Chương 80: Giám định quan hệ cha con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chữ "Kim Thị" treo trên cao đang dần phóng to ra trước mặt hai người, Thái Nghiên an tĩnh lại, không khí nhốn nháo dần tan đi. Từ nhỏ cô đã bị ba mình quản thúc rất nghiêm khắc, thấy hai chữ ấy cứ như thấy được ba mình, ngoan ngoãn ngồi thẳng người ở vị trí phó lái. Sự hài hước của chương trình radio cũng không thể kích động nổi tâm trạng hiện giờ.


Biện Bạch Hiền phát hiện ra sự khác lạ của cô, không nói gì nữa, cho xe đỗ tại quảng trường phía dưới công ty.


Xe dừng hẳn, anh nắm thật chặt tay cô, trầm giọng nói: 

"Anh sẽ nhanh trở lại."


Tiếp cởi dây an toàn, đi ra ngoài, được vài bước lại ngoái đầu dặn dò: 

"Đừng đi ra ngoài , biết không?"


Thái Nghiên nhìn anh, gật đầu thật mạnh.


Không biết anh sẽ đi giải quyết công việc trong bao lâu, Thái Nghiên ngồi một lúc rồi mở ngọn đèn trên đỉnh đầu xe, tranh thủ lấy tập ra học bài, yên tâm chờ anh trở lại.


Không nghĩ đến một lúc sau đã có chuyện xảy ra.


Bên ngoài truyền đến tiếng chửi rủa, giống như có người đang đánh nhau. Cô kinh ngạc, vói người ra cửa xe để nhìn.


Thậm chí còn xuất hiện cảnh sát, những cảnh sát đang cuống quýt đuổi theo một người đàn ông chạy từ trong công ty ra ngoài, người kia có cử chỉ, thái độ rất hung hãn, liên tục chống đối với đám cảnh sát, còn động cả tay chân với người thi hành pháp luật. Biện Bạch Hiền chậm rãi đi đến chỗ hỗn loạn đó, người đàn ông thoát được sự trói buộc của cảnh sát, hung hăng hướng chỗ anh đi đến.


Thái Nghiên tái mặt, trái tim như muốn từ lồng ngực chạy lên cổ họng để vọt thẳng ra ngoài.


Cô nhất thời mất đi sự bình tĩnh, vội mở cửa xe nhưng lại vặn không ra. Cô bò qua ghế lái để mở khóa, hoàn toàn quên sạch lời căn dặn của Biện Bạch Hiền.


Nơi xa, "rầm!" một tiếng, hai bóng dáng to lớn chạm mạnh vào nhau.


Những ngọn đèn rực rỡ soi sáng đại sảnh của công ty, chiếu lên đôi đồng tử sắc lạnh của Biện Bạch Hiền. Anh bình thản đứng tại chỗ, khóa chặt tay người đàn ông đang xông thẳng vào mình. Người đàn ông tiếp tục phản kích, định dùng tay còn lại đấm thẳng vào mặt anh. Biện Bạch Hiền vẫn không vội vàng, dùng lòng bàn tay bao lấy nắm đấm của người đàn ông, tiếp theo dùng sức mạnh vặn ngược tay người đàn ông ra phía sau lưng, một tiếng thét thê lương liền vang lên.


Tốp năm tốp ba cảnh sát chạy tới.


"Quậy đủ chưa?" 

Giọng nói lạnh lùng phát ra, ánh mắt anh rét buốt như muốn đông cứng người đàn ông lại.


Nhưng khi cảnh sát tiến tới gần, anh lại buông lỏng người đó ra, thô bạo kéo hắn qua một bên, hướng cảnh sát: 

"Phiền các vị thu còng tay lại, đây là chuyện trong nội bộ công ty, xin thứ lỗi vì đã làm phiền."


Đám cảnh sát liên tiếp hít khí lạnh, chỉ tay vào người đàn ông: 

"Biện tiên sinh, anh nên làm rõ mọi chuyện, người này đêm khuya giở trò lén lút, muốn vào công ty ăn cắp những tài liệu mật, chính phòng bảo an của quý công ty đã gọi điện cho chúng tôi. . . . ."


"Cậu ấy cũng là người của Kim gia." 

Câu nói lãnh đạm, cắt đứt những lời tố cáo của cảnh sát.


Đám cảnh sát đồng loạt trợn to mắt, nhìn về phía người đàn ông kia.


Biện Bạch Hiền tiếp tục lặp lại: 

"Đây là chuyện xấu trong nhà, mong các vị hãy để chúng tôi tự giải quyết với nhau."


Đám cảnh sát không thể làm gì nữa, thu lại còng tay, trừng mắt cảnh cáo người đàn ông mấy lần mới chịu rời đi.


Màn đêm thâm trầm lạnh giá, nhờ ánh đèn trong đại sảnh, Thái Nghiên có thể nhận ra người đàn ông vừa mới gây náo loạn là ai. Đó là con trai của chú hai, anh họ của cô - Kim Tử Minh.


Cuối cùng cửa xe cũng được mở ra, cô bực bội xuống xe, nhất thời khí lạnh bên ngoài ập tới.


Chờ cảnh sát đi, Kim Tử Minh mới lấy tay xoa nơi khóe miệng, cúi mặt không dám nhìn Biện Bạch Hiền, ngụy biện: 

"Biện tổng, đây là hiểu lầm, tôi không trộm tài liệu mật, chỉ muốn tới đây tìm tài liệu để trau dồi nghiệp vụ. . . . . ."


"Vậy làm ơn cẩn thận dùm, đừng làm thêm giờ tới nỗi bảo an phải phiền tới cảnh sát nữa " 

Biện Bạch Hiền lạnh lùng xoay người, đối diện với hắn, thân hình cao lớn hòa vào trong màn đêm:

"Tôi không rảnh rỗi để thu dọn cục diện rối rắm cho cậu."


Kim Tử Minh cứng họng, con ngươi ánh lên sự nham hiểm, nhưng cố che đậy không muốn bị phát hiện.


"Trễ rồi, về nhà đi, đừng làm chú hai lo lắng." 

Lạnh lùng bỏ lại một câu, Biện Bạch Hiền quay người định trở về xe.


Anh không muốn phí thời giờ vào những chuyện vô bổ này, có người quan trọng đang chờ anh trên xe.


Một tràng cười lạnh vang lên sau lưng: 

"Làm ơn cắt bỏ. . . . . . cái phách lối của anh đi!"


Sắc mặt Biện Bạch Hiền chìm xuống, ánh mắt âm u nhưng chẳng buồn quan tâm, những lời ác ý kiểu này nghe nhiều rồi cũng thấy nhàm.


"Con hoang mà muốn quơ tay múa chân với dòng dõi chính thống?" 

Kim Tử Minh nghiến răng nói, mặt mày dữ tợn:

"Mộ Kim thị gặp khó khăn thì có cả đống nhân tài tự nguyện giúp đỡ, bác cả đúng là già quá hóa lẫn mới đem về một đứa con hoang! Sau này anh muốn dạy dỗ tôi, con mẹ nó trước hết nhớ lại dòng máu bẩn thỉu của anh trước đã!"


Tiếng gầm gừ phát ra theo nắm đấm của Kim Tử Minh, hắn đánh lén sau lưng anh.


Sắc mặt Biện Bạch Hiền trắng bệch, không biết có phải do thức đêm nhiều nên tinh thần anh không được trấn định như ngày thường, nhưng anh vẫn cố áp chế lửa giận đã trào lên tận cổ họng, tiếp tục bước chân.


Thái độ lãnh đạm, khinh thường của Biện Bạch Hiền kích ra bản chất háo thắng của Kim Tử Minh.


Hắn vặn vặn hai cổ tay, đuổi theo anh


Biện Bạch Hiền thấy bóng hắn in trên mặt đất, đã thủ sẵn nắm đấm phản kích.


Thái Nghiên thấy cảnh này thì hốt hoảng, hai tay che miệng, khom người hô lớn: 

"Anh hai! !"


Nghe tiếng hô, Biện Bạch Hiền theo bản năng liền tìm kiếm bóng dáng cô.


"Ầm!" một tiếng, nắm đấm của Kim Tử Minh vững vàng đáp xuống cằm của Biện Bạch Hiền!


Thái Nghiên trông thấy màn bạo lực này thì lòng nhói đau, mặc kệ gió lạnh ào ào thổi tới vẫn chạy như bay đến, không quan tâm khí lạnh thổi khô khuôn làm nó sinh ra đau rát. Cô chạy đến, chặn trước nắm đấm thứ hai đang chuẩn bị giáng xuống của Kim Tử Minh.


"Kim Tử Minh, anh dám đánh hai tôi hả? Tôi cho anh biết, cảnh sát còn chưa đi xa, đừng ép tôi gọi điện bảo bọn họ trở lại, tống anh vào tù !" 

Hốc mắt cô phiếm hồng, giọng nói dẫn theo khí băng hàn.


Kim Tử Minh hít vào một hơi, nhìn nửa ngày mới nhận ra người đang ngăn cản mình.


Biện Bạch Hiền lạnh lùng ngước mắt, chứng kiến cô lao tới thì hai mắt hạ xuống nhiệt độ cực âm, hung hăng kéo cô tránh qua , mất bình tĩnh gầm lên: 

"Em lại dám hành động hồ đồ! !"


Thời khắc này, lửa giận trong người anh ầm ầm nổ lớn lên .


Không phải đã dặn cô phải ở yên trong xe sao? Cô lại muốn tới đây xem náo nhiệt? Hay lại muốn làm người hùng ngăn cản đánh nhau? Nữ sinh đánh nhau cô cũng tiến lên ngăn cản. Giờ tới hai người đàn ông choảng nhau cô cũng xông vào.


Người thì mỏng manh nhu nhược, cổ tay mảnh khảnh chỉ cần bẻ mạnh một cái thì có thể vỡ vụn ra, cô còn dám đứng ra chắn đòn cho anh!


Thái Nghiên sửng sốt.


Cổ tay bị anh thô bạo nắm lấy như muốn vỡ xương ra. Kể từ khi quen biết cho đến nay, chưa bao giờ cô phải đối mặt với lửa giận đến mức này của anh. Ánh mắt anh nhìn cô mang đầy sát khí, tơ máu dần nổi lên trong con ngươi, cứ như muốn cô tan xương nát thịt.


Hốc mắt chua xót, nửa vì đau, nửa vì sợ.


Kim Tử Minh theo phản xạ nhìn về phía cảnh sát vừa rời đi, quay lại nhìn hai anh em, nghiến răng nghiến lợi xong thì nở nụ cười tà ác: 

"Ái chà, không ngờ anh lại còn biết cách thu mua lòng người. Ngay cả đương kim Kim tiểu thư của chúng ta cũng nói giúp cho anh" 


Hắn nheo mắt, giễu cợt:

"Anh họ, quả là người tâm cơ."


Tiếp theo hắn cắn chặt răng: 

"Nhưng những gì tôi nói có sai không? Tôi nể mắt gọi anh là anh họ, anh cảm thấy mình xứng đáng? Tại sao một đứa con hoang có thể hô mưa gọi gió trong công ty, còn tôi là con cháu đích thực của Kim gia thì chỉ được giữ cái chức Tổng giám quèn đó!"


Biện Bạch Hiền ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô nhóc lớn gan bên cạnh, sức lực trên cổ tay cũng giảm xuống, ánh mắt thoáng qua tia mềm mại, nhẹ giọng bảo: 

"Quay lại xe chờ anh."


Thái Nghiên thấy thế, sự sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt, thấy Kim Tử Minh còn muốn lên tiếng, liền quát lớn: 

"Anh câm miệng! Anh còn dám nói bậy thêm một câu thì tôi sẽ ghi âm lại, phát tán khắp nơi, về sau chức Tổng giám anh cũng đừng mơ nữa!"


Kim Tử Minh trợn mắt nhìn cô em họ, cảm thấy não cô chắc chắn bị sâu bọ ăn hay bị úng nước rồi.


Một kẻ chỉ vừa mới xuất hiện được hơn nửa năm, chẳng qua chỉ là người anh trai trên danh nghĩa lại khiến cô em họ vô tâm vô tính của hắn đứng ra biện hộ giùm!


"Bảo em quay trở lại xe, không nghe thấy hả!" 

Tiếng hét bất ngờ vang lên, mang tới sự kinh hãi cho mọi người.


Thái Nghiên cau mày, cổ tay lại đau nhức, uất ức ngẩng nhìn anh. Vì sao hôm nay anh đáng sợ thế? Màn đánh nhau vừa rồi cũng không dọa cô khóc nhưng giờ cô muốn khóc to một trận.


Đè ép sự nghẹn ngào, cô "ừ" một tiếng, bày tỏ mình sẽ nghe lời.


Tiếng "ừ" mềm mại, nức nở của cô làm lòng Biện Bạch Hiền bừng tỉnh, cũng không hiểu vì sao hôm nay mình lại giận dữ đến thế. Thời điểm khi cô rút tay về, anh nhanh chóng bắt lại, nhìn như cưỡng chế nhưng vô cùng dịu dàng, mười ngón tay đan vào nhau, cố đè ép lửa giận mà vuốt gò má cô: 

"Xin lỗi, cùng đi nhé."


Anh ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh rơi xuống người Kim Tử Minh..


"Biết không? Hiện tại, tôi cực kì hi vọng dòng máu trong tôi không liên quan gì đến dòng họ các người" 

Biện Bạch Hiền nhìn thẳng vào Kim Tử Minh, thách thức:

"Nếu cậu tìm được chứng cứ, chứng minh tôi là con hoang, không liên quan gì đến nhà họ Kim, vậy thì tôi chắp hai tay dâng Kim thị cho cậu, dù sao tôi cũng không cần nó, đã hiểu chưa?"


Lời nói này kích động ngọn sóng trong lòng của Thái Nghiên, bàn tay vội vàng siết chặt lấy tay anh đến tê dại.


Anh không hề hi vọng mình là người của nhà họ Kim.


Kim Tử Minh trợn mắt nhìn anh, bất động một lúc lâu mới lấy lại phản ứng, hung tợn chỉ vào mũi anh: 

"Anh thách tôi? Tưởng tôi không có cách bắt anh cùng bác cả đi giám định DNA! !"


Thái Nghiên tái mặt, cánh môi không còn chút huyết sắc.


Biện Bạch Hiền cười trào phúng: 

"Tự nhiên đi. Tôi chờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro