Chương 19: Tình nhân thế thân của ảnh đế (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Chi Dương nói những lời này thực sự chỉ là đang phun tào, kết quả Thẩm Trường Lưu nghe được liền ngơ ngẩn, dại ra đứng tại chỗ, sắc mặt đại biến.

Mạc Chi Dương lúc này cũng ý thức được mình vừa nói sai, vốn dĩ đơn thuần chỉ muốn đùa một chút mà thôi, không nghĩ tới lại lanh mồm lanh miệng.

"Em vẫn thực để ý chuyện đó sao?" Thẩm Trường Lưu trong lòng nhói đau, cơ hồ không dám đi đến bên người cậu, chỉ dám đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.

Nhìn bộ dáng này, Mạc Chi Dương cảm thấy sự tình không ổn, nếu không dỗ dành cho tốt phỏng chừng thành chuyện lớn, vì vậy cậu cố ý làm bộ tức giận, chu chu miệng: "Đúng vậy, em thực để ý! Cho nên sao anh còn chưa chịu lại đây mà hôn em!"

Lời này khiến Thẩm Trường Lưu bật cười ra tiếng, không cao hứng gì đó liền biến mất, đi đến mép giường cúi người hôn lên môi cậu, trằn trọc thật lâu mới chịu buông ra: "Anh theo đuổi Tô Bạch 15 năm, nhưng đến tay còn chưa nắm qua, thì lấy đâu ra những chuyện khác nữa."

"Ừm." Mac Chi Dương đột nhiên cảm thấy tên gia hỏa này thật thảm, theo đuổi 15 năm mà tay người ta còn không nắm được, thế anh còn theo làm cái quái gì!

Thân thể ông đây không mềm, không thơm sao?

Để hắn gối đầu lên đùi mình, một bên lấy nước khỏi tai, một bên nói với hắn: "Hôm nay nữ nhân kia là ai vậy? Thật hung dữ mà, cô ấy còn rống em."

"Cô ta?" Thẩm Trường Lưu đôi mắt hơi hơi nheo lại, không biết là hưởng thụ hay là có ý khác: "Không có việc gì, từ nay về sau cô ta không hung dữ được với em nữa, đừng sợ."

Vì cái gì lại nghe thấy mùi nguy hiểm ở đây nhỉ?

Mạc Chi Dương nhạy bén cảm thấy được có chút không thích hợp, Thẩm Trường Lưu sao có dấu hiệu hắc hóa vậy? Không đúng, thiết lập của hắn không phải là ôn nhu công à?

Nhưng Mạc Chi Dương cậu chuyện gì mà chưa gặp qua, cho nên vẫn là thực trấn định, lấy xong một bên cho hắn, lại đổi qua bên kia: "Vậy em có gây thêm phiền toái cho anh không? Công việc của anh liệu có ảnh hưởng gì không?"

"Không có." Thẩm Trường Lưu cảm giác không sai biệt lắm, liền ngồi dậy, mặt nghiêm trọng: "Nhưng mà, trong sinh hoạt hàng ngày em đúng là gây cho anh không ít phiền toái."

Mạc Chi Dương trừng lớn mắt, có chút không tin được, lão tử tận tâm tận lực đối tốt với anh như vậy, gây phiền toái chỗ nào? Là làm hại anh không thể tự gánh vác sinh hoạt, hay là đứt tay đứt chân?

Đôi mắt đào hoa mở lớn, lóng lánh nước mắt như giây tiếp theo liền có thể khóc ra.

"Em quá ngọt ngào, làm anh không muốn rời khỏi em, làm hại anh làm cái gì cũng đều suy nghĩ về em." Thẩm Trường Lưu giả bộ bày ra bộ dáng buồn rầu, cầm tay hắn đè lên ngực mình: "Dương Dương."

Nam nhân ngốc nghếch này, vì cái gì đột nhiên nói lời âu yếm như vậy chứ, Mạc Chi Dương đỏ mặt không dám nhìn hắn: "Anh... Anh làm gì?"

"Dương Dương, em không thể rời bỏ anh." Thẩm Trường Lưu không nhịn nổi nữa, đột nhiên bổ nhào cả người qua, dùng mặt cọ cọ bả vai cậu: "Dương Dương."

Nhìn như thế nào cũng y hệt con chó bự, Mạc Chi Dương vươn tay, vỗ vỗ lưng hắn, trấn an: "Ừ ừ, không rời bỏ anh."

Kết quả, gia hỏa này cọ cọ liền cọ ra vấn đề, Mạc Chi Dương cảm nhận được biến hóa, đem người đẩy ra: "Hừ, không biết xấu hổ!"

Thấy cậu định ngồi dậy, Thẩm Trường Lưu không chịu, lại đem người đè xuống, toàn bộ thân thể đều áp lên: "Dương Dương~"

"Anh!" Mạc Chi Dương giãy giụa không được, đơn giản liền mặc kệ hắn, nhưng vẫn không quên nhỏ giọng nhắc nhở: "Em cảnh cáo anh, sáng mai em còn có tiết, phải dậy sớm đó."

"Vậy làm hai lần?" Thẩm Trường Lưu nói, tay đã nhanh nhẹn thăm tiến trong quần áo, da thịt người dưới thân mềm mại như bơ, làm người lưu luyến không thôi.

Thẩm Trường Lưu cảm thấy, lúc trước hắn phải chịu khổ như vậy, có lẽ là để hiện tại được nếm những ngọt ngào này. Nếu thật sự là như vậy, thì đúng là không tồi.

"A~~ Trường Lưu, anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro