Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Trì Lục đang đợi ở sân bay thì nhận được tin nhắn của Quý Thanh Ảnh, cô vừa mới kết thúc một hoạt động dài hai ngày, vì vậy mí mắt của cô cứ đánh vào nhau.
    Cô ngáp một cái, cố gắng chống đỡ mí mắt ấn mở Wechat. Nhìn thấy nội dung phía sau, cô dừng lại một chút.
    Quý Thanh Ảnh: [Khách sạn mà trợ lý của cậu đặt ở gần đây phải không? Tớ vừa nghe nói ngày mai có một bộ phim truyền hình định mở họp báo ở bên đó.]
    Quý Thanh Ảnh: [Nghe nói còn mời một vài khách quý đặc biệt, trong đó có một người cậu còn rất quen.]
    Trì Lục nhìn chằm chằm tin tức cô úp mở một hồi lâu, mới cúi đầu trả lời: 【Ồ, liên quan gì đến tớ.】
    Quý Thanh Ảnh: 【Cậu không có hứng thú sao? Vậy tớ đành đưa vé cho những người khác.】
    Trì Lục: 【... Không được phép.】
    Quý Thanh Ảnh: 【.】
    Dù không nói rõ nhưng cả hai đều biết người đối phương nói là ai.
    Lông mi Trì Lục run rẩy, nhìn chằm chằm cuộc trò chuyện giữa hai người mấy giây. Bỗng nhiên nhấp vào Weibo tìm kiếm tin tức.
    Cô vừa ấn mở, trợ lý Lý Viên Viên đã mua cà phê nóng quay lại, "Chị Trì Lục, caramel macchiato của chị, cẩn thận một chút, vẫn còn nóng đấy ."
    Trì Lục "Ừ" một tiếng nói: "Cảm ơn."
    Cô nhận lấy, kéo khẩu trang xuống nhấp một ngụm cho tỉnh táo.
    Trì Lục không tự chủ được lại ngáp một cái, đồng tử trong mắt có hơi nước. Cô nhìn ra bên ngoài, thấp giọng hỏi: "Máy bay đến trễ bao lâu?"
    Viên Viên lắc đầu nói nhỏ: "Tạm thời là một giờ."
    Nhưng cụ thể đến trễ bao lâu, ai cũng không thể xác định. Thời tiết hôm nay không tốt lắm, không ít chuyến bay đều xuất hiện tình huống đến trễ.
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại wattpad @LykemnhocuaLily, các trang khác đều là ăn cắp
    Cô ấy nhìn dáng vẻ buồn ngủ của Trì Lục, nhẹ giọng hỏi: "Chị có muốn vào phòng khách quý nghỉ ngơi một chút không?"
    “Không, lười đi.” Trì Lục hất cằm chỉ chỉ đoàn du lịch cách đó không xa, cười nói: “Kia hẳn là du khách cùng chuyến bay với chúng ta?
    Viên Viên gật đầu, "Hình như là vậy."
    Trì Lục mỉm cười, nghe cuộc trò chuyện thân thiết, cong khóe môi.
    Viên Viên nhìn cô có vẻ tâm trạng tốt, cười hỏi: "Chị Trì Lục, chị nhớ nhà sao?"
    Trì Lục khẽ giật mình, trầm mặc mấy giây mới nói: "Ừ."
    Vẫn luôn nhớ, chỉ tiếc cô đã không còn nhà.
    Viên Viên ngồi bên cạnh cô, chống cằm nhìn về phía bên kia, tự lẩm bẩm : "Em cũng vậy."
    Sau khi làm trợ lý của Trì Lục , cô cũng đã hơn một năm không về nước.
    Trì Lục là một người mẫu, lịch trình bận rộn hơn nhiều so với người mẫu bình thường. Hơn hai năm nay cô đã đi hàng trăm show diễn, giành được vài giải Đại Chu(*).
(*): đoạn này mình không hiểu nên mình chỉ dịch bừa thôi, mong các bạn thông cảm ^-^
    Cô là đối tượng sùng bái của nhiều người mẫu và nghệ sĩ, cũng là con cưng của nhiều tạp chí, quảng cáo lớn. Cũng chính vì điều này mà cả hai căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
    Trì Lục mơ hồ nói: "Ừ", không muốn tiếp tục chủ đề này, "Chị nhắm mắt một lát."
    Viên Viên: "Được rồi, khi nào đăng ký em sẽ gọi chị."
    Trì Lục ngủ thiếp đi cho đến khi đăng ký vẫn chưa tỉnh, cô cũng quên tìm kiếm tin tức, mơ mơ màng màng lên máy bay, ngủ một đường  tới khi đến nơi.
    Sau khi xuống máy bay, hai người lấy hành lý.
    Viên Viên nhìn tin tức mà Wechat nhận được, nói: "Chị Trì Lục, Văn tổng sắp xếp tài xế qua đây."
    Văn tổng trong miệng Viên Viên tên là Văn Hạo, là giám đốc thương hiệu mà Trì Lục quen biết lúc ở nước ngoài, cũng là một nửa Bá Nhạc(*) của cô.
Bá Nhạc(*): người nhận ra tài năng hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.
    Trì Lục nhìn thời gian, lơ đãng nói: "Đã biết."
    Hai người thuận lợi tìm được tài xế tới đón, sau khi lên xe Trì Lục gọi cho Quý Thanh Ảnh.
    "Máy bay đến trễ, tớ vừa mới hạ cánh."
    Quý Thanh Ảnh cười cười, nghe được oán khí trong lời nói của cô, "Nếu không sai biệt lắm thì buổi họp báo sắp kết thúc rồi."
    Cô xem tin tức trên mạng, thấp giọng nói: "Tớ để vé ở quầy lễ tân của khách sạn, cậu còn có thể lấy đi ".
    Trì Lục: "... Đều kết thúc rồi tớ lấy vé làm gì?"
    “Làm kỷ niệm nha.” Quý Thanh Ảnh nói thẳng: “Để cậu càng thêm tiếc nuối.”
    Trì Lục: "..."
    Đột nhiên đau tim.
    Quý Thanh Ảnh cười khẽ, "Được rồi, không đùa cậu nữa."
    Cô là một trong những người bạn thân nhất của Trì Lục, tự nhiên tự nhiên biết được một chút tâm tư nhỏ của cô, Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: "Hoạt động ở Giang Thành là vào tối mai?"
    “Ừ.” Trì Lục lần này về nước là để tham gia hoạt động của một nhãn hiệu.
    Quý Thanh Ảnh hiểu rõ, "Trở lại Bắc Thành không?"
    Trì Lục ghé mắt nhìn ngoài cửa sổ, nói khẽ: "Không có thời gian."
    Lịch trình của cô ấy được sắp xếp dày đặc, căn bản không kịp trở về.
    Quý Thanh Ảnh trầm mặc vài giây: "Được rồi, tớ cho người để đồ ở quầy lễ tân của khách sạn, cậu nhớ lấy đấy."
     "Được."
    Cúp điện thoại , Trì Lục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ hồi lâu.
    Cô không phải người Giang Thành nhưng cũng rất quen thuộc với nơi này, thời đại học, Trì Lục thường xuyên qua lại giữa hai thành phố. Cô có cảm tình đặc biệt đối với thành phố này.
    Khi đến khách sạn, cuộc họp báo đã kết thúc.
    Trì Lục cầm lấy đồ vật Quý Thanh Ảnh để lại, khi đi tới thang máy, cô liếc nhìn một lối vào khác, bên kia còn có ảnh áp phích của nam nữ diễn viên chính của bộ phim.
    Cô dừng lại, ánh mắt dừng lại trên đó một lúc. Vừa định thu hồi ánh mắt, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.
    "Nhìn gì vậy?"
    Văn Hạo không biết từ đâu chui ra, đút tay vào túi quần đứng bên cạnh cô, nhìn theo ánh mắt của cô qua bên kia, nhíu mày: "Quen biết?"
    Trì Lục nhìn lướt qua tên hai người kia, mặt không cảm xúc hỏi: "Anh cảm thấy có khả năng sao?"
    Văn Hạo cũng không quan tâm đến thái độ của cô, cười nói: "Cũng đúng, em đã mấy năm không về nước rồi."
    Trì Lục nói "Ừ", tiếp tục đi vào thang máy bên kia, "Sao anh lại tới đây?"
    Văn Hạo đi theo cô, chân thành nói: "Em thật vất vả mới về nước một lần, tôi không thể đích thân đến đón sao?"
    Trì Lục bĩu môi, "Ồ."
    Văn Hạo dừng một chút, sau đó cụp mắt xuống nhìn cô: "Tâm tình không tốt?"
    Anh ta không hiểu rõ về Trì Lục, nhưng dù sao hai người cũng quen nhau mấy năm. Một chút biến hóa trong cảm xúc, Văn Hạo vẫn có thể cảm nhận được.
    Trì Lục không giấu diếm, "Ngủ không ngon."
    Nghe vậy, Văn Hạo cũng không hỏi nhiều nữa.
    Anh liếc nhìn thứ Trì Lục đang cầm, đưa tay ra nói: "Tôi cầm cho em."
    Trì Lục: "Không cần."
    Văn Hạo: "..."
    Anh ta bất đắc dĩ, cười hỏi: "Nhất định phải khách sáo với tôi như thế sao?"
    Khi nói chuyện, anh trực tiếp cầm chiếc hộp trong tay Trì Lục qua.
    Trì Lục dừng lại, nhíu mày.
    Cô vừa định nói chuyện thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của Viên Viên đã lên lầu trước.
    Viên Viên: 【Chị Trì Lục, chị lên chưa?】
    Trì Lục: 【Đang đợi thang máy.】
    Viên Viên: [Dạ, lúc em vừa mới đi lên gặp Văn tổng ở cửa thang máy, anh ấy nói với em rằng không cần mua đồ ăn cho chị. Chị có muốn ra ngoài ăn không?]
    Trì Lục nhìn tin nhắn của cô, vừa định trả lời, cửa thang máy đã mở ra trước.
    Văn Hạo ở bên cạnh nói: “Tin nhắn của ai vậy?
    Trì Lục thuận miệng nói: "Viên Viên."
    Sau khi đi vào, Trì Lục cúi đầu đứng ở bên cạnh, tiếp tục nhắn tin cho Viên Viên.
    Trì Lục: 【không ra ngoài ăn, chị nghỉ ngơi một lát đã.】
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại wattpad @LykemnhocuaLily, các trang khác đều là ăn cắp
    Tín hiệu trong thang máy không tốt, Trì Lục nhìn tin nhắn đã gần nửa ngày vẫn chưa gửi đi, dứt khoát bỏ qua.
    Cô không yên lòng nhìn tầng lầu đang đi lên, đến nửa đường dừng lại một lúc, Trì Lục lùi về sau hai bước.
    Cô cúi đầu nhìn tài liệu của buổi biểu diễn tối mai, không để ý tới ánh mắt của Văn Hạo vẫn luôn dừng ở trên người cô.
    Đôi mắt của anh ta trần trụi, không che giấu chút nào.
    Đến khi có người đi vào, Văn Hạo mới kiềm chế lại. Anh ta trừng mắt lên, khi nhìn thấy người đàn ông phía sau, Văn Hạo nhướng mày kêu lên: "Bác Tổng?"
    Nghe thấy tiếng động, Bác Duyên nhướng mi liếc người đàn ông vừa mới lên tiếng.
    Anh gật đầu, thản nhiên nói: "Văn tổng."
    Văn Hạo xích qua bên Trì Lục, giọng điệu quen thuộc: "Anh tới đây khi nào?"
    Ngay khi Bác Duyên vừa định lên tiếng, anh chú ý đến người phụ nữ đang đứng ở một góc. Ánh mắt anh dừng lại, hạ thấp cảm xúc trong mắt, nhàn nhạt nói: "Buổi sáng."
    Văn Hạo sửng sốt, chợt nghĩ đến tấm áp phích mà Trì Lục vừa xem qua.
    "Anh đến đây tham gia buổi họp báo?"
    Bác Duyên làm biên kịch cũng được một thời gian, dưới trướng cũng đã thành lập công ty điện ảnh và truyền hình tham gia đầu tư vào các kịch bản phim truyền hình điện ảnh, anh xuất hiện cũng hợp tình hợp lý.
    Bác Duyên dừng lại, "Ừ", "Văn tổng biết sao?"
    Văn Hạo cười cười, không để ý chỉ vào Trì Lục nói: "Tôi không biết, nhưng tôi vừa mới nhìn thấy tấm áp phích khi đi đến bên này cùng cô ấy."
    Anh không để ý đến sự trầm mặc của Trì Lục mà giới thiệu với họ: "Trì Lục, đây là Bác tổng, tổng giám đốc của Bác Hối địa điểm tổ chức buổi biểu diễn lớn lần này của chúng ta là chính là anh ấy cung cấp."
    Nói xong, anh ta nhìn về phía Bác Duyên: "Đây là người mẫu của chúng tôi, Trì Lục."
    Dưới sự thúc đẩy của Văn Hạo, hai người bốn mắt nhìn nhau.
    Khi anh ta lên tiếng, sợi dây đang kéo căng trong đầu Trì Lục liền đứt đoạn, bên tai cô đều là giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến tim cô đập nhanh không ngừng.
    Cô dùng sức nắm chặt điện thoại, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
    Trì Lục mấp máy môi, kìm nén sự kích động, chậm rãi ngước mắt lên. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn và trang phục của anh, cô nhất thời ngây ngẩn cả người.
    Trong trí nhớ, Bác Duyên rất ít khi mặc vest, anh càng thích trang phục bình thường hơn. Nhưng Trì Lục cảm thấy anh có khuôn mặt đẹp, dáng người đẹp, cơ bắp cân đối, rất thích hợp mặc âu phục.
    Dưới ánh mắt đòi hỏi của cô, Bác Duyên mặc bộ đồ cô mua.
    Thời điểm đó, đầu Trì Lục trở nên trống rỗng. Mãi sau này cô mới nghĩ ra một câu để đánh giá người đàn ông này.
    ―Lưu manh dưới lớp tây trang
    Bác Duyên mặc vest, so với chín mươi chín phần trăm đàn ông càng anh tuấn hơn, đẹp đến cô không có cách nào để diễn tả bằng lời.
    Mà lúc này, người đàn ông trước mặt đang mặc một bộ vest sẫm màu được cắt may cẩn thận, cà vạt được thắt lên. Cổ áo sơ mi được ủi chỉnh tề, nơi ống tay áo là hai hạt nút màu xanh đậm, được chiếu lấp lánh dưới ánh sáng tại cửa thang máy.
    Vẻ mặt anh nhạt nhẽo, ngũ quan tinh xảo, mặt mày thâm thúy, cặp mắt đào hoa câu người. Nhưng giờ phút này, đôi mắt đào hoa của anh lại không có chút hương vị quyến rũ nào, đồng tử trong mắt phủ kín sự xa lạ.
Giống như không hề quen biết cô ấy.
    Trì Lục ngây người, quên phản ứng.
    Văn Hạo nhìn bộ dáng của cô, hối hận không kịp. Anh ta che miệng khẽ ho: "Trì Lục."
    Trì Lục hoàn hồn, vừa định mở miệng thì người đàn ông đối diện đã nói trước.
    Bác Duyên cụp mắt xuống, giọng điệu thờ ơ: "Xin chào."
   Lông mi Trì Lục run lên, gật đầu đáp lại.
    Hai người chào hỏi xong, thang máy đột nhiên yên tĩnh lại.
    Văn Hạo nhìn người của hai bên, không cùng Bác Duyên nói chuyện nữa. Hắn im lặng, nói với Trì Lục: "Lát nữa muốn ăn gì?"
    Trì Lục: "..."
    Cô liếc anh một cái, "Không đói lắm."
    Văn Hạo cười cười, không quan tâm đến sự hờ hững của cô: "Cũng nên ăn một chút gì đó, buổi tối đưa em ra ngoài đi dạo."
    Trì Lục đang định từ chối, cửa thang máy mở ra, lên đến tầng bọn họ muốn đi.
    Văn Hạo thúc giục, "Đi thôi."
    Nhìn thấy hai người bước ra khỏi thang máy, Từ Minh Trạch vốn luôn im lặng liền nói: "Bác Tổng."
    Bác Duyên đứng bên cạnh, hai tay đút túi, ngay cả mi mắt cũng không nhướng lên.
    Từ Minh Trạch nhìn nghiêng, "Ngài biết vị tiểu thư vừa nãy sao?"
    Bác Duyên liếc anh một cái, "Người mẫu nổi tiếng, trợ lý Từ không biết sao?"
    Từ Minh Trạch: "..."
    Anh ta không nói đến loại nhận biết này. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ không muốn nhắc tới của Bác Duyên, Từ Minh Trạch cũng không dám hỏi thêm.
    Anh trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Bác Tổng, đêm nay có về Bắc Thành không?"
    Mặc dù có buổi biểu diễn thời trang lớn, nhưng ở đây đã có người phụ trách, vậy nên Bác Duyên cũng không cần giám sát ở đây. Cho nên khi lên lịch trinh trước đó, Bác Duyên sẽ không ở lại xem buổi biểu diễn này.
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại wattpad @LykemnhocuaLily, các trang khác đều là ăn cắp
    Nhưng lúc này, anh không chắc chắn.
    Bác Duyên lạnh lùng nhìn anh một cái, nhưng không nói gì.
    Từ Minh Trạch không sợ hắn, cười nói: "Bác tổng?"
    Bác Duyên kéo khóe môi, ánh mắt bình tĩnh, lãnh đạm nói: "Trở về."
 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lily: đây là lần đầu mình edit nên có sai sót gì mọi người góp ý cho mình nhé😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro