Chương 45: Ai cũng đừng chọc anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu óc Thế Huân trong nháy mắt trở nên trống rỗng như bị khoét não.


Ánh mắt anh sâu như biển, cố gắng đè nén tiếng tim đập liên hồi trong lồng ngực, múc một muỗng cháo nhẹ nhàng giúp cô thổi.


Thái Nghiên khuôn mặt tái nhợt, trái tim như sắp nhảy ra khỏi ngực, ánh mắt cô luôn chú ý tới đôi mắt dần đỏ lên của người đàn ông đang muốn đẩy cửa đi vào.


"Trước kia chưa từng thấy em làm nũng, bây giờ mới thấy được, đúng là có sức đả thương người đó. . . . . ." 

Thế Huân thì thầm, miệng vừa thổi cháo vừa nói lên trêu chọc. Anh đang say sưa thổi muỗng cháo thì bất ngờ bị tấn công. Thái Nghiên không thèm đợi anh đưa muỗng cháo đến bên miệng đã vội vàng sấn tới, kéo muỗng cháo về phía miệng mình, một hớp nuốt sạch cháo trong muỗng.


Khoảng cách gần trong gang tấc. Anh cơ hồ có thể đếm được từng cọng lông mi dài trên mí mắt của cô.


Thế Huân ngây người.


Mà cách một thủy tinh mỏng, ở phía ngoài có thể nhìn thấy được hành động của hai người trong phòng. Cô gái nhỏ nhắn trong bộ đồ bệnh nhân chủ động sáp lại gần phía người thanh niên, cắn chặt cái muỗng không chịu nhả ra. Còn người thanh niên thì cười đến dịu dàng, ánh mắt nuông chiều hướng nhìn cô tha thiết.


Hình ảnh hai người trẻ tuổi dây dưa với nhau rất đẹp, rất động lòng người nhưng sao lại làm Biện Bạch Hiền chướng mắt đến thế?


Anh đứng ngoài cửa phòng bệnh thu vào mắt tất cả hình ảnh của cô, từng điểm nhỏ nhất cũng được anh ghi nhớ trong đầu. Càng nhìn thì lại càng đau, cả người rã rời không thể nào động đậy, tay đặt trên nắm cửa thật lâu mới chịu buông xuống, đè chặt lồng ngực đang đau đớn, xoay người sải bước đi.


Một cô y tá bị anh đụng vào, suýt nữa ngã xuống, cau mày ngước mắt đúng lúc bắt gặp vẻ đáng sợ của anh.


"Tiên sinh. . . . . . sắc mặt anh rất xấu, không có sao chứ?" 

Cô y tá không nhịn được đuổi theo một bước, ân cần hỏi.


"Chớ chọc đến tôi." 

Giọng nói khàn khàn vang lên, trầm thấp lạnh lùng.


Giờ khắc này, tốt nhất, ai cũng không nên chọc đến anh.


***


Thứ bảy về nhà, Thái Nghiên chỉ thấy phòng khách có Kim Minh Thăng và Biện Như Khanh.


Chú Lưu chở cô về, vừa bước vào nhà, cô đã quan sát bốn phía trong phòng cùng trên lầu, ánh mắt rực sáng biến thành bình tĩnh.


Biện Như Khanh nhìn cô một lúc rồi uống một ngụm trà nói: 

"Không cần tìm, Bạch Hiền không có ở đây."


Khuôn mặt Lan Khê nháy mắt đỏ lên, vội cúi đầu, thay dép: 

"Con không có tìm anh hai."


Biện Như Khanh vừa định mở miệng nói gì, lại nhăn mày, tay đặt lên trên đùi chồng, nghi ngờ nói: 

"Nhắc mới nói, gần đây công ty bận bịu lắm hả anh? Bạch Hiền túc trực ở đó gần như 24/24, mỗi khi về nhà chỉ đáp một hai câu rồi lên phòng ngủ, anh cũng nên sắp xếp lại đừng để con cực quá anh à".


Kim Minh Thăng cũng chau mày lại, ông cũng đồng ý với vợ mình, cảm thấy thằng con mình làm việc cứ như muốn thí luôn cái mạng.


Thái Nghiên lẳng lặng nghe, ngực lại có chút buồn buồn, tay ôm túi sách, nhỏ giọng nói: 

"Ba, dì Biện, con lên phòng trước."


***


Ban đêm tắm rửa xong, cô mặc váy ngủ ngồi trên ghế salon trong phòng khách để đợi cho tóc khô. Cô ngồi một mình, lâu lâu lại ngước nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 11h nhưng Biện Bạch Hiền vẫn chưa về nhà.


Đầu nhỏ tựa vào thành ghế, mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa một mảnh.


Ngồi buồn chán nên kiếm chút chuyện giải sầu, cô chơi Super mario một hồi rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.


Hơn nửa đêm, Biện Bạch Hiền mới trở về.


Hôm nay xã giao nên anh uống hơi nhiều, lúc tàn tiệc cũng do Cố Tử Nghiêu lái xe đưa anh về . Dưới ánh trăng đêm hé ra gương mặt tuấn tú tái nhợt, mùi rượu từ trong hơi thở tản mát ra, dạ dày cuộn trào lên từng đợt như muốn dời sông lấp biển. Anh nhướn mày, môi mỏng mím thật chặt, loạng choạng đi đến ghế salon, vịn vào được tay ghế mới an tâm thả mình nằm xuống, chợt nghe một tiếng vang nhỏ, thân hình to lớn của anh đang đè lên một vật gì đó, rất mềm mại, rất thơm mát khiến anh không thể tin nổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro