyện này, lại không nhịn được đẩy anh ra, Biện Bạch Hiền mạnh mẽ ôm cô trở về đặt vào trong ngực mình, cô ở trong lòng anh giãy giụa, anh khàn giọng an ủi cô: 

"Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . ."



Nụ cười lạnh lùng lộ ra ở khóe môi, anh cúi đầu dán sát vào tai của cô, giọng thật thấp nói:

"Nghiên Nghiên, anh nói rồi trên đời này việc anh không muốn thấy nhất chính là nhìn thấy em khóc. . . . . . Cái người này sao có thể vừa khóc vừa nói chuyện chứ, anh sẽ không nhịn mà chiều theo em mất. . . . . ."



Môi mỏng in chặt lên vành tai của cô, ôm chặt cô vào trong ngực, anh thì thầm: 

"Không sao. . . . . . Tin tưởng anh, rất nhanh cũng sẽ không sao nữa. . . . . ."



Rất nhanh.



Anh biết mình quyết định như vậy sẽ rất ích kỷ, anh thậm chí còn không nhận được sự đồng ý của cô.



Nhưng anh cũng có nghĩ tới, biện pháp tốt nhất.



***



Ngày thứ bảy, thành phố C lại nhẹ nhàng rơi rất nhiều tuyết.



Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, buổi dạ tiệc hôm tiệc sinh nhật đã sớm bị hủy bỏ, chỉ mời một ít bạn học tốt cùng anh em Thế Huân với Mĩ Lợi tới, cả ngày hôm nay Biện Như Khanh đều mỉm cười chiêu đãi, không tỏ ra có gì khác thường .


Chỉ là người tới đây cũng sẽ không nhịn được mà lễ phép hỏi một câu, tình hình của bác Kim như thế nào?



Biện Như Khanh gật đầu đáp lại: 

"Đã qua giai đoạn nguy hiểm, rất nhanh sẽ tỉnh."



Nhưng người trong nhà lại rõ , nếu nói là tỉnh lại, còn không biết phải chờ tới lúc nào mới tỉnh lại được.



Thái Nghiên cùng bạn học ăn cơm xong, ở trong phòng khách thu quà tặng, ngồi nói chuyện với nhau, không khí cũng coi như hòa hợp. Sáng sớm Biện Bạch Hiền đã đi đến công ty, lúc trở lại đã là buổi chiều



Tuyết rơi khắp trên người anh.



Vừa tiến đến, liền nghe thấy mấy tiểu nữ sinh trong lớp thở nhẹ:

"Rất đẹp trai" 


Mĩ Lợi ở bên cạnh nghe được không nhịn được bĩu môi.



Thái Nghiên kinh ngạc nhìn anh, lúc ẩn lúc hiện như tiên, làm cho cô có cảm giác xa cách không thể chạm tới được.



"A đúng rồi!" 

Một nữ sinh đột nhiên nói:

"Mấy ngày trước cậu mình vừa xuất ngoại, đem chiếc xe cũ mới mua có một năm của ông ấy để lại cho mình, mình liền chạy tới đây, các cậu có muốn ra ngoài hóng gió không?"



"Mình cầu xin cậu, tuyết rơi đầy bên ngoài kìa?" 

Có người kích động, cũng có người kháng nghị.



"Tuyết nhỏ thôi mà, chạy chậm một chút là được, các cậu có muốn đi hay không? Muốn đi hay không?" 

Nữ sinh chào hỏi mọi người.



Biện Bạch Hiền ngồi ở bên cạnh khẽ cau mày.



"Hay là để cho Thái Nghiên quyết định? Hôm nay là sinh nhật của cô ấy mà."

Thế Huân cười nhẹ nói, cắt đứt tranh chấp của họ.



Lòng Thái Nghiên nặng trĩu không thôi, thở dài một cái, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc, mặc dù có một vòng người vây ở nơi này, nhưng cô vẫn chỉ đặt toàn bộ sự chú ý trên người Biện Bạch Hiền, nhớ tới lần nói chuyện đêm hôm đó, mặc dù lời nói của cô cũng không quá mức tàn nhẫn, nhưng cô biết, thái độ của cô đã đủ làm cho người nào đó không thể tiếp nhận, cô cũng rất mờ mịt, mờ mịt không biết tại sao mình lại cứng rắn, kiên trì như vậy "về sau", sẽ cục diện sẽ như thế nào.



Năm nay cô đã 18 tuổi, phải chờ thêm năm năm, hay mười năm nữa đây? Cô có thể gánh lấy toàn bộ áp lực sao, cùng anh yêu đương, cùng anh kết hôn sao?



Cô xác định về sau, người cùng mình sống chung cả đời là anh sao?



Chính cô cũng không xác định được, làm sao giờ phút này lại trở nên thống khổ như vậy?



"Thái Nghiên cậu làm gì mà thất thần vậy, nói chuyện đi. . . . . ." 

Có người bất mãn.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Nghiên khẽ tái nhợt, bừng tỉnh, giọng nói mềm mại: 

"Vậy thì đi đi."



Chung quanh nhất thời hô lên một hồi tiếng hoan hô.



Biện Bạch Hiền ngước cặp mắt sâu sắc lên nhìn cô một cái, nói thật nhỏ: 

"Muốn anh đi cùng với các em không?"



Cách đó không xa, trong lòng Thái Nghiên chợt đau nhói, trên mặt cũng rất nóng, cô thống hận, thống hận chính mình chỉ vì cảm thấy tội lỗi mà không dám đối mặt với anh, nhưng ở trong lòng lại không có cách nào buông tay với anh. 


Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cô ngước mắt lên: 

"Không, chúng em cũng có vài người biết lái xe, đi ra ngoài một hồi sẽ trở lại."



Ánh mắt Thế Huân cũng quét tới, cười yếu ớt như cũ: 

"Không cần lo lắng, tôi cũng có thể lái xe."



Ánh mắt thâm thúy của Biện Bạch Hiền cất giấu cảm xúc khó hiểu, có chút phức tạp, còn có chút nặng nề, anh giơ tay xem đồng hồ, chậm rãi nói: 

"Bốn giờ phải trở về. Có làm được không?"



Mấy bạn học xung quanh vội vàng đáp ứng, bảo đảm trước bốn giờ nhất định có thể trở lại.



Ở một bên, Biện Như Khanh vẫn y như cũ uống trà chiều, hàm chứa nụ cười yếu ớt cùng Trương tẩu trò chuyện, tựa hồ không để chuyện này ở trong lòng, từ khi bọn họ trở về đến giờ bà cũng không có hỏi thăm, đêm hôm đó bọn họ làm cái gì mà trắng đêm không về.



Huyệt thái dương của Biện Bạch Hiền đập thình thịch, ánh mắt không cách nào rời khỏi người Thái Nghiên, cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng lại không thể nói ra nó là cảm giác gì, cuối cùng chỉ gật đầu một cái, mấy bạn học cùng nhau vây quanh cô đi ra ngoài.



4 giờ.



Đứng ở trước cửa nhìn bọn họ đi ra ngoài, lên xe, cẩn thận từng li từng tí lái xe đi, bông tuyết từ từ rơi xuống trên người, điện thoại di động trong túi rung lên.



Biện Bạch Hiền thu hồi ánh mắt lạnh lùng lại, đưa điện thoại di động lên nghe, nói mấy câu tiếng anh đơn giản, nghe đối phương nói lại một câu:

"Bạch Hiền, đúng 4 giờ bọn mình sẽ đến"


Ngước mắt lên nhìn những bông tuyết trên bầu trời từ từ bay xuống, ánh mắt nặng nề nhưng đầy thâm thúy.



"Con ở lại từ từ chờ bọn họ trở về đi, mẹ vào nghỉ ngơi trước, buổi tối nhớ đến bệnh viện thăm cha con." 

Biện Như Khanh đứng dậy, ánh mắt âm nhu, nhàn nhạt nói với anh một câu, có cảm giác như đang hết lòng quan tâm giúp đỡ vậy.



Biện Bạch Hiền "dạ" một tiếng, xoay người, ánh mắt sắc lạnh nhạt ngồi trên ghế sa lon.



Chờ Biện Như Khanh lên lầu, huyệt thái dương vẫn còn đang nhảy mãnh liệt, giống như là có cái gì dắt vào trong tim của anh, đau dữ dội. Anh mở mắt ra, không đợi đến khi bọn họ trở lại, cầm chìa khóa lên sải bước đi ra ngoài.



Điện thoại di động trong túi lần nữa rung lên.



Trong lòng anh chợt đau xót.



Đè ép tất cả xao động bất an xuống, gương mặt tuấn tú của anh hơi tái nhợt lấy điện thoại di động ra nghe


Đầu đây bên trong liền truyền đến hơi thở hổn hển , mang theo giọng nói run rẩy đến sợ hãi cực độ, đứt quãng truyền tới



"Biện Bạch Hiền. . . . . ." 

Tay Mĩ Lợi suýt nữa làm rơi điện thoại, nước mắt ở trong hốc mắt không ngừng trào ra, gần như mất hồn nói chuyện với anh:

"Biện Bạch Hiền anh mau tới đây đi. . . . . . Bọn em xảy ra tai nạn xe cộ. . . . . ."



Chua xót mãnh liệt nổ tung ở trong ngực, làm cô sợ tới mức khóc lên: 

"Bọn em không biết tại sao lại xảy ra tai nạn xe cộ, anh em bị thương! ! Bọn em luống cuống hết cả tay chân thật sự không biết phải làm gì nữa, Thái Nghiên vốn là đang ngồi ở bên cạnh, em đã cố nhìn nhưng chỉ thấy được một mình anh em thôi không biết cô ấy bị người ta mang đi đâu nữa . . . . . . Tất cả mọi người đều ở chỗ này, nhưng không thấy cô ấy! ! ! Thật xin lỗi. . . . . . thật sự em không nhìn thấy, em không tìm được cô ấy . . . . ."



Giọng nói gần như hỗn loạn, gần như kinh sợ, nổ tung một cái làm cho đầu anh đau nhói.



Gương mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy, môi mỏng của anh dán lên ống nghe, khàn giọng nhấn rõ từng chữ: 

"Cô nói cái gì. . . . . . Cô nói lại lần nữa? Nghiên Nghiên thế nào?"



Thanh âm bên trong vô cùng hỗn loạn, không ngừng có tiếng nữ sinh khóc thét lên, còn có người hô to:

"Báo cảnh sát đi!"



"Anh mau chạy tới đây. . . . . ." 

Mĩ Lợi cầm điện thoại di động run rẩy, khóc không thành tiếng:

"Có người trong bọn em nhìn thấy được, người đã đụng vào xe của bọn em, chính là bọn đã bắt Thái Nghiên đi, em thật sự quá luống cuống, em không nghe thấy cô ấy gọi em! ! Thật xin lỗi. . . . . ."



Anh dường như cảm nhận được tim mình gần như bị đống băng lại, vô cùng đau nhức, từ từ lan đến.



Cô bị người ta bắt đi.



Không tìm thấy.



Trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh lúc cô đứng trước cửa, Biện Bạch Hiền giống như bị đao nhọn đâm trúng, con ngươi đầy máu, nắm chìa khóa trên tay chạy như điên ra khỏi cửa chính! !



Anh chưa bao giờ hoảng sợ như vậy.



Mở cửa xe ngồi vào trong, nổ máy xe, phóng ra khỏi Kim gia, cả quá trình không quá một phút, anh nghe thấy chân ga bị dẫm đến cực hạn liền phát ra âm thanh bén nhọn, bánh xe trên mặt đất xoay tròn nhanh chóng tạo ra ma sát, vô cùng chói tai, mắt lạnh của anh gắt gao nhìn chằm chằm về phía bọn họ vừa lái xe đi, chỉ mới một thời gian ngắn nên chắc chắn bọn họ không thể đi xa được! !



Giờ phút này đầu óc của anh, gần như muốn nổ tung.



Anh rõ ràng có dự cảm. . . . . . Anh rõ ràng đã phát hiện có cái gì không đúng, vậy mà vừa rồi lại cho bọn họ một mình đi ra ngoài? !



Nhưng thực sự anh không hiểu được.



Anh không biết rốt cuộc tại sao lại có người đột nhiên xuất hiện bắt Thái Nghiên đi, rốt cuộc là người nào, tại sao lại là ngày hôm nay?



Bông tuyết bay đầy trời, tuyết động trên lối đi bộ đã bị chiếc xe ép đọng lại thành băng, do chạy quá nhanh nên thắng xe không ăn, thế nhưng lúc này anh căn bản không để ý được nhiều như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro