Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác Duyên dừng lại, cụp mắt xuống nhìn cô.

Khóe môi anh mím chặt, khi nghe giọng nói ngọt ngào của cô nhẹ nhàng kể về quá khứ của chính mình, có một loại cảm xúc nói không nên lời đang quay cuồng trong lòng anh.

—— Đã lâu không gặp.

Bác Duyên thu hồi cảm xúc nơi đáy mắt, nói "Ừ", dời ánh mắt về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh cô, "Văn tổng, nếu địa điểm bên này có vấn đề gì cứ tìm giám đốc Trần."

Bị nhắc tên, Trần Tư Vân cười cười nhìn hai người: "Văn tổng, cô Trì."

Cô ấy dừng lại, cười nhẹ nhàng nói, "Khi nào có việc gì cứ việc gọi cho tôi."

Văn Hạo gật đầu, "Được, vất vả rồi."

Trần Tư Vân mỉm cười, trong mắt mang theo ý cười: "Không sao, đây là việc của tôi."

Trì Lục không muốn ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện khách sáo, cô nói với Văn Hạo một câu rồi trở lại sàn diễn của mình.

Cô để Viên Viên quay video lại, cô bước đi trên sân khấu nhiều lần, cố gắng để hoàn hảo nhất có thể.

Hai bên sàn catwalk được sắp xếp rất nhiều ghế dựa dành cho khách đến xem buổi diễn tối nay. Nhưng không biết tại sao, hai chiếc ghế phía trên bên trái lại không ai dám ngồi.

Trì Lục có thể cảm giác được có ánh mắt đang rơi vào trên người mình, trong lòng cô hơi ngứa ngáy muốn nhìn xem là ai, nhưng thói quen nghề nghiệp buộc cô không được phân tâm.

Sau khi Bác Duyên giải thích chi tiết các hạng mục công việc cho Trần Tư Vân, liền "tùy ý" tìm một chỗ ngồi xuống. '

Anh tùy ý quét mắt nhìn một chút, ánh mắt dừng lại trên sàn diễn một lát, rồi lại vân đạm phong khinh mà dời đi.

Điện thoại rung lên, Bác Duyên nhìn xuống, là tin nhắn của nhóm bạn tốt, ở bên trong có người @ anh.

Phó Ngôn Trí: 【Hôm nay Bác lão sư ở lại Giang Thành xem biểu diễn đúng không? Bạn gái tớ nói có hai chuyện muốn nhờ cậu.】

Bác Duyên: 【.......Nói.】

Phó Ngôn Trí: 【Cô ấy nói rằng bạn thân nhất của cô ấy cũng có mặt trong buổi biểu diễn của cậu, nhờ cậu giúp đỡ chăm sóc cô ấy một chút.】

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại wattpad @LykemnhocuaLily, các trang khác đều là ăn cắp

Khương Thần: [Bạn thân của Quý mỹ nữ là ai vậy?]

Phó Ngôn ngữ Trí: 【Bác lão sư biết.】

Khương Thần: 【...】

Bác Duyên nhìn tin nhắn trong nhóm, theo bản năng mà nhấc mí mắt lên.

Thời gian trôi qua một lúc, Trì Lục đã đi tới đi lui ba lần. Nét mặt và động tác chân tay của cô đều rất tự nhiên, bước đi lại càng chuẩn đến kinh ngạc.

Sau khi nhìn một lát, Bác Duyên nhìn xuống đôi giày cao mười mấy phân trên chân cô, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên cảnh tượng nhiều năm trước.

Trì Lục cao 1m78, khi đứng cùng Bác Duyên cũng rất dù không mang giày cao gót cũng rất xứng đôi.

Nhưng có một đoạn thời gian cô mê đắm giày cao gót. Chỉ cần cùng Bác Duyên đi ra ngoài thì nhất định sẽ mang giày cao gót.

Tuy nhiên, cô không quen mang chúng. Mỗi lần mang khoảng nửa ngày, chân liền không thoải mái, thỉnh thoảng còn sẽ bị ma sát trầy da.

Bác Duyên không biết làm thế nào với cô, nói cô không nghe nhưng cũng không thể giáo huấn cô, nên chỉ có thể luôn luôn chuẩn bị thuốc bôi và một đôi giày thoải mái cho cô, để đề phòng bất cứ tình huống nào.

Khi đó Trì Lục còn cười anh, ghé vào trên vai anh làm nũng, nói anh không thể nuông chiều mình thế này, nếu một ngày không có anh ở bên cạnh, cô sẽ không thể tự chăm sóc bản thân được. .

Bác Duyên chưa kịp trả lời thì Trì Lục đã lẩm bẩm nói anh tâm cơ, cố ý không để cô không thể rời xa anh. Sau đó, cô ra vẻ miễn cưỡng nói: "Thôi được, em sẽ buộc vào một chỗ với anh cả đời này, chỉ cần anh không chê em vô dụng là được. "

Anh cười cười, nói sẽ không.

Trì Lục không tin, cùng anh ngoéo tay bảo đảm, nhưng cuối cùng cô lại cùng anh cởi trói trước.

.........

"Phanh" một chút, bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai.

Bác Duyên hoàn hồn, nhìn chuyện xảy ra cách đó không xa, sắc mặt anh trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Anh rũ mắt xuống nhìn Trì Lục đang được trợ lý đỡ.

Trì Lục lắc lắc đầu: "Không có việc gì."

Cô nhíu mày, xoay xoay mắt cá chân, trong lòng có loại dự cảm không tốt lắm. Chân cô có khả năng đã bị trật.

Bác Duyên không quan tâm lời cô nói, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Từ Minh Trạch: "Còn không mau gọi bác sĩ."

Từ Minh Trạch đột nhiên hoàn hồn, liên tục nói: "Vâng, tôi lập tức gọi ngay."

Nghe được động tĩnh, Văn Hạo cũng từ chỗ khác chạy tới đây: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao ?"

Trì Lục đặt tay lên vai Viên Viên, bình tĩnh nói: "Không sao, chỉ bị ngã một chút thôi."

Nghe vậy, Văn Hạo không thể tin nhìn cô: "Bị ngã một chút thôi?"

Trì Lục: "..."

Hắn nhíu mày, lạnh lùng nói: "Em là người có thể tùy tiện té ngã sao?"

Trì Lục mím môi dưới, không nói gì.

Bác Duyên nghe xong, ánh mắt lãnh đạm: "Văn tổng, một vừa hai phải."

Văn Hạo nghẹn họng.

Hắn vừa định phản bác, nhưng đối mặt với ánh mắt tràn ngập lệ khí kia của Bác Diên, đành phải nhịn xuống.

"Buổi biểu diễn này có bác sĩ không?"

Trần Tư Vân đứng bên cạnh, thấp giọng nói: "Được, nhưng chân Trì tiểu thư vẫn nên đi bệnh viện thì tốt hơn."

Trì Lục nói "Ừ", chậm rãi nói: "Thật ra không sao đâu, một chút nữa tới thời gian biểu diễn rồi, tôi diễn xong sẽ đi."

Văn Hạo nhíu mày, vừa muốn cự tuyệt, lại nghĩ đến tính cách của cô, bất đắc dĩ hỏi: "Em chắc chứ?"

"Ừm, trước tiên chườm đá đã..."

Lời còn chưa nói xong, Trì Lục đột nhiên bị người nhấc cánh tay lên. Cô giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì Bác Duyên đã cúi xuống bế cô lên.

Trì Lục ngơ ngác, nhân viên công tác xung quanh là càng kinh ngạc đến rớt cằm rồi.

Vẻ mặt Bác Duyên không thay đổi, giọng điệu lạnh lùng: "Đi bệnh viện."

Mọi người sửng sốt, chỉ có thể đờ đẫn gật đầu.

Đến khi hai người biến mất, Viên Viên mới hồi phục tinh thần nói, "A" : "Tôi cũng phải đi."

Người vừa đi, hiện trường liền trở nên yên tĩnh.

Vẻ mặt Văn Hạo nặng nề nhìn về phía cửa. Hắn đứng tại chỗ một lúc lâu, đưa mắt nhìn về người phụ nữ bên cạnh: "Giám đốc Trần, chuyện này hi vọng cô có thể giải quyết một cách hợp lý."

Vừa rồi Trì Lục đang đi tới đi lui trên sàn diễn, sau lưng có người chạy tới va vào cô mới khiến cô té ngã.

LòngTrần Tư Vân trầm xuống, hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc. Cô hít sâu, hứa hẹn nói: "Văn tổng yên tâm, Bác Hối nhất định sẽ cho một công đạo."

Văn Hạo gật đầu, nhìn những người mẫu khác đã đến: "Mọi người đi chuẩn bị trước, chú ý an toàn."

Mọi người dường như hiểu rõ mà gật gật đầu, nhưng ánh mắt muốn tìm hiểu bát quái lại không thể che giấu.

-----------------------Đây là dòng phân cách đáng iu----------------------

Đã lâu không ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, Trì Lục có chút bối rối.

Cánh tay của người đàn ông trở nên ngày càng rắn chắc có lực, cảm giác thư sinh trên người anh phai nhạt rất nhiều, thay vào đó là một mùi gỗ hương lạnh lẽo.

Trì Lục hơi hơi ngẩng đầu, đập vào mắt anh chính là đường cằm lưu loát của người đàn ông.

Bởi vì khoảng cách có chút gần, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh, cảm nhận được hầu kết của anh đang lăn lộn.

Trì Lục mím môi dưới, chợt nhận ra mấy năm nay cô rời đi, sức hấp dẫn của Bác Duyên không hề giảm đi mà còn tăng lên. Khí thế trên người anh đã không còn là thứ mà cô có thể khống chế được nữa.

Cũng đúng, không có sẽ dừng lại một chỗ, vẫn luôn như vậy.

Vừa nghĩ tới đây, Từ Minh Trạch đã lái xe ra tới, đậu ở bên cạnh hai người bọn họ.

"Bác Tổng, Trì tiểu thư."

Bác Duyên nói "Ừ", sau khi đặt Trì Lục xuống, mặt không biểu cảm nói: "Đến bệnh viện gần nhất."

Một đường thuận lợi không gì ngăn trở tới bệnh viện, Từ Minh Trạch đi giúp xếp hàng đăng ký.

Bởi vì thân phận của Bác Duyên, Trì Lục khám vô cùng thuận lợi, Khi ngồi trước mặt bác sĩ, cô vẫn còn có chút hoảng hốt.

Bác sĩ xem xét chân của cô, mắt cá chân có hơi sưng lên, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.

"Ôi, không tính là nghiêm trọng lắm đâu."

Anh ta dường như đã quen với những trường hợp lớn hơn, bình tĩnh nói: "Lấy đá chườm trong 30 phút, sau đó lấy thuốc bôi một chút để lưu thông máu...".

Bác sĩ nói xong, Bác Duyên cau mày hỏi: "Chỉ như vậy?"

Bác sĩ: "... Nếu không thì sao?"

Bác Duyên nhìn đôi chân sưng đỏ của Trì Lục, lông mày nhíu chặt: "Không cần chụp phim sao?"

"..." Bác sĩ im lặng, đưa mắt liếc anh, không chút lưu tình hỏi: "Cậu là bác sĩ?"

Bác Duyên dừng lại, đưa tay sờ sờ chóp mũi.

Trì Lục hiếm khi nhìn thấy anh ăn quả đắng,tự nhiên có chút muốn cười. Nhưng đối mặt với cặp mắt đào hoa sâu thẳm kia, cô lại nhịn xuống.

Không có vấn đề gì lớn, Trì Lục tự nhiên không cần nằm viện.

Từ văn phòng đi ra, Bác Duyên không ôm cô nữa. Trì Lục cũng không ép buộc, nắm lấy cánh tay anh chậm rãi đi về phía trước.

Đi đến đại sảnh, Từ Minh Trạch đã mang theo xe lăn cùng đá chườm tới.

"Bác Tổng."

Bác Duyên đưa tay cầm lấy túi chườm đá, nhìn về phía Trì Lục: "Đắp ở đây hay ở đâu?"

Trì Lục nghẹn lời, cảm nhận được ánh mắt từ bốn phướng tám hướng đang chiếu tới.

Lông mi cô run rẩy, khóe môi dưới khẩu trang giật giật: "... Đi lên xe được chưa?"

Cô không giống con khỉ bị các địa gia xem xét.

Bác Duyên không cảm thấy có gì lớn lao, muốn đỡ cô ngồi lên trên xe lăn.

Trì Lục: "... Tôi không muốn ngồi xe lăn."

Có thể là do đau chân nên tính tình đại tiểu thư ẩn giấu trong lòng có dấu hiệu muốn phát ra ngoài.

Ánh mắt Bác Duyên dừng lại, cúi xuống nhìn cô.

Trì Lục chớp nhẹ mắt, lông mi tựa như lông vũ quét qua đầu quả tim hắn.

"Bạn trai cũ, phiền anh dùng sức một chút."

Cả hai giàng co một lát, anh nhẹ kéo khóe môi, lại lần nữa bế cô lên theo kiểu công chúa.

Ý đồ Trì Lục thực hiện thành công, gục đầu trong lòng ngực anh, khóe môi hướng lên trên nhếch nhếch, ý cười trong mắt không che giấu được.

----------------(●'◡'●)---------------(●'◡'●)--------------(●'◡'●)---------------

Trở lại trên xe, Trì Lục không làm khó xử Bác Duyên nữa.

Cô chủ động cầm lấy túi đá rồi vén ống quần lên để chườm.

Bên trong xe yên tĩnh, Từ Minh Trạch thường thường sẽ nhìn vẻ mặt hai người phía sau. Thế nhưng hai người kia xem hắn như không khí, chẳng những không cho hắn ánh mắt, cũng không cho đối phương một ánh mắt.

Trì Lục chườm đá, Bác Duyên cúi đầu xem điện thoại.

Khi đi ngang qua một trung tâm thương mại, Bác Duyên hô lên: " Trợ lý Từ, dừng lại bên đường."

Từ Minh Trạch không hỏi nhiều, tìm một khoảng trống rồi dừng lại.

Bác Duyên đẩy cửa xe ra, buông xuống một câu: "Chờ tôi một lát."

Sau khi anh đi, Từ Minh Trạch nhìn Trì Lục, hắn cười cười, chủ động nói: "Trì tiểu thư, xin lỗi."

Trì Lục lắc đầu, cười cười nói: "Là tôi phân tâm."

Vừa rồi ở trên sàn catwalk, nếu không phải vì cô mất tập trung, hẳn là cô sẽ có thể tránh được người va vào.

Từ Minh Trạch mỉm cười, nói chuyện phiếm với cô: "Tính tình Bác Tổng không tốt lắm, mong cô bỏ qua."

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại wattpad @LykemnhocuaLily, các trang khác đều là ăn cắp

Trì Lục dừng lại, nhướng mày hỏi: "Trợ lý Từ, anh làm trợ lý của Bác Tổng được bao lâu rồi?"

"Không đến một năm."

Trì Lục ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn: "Chỉ ngắn như vậy?"

"Vâng." Từ Minh Trạch không nghe thấy lời tuyên bố bạn trai cũ của Trì Lục ở buổi biểu diễn kia, nghĩ nghĩ rồi nói: "Bác Tổng có rời công ty một thời gian, trước đó mới quay lại tiếp quản."

Nghe vậy, lông mi Trì Lục run lên.

Cô nhẹ nói "Ừ", không có tâm tư hỏi tiếp nữa.

Bên kia, Bác Duyên vừa mới bước vào trung tâm thương mại thì nhận được một cuộc gọi từ Phó Ngôn Trí.

"Ai bị trật chân?"

Bác Duyên dùng sự trầm mặc đáp lại.

Phô Ngôn Trí cười khẽ, "Trì Lục?"

"... Ừm."

Phó Ngôn Trí hiểu ra, cười cười nói: "Cũng đúng, nếu không phải Trì Lục, chút việc nhỏ thế này cậu sẽ không làm phiền tớ."

Bác Duyên im lặng.

Phó Ngôn Trí không trêu chọc anh nữa, dựa theo đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ, hỏi vài câu: "Có nghiêm trọng không, bác sĩ bên kia nói thế nào?"

"Chườm đã, bôi chút thuốc."

Phó Ngôn Trí nhướng mày, trong giọng nói có thể nghe ra vẻ nghi hoặc: "Khá tốt đau chân bình thường có thể xử lý như vậy."

Bác Duyên nhíu mày: "Xác định không cần chụp phim sao?"

"... Lại không phải gãy." Phó Ngôn Trí không nói nên lời, "Chườm đá một khoảng thời gian không sai biệt lắm, thực sự không ổn thì buổi tối lấy thuốc bôi rồi lại dùng khăn mặt chườm nóng."

Bác Duyên: "Ừ."

Phó Ngôn Trí nhẹ cười nói, "Điều cuối cùng, không nên đi lại nhiều lần."

Bác Duyên đáp lại, sau một lúc im lặng hỏi: "Nếu đi lại nhiều lần, hậu quả sẽ như thế nào?"

Phó Ngôn Trí ngẩn ra, sau đó anh ấy hiểu ra điều gì đó.

"Ý cậu là buổi tối còn phải biểu diễn?"

"Ừm."

Cho dù hai người có xa cách, nhưng Bác Duyên là người hiểu rõ Trì Lục hơn ai hết. Chỉ cần không phải là gãy chân bó bột, tối nay cô nhất định sẽ lên sân khấu biểu diễn, thậm chí sẽ đi một cách hoàn hảo mà không lộ ra dấu vết bị thương.

Phó Ngôn Trí im lặng, thở dài: "Chuẩn bị nhiều túi chườm đá hơn, gửi đơn thuốc do bác sĩ kê cho tớ xem một chút."

Bác Duyên: "Cảm ơn."

Phó Ngôn Trí nhướng mày cười, trêu chọc nói: Không cần khách khí, người bị thương chính là bạn tốt của Thanh Ảnh, tớ không phải giúp cậu. "

Bác Duyên: "... Cúp máy đây."

"Đợi đã." Phó Ngôn Trí nhận được ám chỉ từ bạn gái, dặn dò nói: "Trì Lục hẳn là sẽ không tiện di chuyển, nếu cậu tiện thì chăm sóc nhiều một chút. Thanh Ảnh nói chờ cậu trở về sẽ mời cậu một bữa."

Cúp điện thoại, Bác Duyên đi vào giày bên cạnh.

Trong vòng chưa đầy năm phút, anh mặt không cảm xúc cầm một đôi giày đi từ bên trong ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro