Chương 34: Hoan nghênh anh về nhà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thuốc.


Lồng ngực Thái Nghiên dâng đầy sự nghẹn ngào chua xót, run run lục tìm trong ngăn kéo, cuối cùng cũng tìm thấy hộp thuốc nằm trong góc nhỏ. Chữ trên hộp thuốc toàn là tiếng anh, lấy trình độ hiện giờ của cô chỉ có thể nhận biết được ba chữ là "đau dạ dày".


Cô như một kẻ điên, hành động theo bản năng, hấp tấp đổ thuốc ra rồi đi rót nước đem đến cho anh.


Tối qua vì chăm sóc cô anh đã không ăn, cả ngày hôm nay vì chuyện công ty cũng chưa có gì bỏ bụng. Anh là người chứ đâu phải cái máy, tinh lực của anh là sao chịu nổi với cường độ làm việc như thế?


"Anh hai. . . . . ."

Thái Nghiên chịu đựng từng lớp mồ hôi tuôn đầy trên người, đau lòng đưa thuốc đến gần miệng anh.


Biện Bạch Hiền ngồi dựa vào ghế chậm rãi mở mắt ra.


Thái Nghiên cố mỉm cười, dịu dàng an ủi anh: 

"Anh hai đừng để bụng những lời nói bậy của chú hai, vì chú ấy ham mê lợi ích nên mới cố tình gây khó dễ cho anh. Từ lúc ông giao cho ba quyền quản lí công ty, chú ấy đã đáng ghét như vậy rồi. Nhưng chú út thì rất tốt, chú ấy là giảng viên đại học, không tranh với đời, cuộc sống rất vui vẻ, hạnh phúc"


Biện Bạch Hiền nuốt thuốc xuống, vẫn trầm tĩnh không trả lời cô.


"Anh hai, anh nhất định là con ruột của ba, là anh ruột của em, em hoàn toàn tin tưởng" 

Cô cười khoe má lúm đồng tiền ngọt ngào, mắt sáng như viên pha lê trong suốt.


Biện Bạch Hiền tay đang cầm ly nước liền khựng lại giữa không trung.


Ánh mắt anh vẫn phẳng lặng như nước nhưng nhìn kĩ sẽ thấy tia lạnh như băng. Anh cúi đầu tiếp tục uống nước. Là anh ruột cùa cô thì sao? Chẳng có cái gì tốt, một chút cũng không tốt.


"Hôm nay em không đi học?" 

Anh khôi phục chút sức lực, con ngươi quét về phía mặt bàn, khàn khàn hỏi.


Thái Nghiên ngơ ngác, tay chắp sau lưng khẽ bỏ xuống, lúc lâu mới phản ứng, âm thanh mềm mại: 

"Không phải. . . . . . lát nữa em đi ."


"Vậy cùng với ông ta trở về nhà sớm đi." 

Anh rõ ràng muốn trục lệnh đuổi khách, tay bắt đầu bận rộn với đống văn kiện.


Vậy. . . . . . Cứ như vậy thôi sao? ?


Thái Nghiên cảm thấy có điểm không thích hợp, lê từng bước tới cửa, tay chậm chạp vặn khóa. Khi cửa phòng mở ra, cô mang theo chút hi vọng, quay đầu lại nhìn anh, chờ mong anh sẽ nói gì đó. Nhưng người ngồi trên ghế vẫn cúi đầu chìm đắm trong công việc, cô thất vọng đi thẳng ra ngoài.


"Thái Nghiên." 

Anh gọi.


Cô giật mình, khuôn mặt xinh xắn liền vặn ngược ra sau.


"Chuyện dạ dày anh không tốt, đừng nói cho ai biết." 

Anh dặn dò.


Cô gật đầu thấu hiểu, mạnh giọng cam đoan: 

"Dạ, em bảo đảm sẽ không có ai biết đâu."


Thái Nghiên vẫn chăm chú nhìn anh, hi vọng anh nói thêm vài câu, nhưng anh chỉ gật đầu rồi mắt lại chuyển sang đống văn kiện trên bàn.


Sự mất mát chạy thẳng lên con tim, lông mi dài rũ xuống, cô căn chặt môi dưới, lấy tay khép cửa lại.


"Còn có. . . . . ."

Biện Bạch Hiền ngước mắt, đôi mắt sâu lướt nhìn cô, nhẹ giọng nói: 

"Nói lại với mẹ anh, ngày mai anh chuyển về nhà ở."


Chuyển về nhà ở.


Thái Nghiên kinh ngạc, vừa bắt đầu còn chưa kịp phản ứng nhưng một hồi sau đã hiểu rõ ràng. Gương mặt thanh thuần nhanh chóng đẩy lùi sự thất vọng ban nãy nhường chỗ cho sự xúc động, cho niềm vui rạo rực.


Anh nói, sẽ chuyển về nhà ở.


Từ nay cô không còn phải chịu cô đơn, lạnh lẽo trong ngôi nhà xa hoa ấy nữa, cô đã có người đồng hành, có người bầu bạn, có người chia sẻ...


Trái tim sôi trào, màu đỏ hồng nhảy lên gương mặt, cô tuân lệnh, vui vẻ đóng cửa, rồi lại chợt nhớ đến đều gì, vội vàng mở cánh cửa ra, thò đầu vào trong, nở nụ cười sáng chói cả một vùng trời: 

"Anh hai, hoan nghênh anh về nhà".


Giọng cô rất lớn, không những làm kinh động người trong phòng mà còn làm giật mình những người xung quanh.


Nhớ ngày đầu tiên anh trở về, nhà họ Kim không một tiếng hoan nghênh, không một cử chỉ chào đón. Nhưng ngày hôm nay, chỉ một tiếng hét của cô đã mang đến cho anh sự vui mừng, sự ấm áp tột độ.


Biện Bạch Hiền ngước mắt, nụ cười sáng chói cùng gương mặt thiện lương của cô in sâu vào đôi mắt anh. Anh ngắm nhìn cô thật lâu, môi không tự chủ cong lên thành nụ cười yếu ớt nhưng mị hoặc đến điên đảo chúng sinh.


Thật ấm quá!

Nụ cười của cô, thật ấm. Trái tim băng giá của anh cứ như thế bị nụ cười ấm áp của cô quấn lấy, không thể thoát được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro