Chương 60: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, trong lòng Mạc Chi Dương cũng lộp bộp một chút, vì sao hắn lớn lên giống Thẩm Trường Lưu như vậy?

Nhưng nhìn kỹ lại, cũng không giống lắm, ngũ quan Thẩm Trường Lưu có chút ôn nhu, nhưng khuôn mặt người này lại có chút thâm sâu, quanh thân đều tản ra lệ khí cùng uy nghiêm của bậc đế vương.

Không khỏi phun tào với hệ thống: Chủ Thần càng ngày càng không để bụng, NPC* đều không khác biệt nhau lắm.

(*) NPC: Non-player character (nhân vật không phải người chơi)

Cảm giác nội tâm khác thường, khiến hoàng đế có chút cảnh giác, đề phòng mà nhìn cậu một cái, khoát tay: "Có công hộ giá, thưởng một trăm lượng vàng."

Bản thân cậu có phải dựa gần Thần Tài không? Tại sao tiền này lại tới thoải mái như vậy!

Mạc Chi Dương nhìn một mâm ánh vàng rực rỡ trong tay, đi ra ngoài cùng Hà thống lĩnh.

Hà thống lĩnh thấy cậu vẫn còn dại ra, vươn tay xoa xoa tóc của cậu: "Đứa nhỏ ngốc này, đây chính là chuyện tốt, sao ngươi còn không vui?"

Tiền này nhận khiến cậu không có chút tôn nghiêm nào của bạch liên hoa đó!

"Vui mừng chứ, bệ hạ không có việc gì ta liền cao hứng." Mạc Chi Dương cười, mi mắt cong cong thoạt nhìn vô cùng ngoan hiền thiện lương.

Ba đời thô kệch như Hà thống lĩnh đều yêu thương hài tử đơn thuần này, vỗ vỗ bờ vai cậu: "Hôm nay ta trực đêm, ngươi đi nghỉ ngơi đi."

"Ai~." Trở về đi ngủ thôi, Mạc Chi Dương mũi chân điểm nhẹ, trực tiếp nhảy lên tường viện, rời khỏi Thừa Càn Cung.

Đêm khuya, có người say sưa đi vào giấc mộng, có người lại hoảng sợ không ngủ được.

"Người đâu.... Người đâu!" Trên long sàng, màn che phủ xuống che khuất bộ dáng người trên giường, Cao Ngũ Phân đã bị đánh thức, nhưng lại không dám tiến lên, ngược lại lùi về phía sau vài bước, thành thạo quỳ rạp trên mặt đất.

Người trên giường bỗng nhiên bừng tỉnh, tùy tay túm trường kiếm bên gối đầu lên, xoay người xuống giường rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng lóe lên trong màn đêm phá lệ ghê người.

"Đều muốn giết trẫm, đều đáng chết!" Hoàng đế tựa hồ không còn thanh tỉnh, vung thanh kiếm về phía hư không khua chém, giống như thật sự có địch nhân ở trước mặt, dùng hết toàn lực bảo vệ mình.

Cao Ngũ Phân quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy không dám ngẩng đầu.

Qua chốc lát, hoàng đế mới thanh tỉnh nhìn rõ tình huống xung quanh, lại là một giấc mộng, màu đỏ tươi trong mắt hắn dần lui đi, tùy tay ném thanh kiếm xuống giường.

Xoay người ngã ngồi trên mép giường, Kỳ Quan Ngạn nhìn Cao Ngũ Phân đang quỳ rạp trên mặt đất: "Lui ra."

"Vâng." Cao Ngũ Phân khom người lui ra.

Ngọn nến cuối cùng cũng đã tắt, Kỳ Quan Ngạn ngồi ở mép giường, tay phải chống đầu gối, tựa vào đầu giường nhắm mắt.

Trong mớ suy nghĩ hỗn độn đột nhiên hiện ra một khuôn mặt, gương mặt kia là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhưng lại nhớ đặc biệt rõ ràng, non nớt lại xinh đẹp, mắt đào hoa sạch sẽ trong suốt, không có dục vọng đối với quyền lợi.

Cao Ngũ Phân ngoài phòng gõ cửa: "Bệ hạ, đến giờ thượng triều rồi."

Kỳ Quan Ngạn ngồi thẳng lên, quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: "Lại quên hỏi y tên là gì."

Ngày hôm sau, Mạc Chi Dương dậy sớm như thường lệ, đến đây bảo vệ cẩu hoàng đế, nhìn tên mặt người dạ thú kia lên long liễn.

Vừa đi lên phía trước vừa nghiêm túc phân tích, hoàng đế này, điều thứ nhất là: Lòng nghi ngờ rất nặng, nguyên nhân không phải do hắn, từ nhỏ tiên hoàng đã xem hắn là người thừa kế, vì vậy có lẽ số lần bị ám sát cũng không ít.

Năm ấy hắn mười lăm tuổi, mẹ kế của hoàng đế là Hiến Tiên Thái Hậu, để một thị nữ đi câu dẫn hoàng đế, cuối cùng hoàng đế xác thật động tình, nhưng hắn vẫn còn cảnh giác.

Còn may hoàng đế thông minh có cảnh giác, lập tức áp chế nữ nhân kia, sau khi thẩm vấn mới biết được là người của Thái Hậu, bắt đầu từ một khắc kia, trên giường hoàng đế lúc nào cũng có một thanh kiếm.

Tại đây lòng cảnh giác bắt đầu sinh sôi, tuyển người nhất định phải là kẻ trung thành.

Có một sự thật đáng sợ nhất, đừng nhìn hậu cung hoàng đế có hơn ba mươi phi tần giai lệ, nhưng kết quả là hắn lại không được.

Má, sau khi Mạc Chi Dương biết chuyện này, nhịn không được mà phì cười!

Kiểu này là điển hình của việc chiếm được một đống hầm cầu nhưng lại không ị được phân, ha ha ha ha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro