Chương 24: Hai anh em cùng nhau đi đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đạt được mục đích, cô nàng lém lỉnh nào đó thoải mái nằm vật ra trên giường, cười híp mắt không thấy Tổ quốc, vô cùng khoái chí, thỉnh thoảng đầu lưỡi nhỏ hồng còn liếm liếm khóe miệng, giống như một tiểu hồ ly gian xảo vừa trộm được thức ăn ngon .


Biện Bạch Hiền dường như hít thở không thông khi chứng kiến cảnh tượng này.


Anh chớp chớp mắt, ngón tay nâng lên kéo lỏng chiếc cavat trên cổ áo, cau mày nói: 

"Đã khỏe rồi thì mau xuất viện, không được ở chỗ này ăn vạ nữa." 


Nói xong quay gót, đi một mạch ra khỏi phòng bệnh.


Sau đó không ít lần Biện Bạch Hiền luôn suy tư tới vấn đề máu mủ ruột thịt này, có hay không sự liên kết giữa hai người cùng chảy chung dòng máu? Nhưng anh không tìm ra lời giải, anh chỉ biết một điều là mình đã dân dần chấp nhận cô nhóc này đi vào cuộc sống của bản thân, luôn bao dung với cô, thậm chí có đôi lúc còn hơi......phóng túng.


***


Khi Biện Bạch Hiền đề cập tới vấn đề này trên bàn ăn, vẻ mặt Kim Minh Thăng từ tươi cười như xuân về trở nên lạnh lẽo như đông sang.


Ông vui mừng vì Biện Bạch Hiền cuối cùng cũng chấp nhận ở lại dùng cơm với gia đình, một điều trước giờ chưa từng xảy ra.


Thái Nghiên rất khẩn trương, không dám ngẩng đầu, chỉ vùi mặt xuống chén cơm.


"Đi mấy ngày?" 

Kim Minh Thăng lại bắt đầu giở giọng điệu của một quân trưởng mà tra hỏi.


Thái Nghiên vội vàng thẳng người: 

"Dạ ba ngày hai đêm ạ."


Còn đi "tận" ba ngày hai đêm?


Kim quân trưởng sắc mặt trở nên khó coi, nhưng khi thấy vẻ mặt thả lỏng của Biện Bạch Hiền, thì ông liền hòa hoãn lại.


Ngón tay già nua vung lên: 

"Bạch Hiền, con thu xếp nghỉ ngơi vài ngày, dẫn em nó đi đi."


"Hả? !" 

Thái Nghiên kinh ngạc, đôi đũa trong tay cũng nắm không vững, rơi xuống dưới đất.


Môi Biện Bạch Hiền mím lại chỉ còn một đường mỏng, hàng chân mày nhíu chặt thể hiện sự không muốn, nhưng khi thấy ánh mắt khích lệ của Biện Như Khanh, anh cũng không lên tiếng phản đối.


"Ba, tự con có thể. . . . . ." 

Thái Nghiên cố tranh thủ bàn lại với Kim Minh Thăng.


"Có anh con theo cùng, hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau, có gì không tốt nào?".


Thái Nghiên cắn môi, không tình nguyện nói: 

". . . . . . Được ạ."


"Mấy ngày nghỉ ngơi, con có thể nhờ chú hai trông chừng công ty. Bạch Hiền, con cứ yên tâm giao phó việc cho chú ấy, chú ấy dốc sức vì công ty đã hơn chục năm, cũng tường tận công việc lắm"


Biện Bạch Hiền gật đầu, dùng khăn ăn lau sạch tay, đứng dậy lễ phép nói: 

"Con ăn no rồi, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa."


***


Nếu như Thái Nghiên có năng lực đoán trước tương lai, biết trước được chuyến đi này sẽ gặp phải người nào, gặp phải chuyện cực kì lúng túng gì, thì dù có bị đánh gãy chân, cô cũng quyết tâm không bước ra khỏi nhà.


Khi thấy bóng dáng nho nhỏ, mờ mờ phía trước, Thái Nghiên chỉ muốn lập tức căn lưỡi. Ông trời muốn chơi cô sao? Tại sao cái kẻ có khuôn mặt hiền lành như thiên thần, nhưng tâm địa thì độc như ác quỷ lại xuất hiện trong chuyến đi này?


"Lớp chúng ta đâu có mời cô ấy tới, tự cô ấy theo tụi mình đó, thật đúng là chủ nhiệm có một không hai mà !" 

Mĩ Lợi đeo túi xách trên vai, bĩu môi, không cách nào lí giải được con người này.


Cô chủ nhiệm này họ Vương, được đặt ngoại hiệu"Vương tiện tiện" , là một người chả tí "máu thân thiện", nhưng lúc nào cũng làm chuyện vô bổ, thích tiếp cận hòa hợp với học sinh nhưng công sức toàn như muốn bỏ biển.


Thái Nghiên rủ mắt xuống không nói lời nào, một mạch chạy đến xe lấy túi xách.


"Nè, cậu mất hứng hả??"


"Không có, chỉ có chút ngại vì cô ấy ở đây, cô ấy không thích tớ, cậu cũng biết điều đó mà!"


"Kim Thái Nghiên, đó là do cậu tự chuốc lấy thôi, ai bảo cậu không thích cô ấy trước, còn cố ý làm bài thi môn cô ấy phụ trách thật tệ. Giờ cậu còn có than thân trách phận cái chi, đánh chết cậu bây giờ" 

Mĩ Lợi làm bộ ghét bỏ lên án cô.


Thái Nghiên bị nói trúng tim đen, giận dỗi bỏ đi một nước.


Mở cửa xe ra, Thái Nghiên liền ngây dại, cô lại quên mất Biện Bạch Hiền cùng đi với mình. Lúc này, anh đang ngồi trong xe, hai bàn tay lưu loát khiêu vũ trên bàn phím laptop. Thấy cô và Mĩ Lợi đi đến cũng không ngẩng đầu. Ánh sáng len vào xe, chiếu lên thân người anh, làm nổi lên sự sáng chói mà lạnh lùng bức người của anh.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro