Chương 47: Tình nhân thế thân của ảnh đế (47)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Trường Lưu lái xe về đến gara, lại ở mãi trong xe không dám xuống, hắn không biết phải đối mặt với Dương Dương như thế nào, chất vấn cậu vì sao lại đi cùng Lục Lương Lân?

Không, hiện tại cảm xúc của Dương Dương rất kỳ quái, Thẩm Trường Lưu không dám hành động thiếu suy nghĩ, ở trong xe rối rắm trái lo phải nghĩ, mãi cho đến rạng sáng hơn một giờ, mới dám xuống xe.

Đứng ở cửa hít sâu một hơi, sau khi mở cửa, lại phát hiện phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Dương Dương đang ngồi ở bậc thang nơi huyền quan, bên người còn có hai chai bia rỗng.

"Dương Dương!"

Mạc Chi Dương hơi hé đôi mắt mù sương, nhẹ nhàng mở miệng, đối hắn vươn tay: "Trường Lưu, anh lại đây."

"Dương Dương." Hôm nay cậu rất kỳ lạ, Thẩm Trường Lưu đem cửa đóng lại, đi tới trước mặt nắm lấy tay cậu, ngồi xổm xuống lại phát hiện mặt cậu đỏ hồng, tựa hồ đã say: "Dương Dương sao em lại ngồi đây?"

Lắc đầu, giữ chặt tay hắn, lại nghiêng đầu cười một cái, ngữ khí tràn đầy tình ý miên man, nhưng lại bất ngờ đâm cho hắn một dao: "Trường Lưu, chúng ta chia tay đi."

Con dao này, quả nhiên xỏ xuyên trái tim Thẩm Trường Lưu, hắn dại ra ngồi trên mặt đất, hồi lâu sau mới bừng tỉnh, bắt lấy bờ vai của cậu: "Không được!"

"Anh là người thừa kế của tập đoàn Thẩm thị, mà em chẳng qua chỉ là một lão sư dạy dương cầm, sau này anh sẽ gặp được vô số hoa thơm cỏ lạ, mà em là một người bình thường không có gì theo đuổi, chỉ muốn ngày ngày dạy bọn nhỏ đàn dương cầm thật tốt. Lục học trưởng nói rất đúng, anh hiện tại yêu thương nồng nhiệt, nhưng sau này thì sao? Trăm hoa khoe sắc vẫn là làm người mê đắm..."

Mạc Chi Dương nói, vươn tay xoa hốc mắt đã đỏ của hắn: "Em không có chí hướng gì, chỉ hy vọng được cùng người mình yêu sống hạnh phúc đến bạc đầu giai lão. Em không dám tưởng tượng đến sau này, bị anh vứt bỏ, đau khổ cầu xin, như vậy em sẽ thực chán ghét chính mình."

"Anh... Anh chỉ hận không thể đem tim của mình đưa cho em!" Thẩm Trường Lưu trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn chỉ hy vọng có thể cho cậu một hoàn cảnh bình yên nhất, lúc này mới dẫn cậu về nhà, lại ngoài ý muốn gây ra cục diện như hiện tại.

"Anh sao có thể vứt bỏ em, nhiều năm như vậy, chỉ sau khi gặp em anh mới  xem như tồn tại." Thẩm Trường Lưu nói, lại sợ cậu không tin, kéo áo sơ mi ra, bắt lấy tay cậu ấn xuống nơi ngực trái: "Trước kia nó không đập, hiện tại bởi vì em nó mới đập."

Mạc Chi Dương tay để trên ngực hắn, run rẩy kéo ra: "Em....."

"Dương Dương, anh cầu xin em, xin em đừng lại nói chia tay, anh... anh sẽ chết." Thẩm Trường Lưu thanh âm đã khẩn trương đến run rẩy, đem người gắt gao ôm vào lòng: "Em là sinh mệnh của anh, không có em anh không sống nổi, nếu em cảm thấy không thích, vậy không trở về Thẩm gia cũng được, anh có thể không cần toàn bộ thế giới, anh chỉ cần em, anh là của em, là của em Dương Dương à."

Từ có được đến bị có được, thái độ của một người đã phát sinh chuyển biến.

Nghe hắn nói vậy liền hiểu thời cơ đã đến, Mạc Chi Dương đột nhiên ôm lấy hắn, bật khóc thành tiếng, nghẹn ngào: "Em sợ hãi!"

"Dương Dương, em là sinh mệnh của anh, là mặt trời của anh." Thẩm Trường Lưu ôm chặt lấy người trong lồng ngực, hai người ở huyền quan ôm lấy nhau trút hết nỗi lòng.

"Vì cái gì?" Hệ thống đột nhiên online, chiêu này thực là khiến nó ngu rồi.

Vì cái gì?

Bởi vì tao muốn ngăn chặn hết thảy khả năng có thể khiến Thẩm Trường Lưu ngoại tình, khiến hắn hiểu rõ mất đi tao sẽ có bao nhiêu thống khổ.

Dựa theo địa vị hiện tại của Thẩm Trường Lưu, tao không thể đảm bảo thật lâu sau này, hắn có thể bị hoa thơm mê hoặc hay không, nhưng hiện tại tao muốn cho hắn biết, nỗi thống khổ khi mất đi tao, hắn gánh không nổi.

Sự tình chưa phát sinh đã diệt trừ từ khi nó còn trong trứng nước, Mạc Chi Dương chính là thích phòng ngừa chu đáo vậy đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro