Chương 32: Tình nhân thế thân của ảnh đế (32)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vài ngày qua đi, Tô Bạch không có động tĩnh gì, nhân cơ hội này, Mạc Chi Dương liền đi mua chút đồ ăn.

"Đi mua chút trái cây về." Mạc Chi Dương đẩy xe đến khu hoa quả tươi lựa chọn một hồi, lại không biết mua cái gì, nhìn đến sạp bày quýt, lộ ra tươi cười xấu xa: Mua mấy trái quýt cho Thẩm Trường Lưu đi.

"Em là Mạc Chi Dương, học đệ!"

Đang lựa lựa, đột nhiên bên cạnh truyền đến thanh âm quen thuộc, Mạc Chi Dương vừa quay đầu liền nhìn thấy một người quen, là học trưởng của nguyên chủ: Lục Lương Lân!
(Editor: Sỉu quả tên :)) )

Lục Lương Lân đẩy một cái xe mua sắm trống không tiến lại gần, bộ dáng kinh hỉ: "Trùng hợp quá, em cũng ở gần đây à?"

Trùng hợp?

Lục Lương Lân sau khi tốt nghiệp đại học liền xuất ngoại học lên cao, hơn nữa nhà cũng không thuộc thành phố này, nơi này là siêu thị thuộc khu biệt thự xa hoa, với thực lực kinh tế nhà bọn họ căn bản không vào nổi.

Hiện tại cư nhiên đẩy một xe mua hàng trống không đến cùng cậu nói trùng hợp?

Cơ hồ trong nháy mắt, Mạc Chi Dương liền biết ý đồ của người này, từ kinh ngạc chuyển sang kinh hỉ: "Lục học trưởng, anh sao cũng ở chỗ này?"

Nếu mưu đồ đã lâu cũng có thể gọi là trùng hợp, vậy thì cứ coi như đi.

Lục Lương Lân cố tình tránh đi vấn đề của cậu, nói sang chuyện khác: "Chúng ta thật có duyên đi! Không được, anh phải mời em ăn cơm, từ lúc anh về nước đến giờ, em là bạn cùng trường đầu tiên anh gặp đó."

Một giây đồng hồ, Mạc Chi Dương với khả năng tính toán đã đem mọi việc trong lòng bố trí xong, vì vậy sảng khoái gật gật đầu: "Được thôi."

Hai người liền đi ăn một bữa lẩu, Mạc Chi Dương thật cao hứng, cao hứng thuần túy là bởi vì hôm nay thịt ngon thực giòn, chứ không phải vì Lục Lương Lân lải nhải về mấy cái hồi ức dĩ vãng.

Lúc Thẩm Trường Lưu về nhà, không có người nghênh đón như mọi người, phòng khách tối đen như mực, mất đi bầu không khí hạnh phúc ấm áp: "Em ấy chiều nay không có lớp mà? Gọi điện hỏi một chút."

Nồi lẩu sôi sùng sục, náo nhiệt vô cùng, nhưng Lục Lương Lân trong miệng cứ bla bla, rất gây mất hứng.

Đột nhiên điện thoại vang lên, Mạc Chi Dương cầm lấy di động, màn hình hiện là Thẩm Trường Lưu, ấn nhận: "Alo..."

"Em đi đâu vậy? Có cần anh đến đón không?" Thẩm Trường Lưu nghe được bên kia ồn ào náo nhiệt, liền khẳng định cậu đang bên ngoài.

"Không cần không cần." Mạc Chi Dương nói, cố ý đem chiếc đũa buông ra, thịt bò cứ như vậy rớt xuống nồi, lập tức kêu lên: "Rớt rớt!"

Lục Lương Lân nhanh tay hỗ trợ, dùng đũa kẹp lấy: "Gắp được rồi, cho em!"

Sau khi xác nhận Thẩm Trường Lưu đã nghe được cuộc nói chuyện, cậu liền tự nhiên đem điện thoại tắt đi, nước dùng dầu mè trong đĩa thật thơm quá đi.

Ăn uống no đủ, mi mắt cong cong nhìn Lục Lương Lân: Nếu anh nhất định muốn nhảy vào trong chảo dầu, vậy cũng đừng trách tôi một ngụm đem anh nuốt xuống!

Bị cúp điện thoại không phải trọng điểm, trọng điểm là Thẩm Trường Lưu nghe được một giọng nam, sắc mặt đen sì, tựa như phủ lên sương lạnh.

"Không nghĩ tới vậy mà có thể ở nơi này gặp em, thật là có duyên!" Lục Lương Lân cùng cậu đi ra tiệm lẩu, thấy cậu cười đến phúc hậu và vô hại, cũng liền an tâm.

Mạc Chi Dương mi mắt cong cong, thoạt nhìn cũng thực vui vẻ: "Vậy ư?"

Nhưng chính tôi lại không tin cái gọi là trùng hợp nha.

Mang theo một thân mùi lẩu trở về, Mạc Chi Dương về nhà liền nhìn thấy Thẩm Trường Lưu bắt chân ngồi trên sô pha: "Anh ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi!" Thấy cậu, nguyên bản tức giận cùng chất vấn hết thảy đều nghẹn lại trong yết hầu, Thẩm Trường Lưu đứng dậy đón cậu, cười hỏi: "Ăn lẩu?"

Hắn cười thực không bình thường nha, Mạc Chi Dương làm bộ không phát hiện, gật gật đầu: "Đúng vậy, em vừa đi ăn lẩu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro