Chương 01 Xuyên qua thành pháo hôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tĩnh

Long Nhai thôn.

"Diệp ca, mới quay về à!"

"Diệp ca, ngươi lại mua đồ!"

"Diệp ca, Bạch Lan quả trong ruộng người đã thành thục, trái cây ngươi trồng lớn thật mau nha."

Thấy Sở Diệp, người trong thôn sôi nổi hướng Sở Diệp mà chào hỏi không ngừng.

"Ân, vừa trở lại". Sở Diệp tươi cười khách khí với thôn dân trong thôn rồi nhanh chóng rời đi.

Sau khi Sở Diệp rời đi, mấy thôn dân gần đó ríu rít nghị luận.

"Diệp thiếu thật lợi hại, lúc đầu còn nghĩ cậu ấy là kẻ chỉ biết ăn không biết làm, ngũ cốc không phân biệt được, là một đại thiếu gia chính hiệu, nhưng không ngờ tới khi làm ruộng lại rất ra dáng."

"Đám Bạch Lan quả kia lớn lên không tệ, nếu bán đi ít nhất cũng được mười mấy đồng vàng đi."

"Bạc Lan quả của Sở thiếu cũng lớn lên qua nhanh đi, không chừng là do Sở thiếu có bí phương gieo trồng đặc biệt gì đó không chừng."

"Lạc đà dù gầy cũng lớn hơn ngựa, tốt xấu gì cũng là thiếu gia Sở gia người ta, có chút thủ đoạn riêng cũng là chuyện bình thường".

"Không biết bí phương đó là gì, nếu ta có được bí phương giống như Sở thiếu thì tốt rồi".

"Được rồi, đừng suy nghĩ viễn vông nữa. Thủ đoạn kiếm cơm của người ta sau có thể đem nói cho ngươi biết được."

"Đúng là sinh ra ở đại gia tộc có khác! Sau có thể so với chúng ta quanh năm trồng trọt cực khổ. Nếu có thể thức tỉnh trở thành Hồn Sủng Sư, khế ước được một hồn sủng lợi hại, như vậy liền trở thành cường giả rồi."

_________________*****__________________

Một đồng vàng thì bằng 10 đồng bạc, 1 đồng bạc thì bằng 10 đồng tiền, thôn dân Long Nhai thôn phần lớn là nghèo khổ, thu nhập một năm của một gia đình trong thôn tốt lắm chỉ khoảng 10 đồng vàng. Bạch Lan quả của Sở Diệp chỉ trồng mới hơn 1 tháng mà đã có thể thu hoạch. Đã làm không ít người trong thôn tò mò thèm khát, nhưng dù đỏ mắt nhưng thôn dân cũng rất sợ Sở gia sau lưng Sở Diệp, nên cũng không giám đánh chủ ý lên người Sở Diệp.

Long Nhai thôn trực thuộc Võ Lăng thành, là thành trấn chịu sự quản hạt của Sở gia, một trong tam đại thế gia. Long Nhai thôn là một trong những thôn chịu sự quản lí của Sở gia. Trong thôn lấy trồng trọt là chính. Trồng chủ yếu là Bạc Lan quả, Bạc Diệp thảo, Sinh Cốt hoa. Lấy đó làm buôn bán với cửa hàng Sở gia mà kiếm sống. Cũng như Long Nhai thôn Sở gia cũng quản lí hơn 100 thôn xóm như vậy.

Sở gia vì muốn tăng sự kiểm soát đối với các thôn, nên luôn đưa đệ tử trong gia tộc đến các thôn để làm quản sự. Nhưng Long Nhai thôn nằm ở vị trí xa xôi hẻo lánh, thôn dân phần là nghèo khổ, tới nước luộc rau cũng không có để mà vớt, tính từ quản sự đời trước sau khi rời, thì trong suốt 6 năm qua đã có không có ai nguyện ý tới Long Nhai thôn nữa.

Sau khi gia gia Sở diệp qua đời. Sở diệp được đưa đi kiểm tra thiên phú, nhưng lại chỉ đo ra tư chất Hạ phẩm, bị coi là người không có thiên phú không bồi dưỡng được, nên bị tống đến đây làm quản sự.

Sở Diệp mặc dù ở Sở gia không được người khác ưa thích, dù không ai ưa thích nhưng cũng là người nhà họ Sở. Cho nên đối với thôn dân mà nói Sở Diệp cũng là đại nhân vật không thể động vào.

Khi Sở Diệp vừa mới đến thôn, thôn dân ai cũng sợ Sở Diệp dựa vào việc mình là thiếu gia Sở gia mà tác oai tác quái gây họa, do đó lúc ấy ấn tượng của thôn dân đối với Sở Diệp cũng không tốt lắm.

Sở Diệp sau khi đến đây, tính tình hiền lành. Mà nơi hắn ở là nhà dành cho quản sự không những vậy hắn còn cho người dân mướn lại 8 mẫu linh điền. Cũng không ỷ thế hiếp người còn cấp cho thôn dân thêm chút tiền thu vào. Sau thời gian dài, người dân trong thôn cũng không còn sợ Sở Diệp như lúc đầu, đôi khi còn cùng hắn hàn quyên hai ba câu gì đó.

Sở Diệp về tới nhà, đóng cửa lai, thở ra một hơi.

Lúc mới tới thôn, Sở Diệp ở cửa thôn gặp Vương bà mối, nói là muốn làm mai cho hắn một tiểu cô nương 12 tuổi, làm cho hắn sợ chết khiếp.

Sở Diệp đưa tay sờ lên vòng cổ trên cổ mình, cười khổ một cái, hắn không phải người thế giới này, hắn là người hiện đại đã 31 tuổi nhưng vẫn là cẩu độc thân, nhưng điều bất mãn ở đây là chủ nhân của khối thân thể này chỉ mới 15 tuổi, lại còn muốn làm mai cho hắn tiểu cô nương 12 tuổi nữa chứ. Đúng là tạo hóa trêu ngươi.

Tuy rằng ở thế giới này kết hôn sớm là chuyện bình thường, nhưng hắn có chút tiếp thu không nổi cái vấn đề này.

Hai tháng trước khi Sở Diệp tiến vào thế giới này, thì Sở Diệp đang xem một quyển tiểu thuyết. Có một tên pháo hôi cùng tên với hắn, vì thế hắn cũng có chút lưu ý vài lần. Nhưng vạn lần không nghĩ tới chỉ vừa mới tĩnh dậy đã phát hiện bản thân đã xuyên không, không những vậy lại còn xuyên thành tên pháo hôi cùng tên họ với mình nữa chứ.

Trong tiểu thuyết không có quá nhiều mô tả về tên pháo hôi này, còn may là khi xuyên qua Sở Diệp đã tiếp thu được ký ức của nguyên chủ, nên cũng hiểu được phần nào.

Nguyên chủ cơ bản xuất thân cao quý, có một gia gia lợi hại, cha mẹ thực lực cũng không tệ, chính là 5 năm trước cha mẹ nguyên chủ trong lúc ra ngoài rèn luyện, thì bị Hồn thú giết chết. Từ đó địa vị nguyên chủ ở Sở gia liền xuống dốc không phanh.

Năm tháng trước gia gia của nguyên chủ, vì nguyên chủ mà ra ngoài tiềm kiếm cơ duyên mà mất tích, từ đó nguyên chủ tứ cố vô thân.

Sở gia tuy rằng là đại gia tộc, nhưng vì đảm bảo cho sự cường đại của gia tộc, nên tài nguyên trước nay chỉ cấp cho trưởng lão và một ít đệ tử có thiên phú mà thôi.

Sau 3 lần đo lường kiểm tra, đều cho ra cùng một kết quả, linh hồn nguyên chủ thuộc loại Hạ phẩm tư chất kém khó bồi dưỡng, dù trở thành Hồn Sủng Sư cũng không đạt được thành tựu gì to lớn, do đó gia tộc quyết định từ bỏ nguyên chủ.

Những người khác ở Sở gia có linh hồn lực giống nguyên chủ, đều bị đưa ra ngoài vì gia tộc kiếm cống hiến, bởi gia tộc không có ý định nuôi kẻ bất tài.

Vận khí ai tốt thì có thể được phân đến các cửa hàng làm quản sự ở đó, cái khác không nói chứ tiền thì vẫn không quá khó kiếm. Còn xui xẻo bị đưa đến mấy nơi thâm sơn cùng cốc thì phải tự sinh tự diệt.

Sở Diệp lại tương đối xui xẻo lại bi phân đến Long Nhai thôn, cái nơi mà không ai nguyện ý đi.

Nguyên chủ đối với an bài của gia tộc rất bất mãn, bởi từ nhỏ đã sống ở nơi phồn hoa như Võ Lăng thành, làm sau chịu bỏ nơi này mà chạy tới Long Nhai thôn nghèo khổ kia. Vì vậy đưa ra hạ sách lấy di vật gia truyền duy nhất mà mẹ nguyên chủ lưu lại, đưa cho Sở Tư Thần người được coi thiên tài của gia tộc nhằm mong hắn có thể thu lưu che chở mình.

Nhưng khi Sở Diệp xuyên qua lạy nhanh chóng thay đổi quyết định, nguyên chủ càng không muốn đi Long Nhai thôn thì hắn sẽ đi cho bằng được.

Tuy rằng kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng tính cách của hắn và nguyên chủ khác nhau một trời một vực. Sở Diệp lo lắng nếu hắn còn tiếp tục ở lai Sở gia thì sớm muộn cũng bị người ta nhìn ra manh mối.

Sở Diệp đối với vòng cổ không bỏ xuống được. Bởi vì hắn phát hiện vòng cổ của nguyên chủ cũng giống y như cái vòng cổ mà hắn có.

Vòng cổ kia của Sở Diệp, cũng là vòng cổ gia truyền mà mẫu thân hắn lưu lại.

Mẫu thân của Sở Diệp chết sớm, nên vòng cổ là di vật duy nhất mà mẫu thân lưu lại cũng là đồ gia truyền.

Khi nhìn thấy vòng cổ này y như cái vòng mà hắn có, hắn thật sự nghi ngờ có phải là do cái vòng cổ, nên hắn mới xuyên đến đây không.

Chiếc vòng kia của Sở Diệp trên đó có đính một viên Hồng Bảo thạch, còn chiếc vòng này cũng có đính một viên bảo thạch, nhưng nó là Xích Huyết ngọc. Chiếc vòng này đáng giá nhất cũng chỉ có viên ngọc đó, một ít Hồn Sủng sư sẽ cho linh sủng hấp thu Xích Huyết ngọc để tăng sự tinh thuần của huyêt mạch.

Viên Xích Huyết ngọc trên vòng cổ của Sở Diệp kích thước không lớn bán ra cũng được ba bốn trăm đồng vàng.

Trong tiểu thuyết pháo hôi Sở Diệp được nói đến rất ít, chỉ ghi thiên tài Sở gia Sở Tư Thần ra ngoài rèn luyện quen biết được nữ chủ Lâm Mộng Dung nên mời đối phương về Võ Lăng thành làm khách, Lâm Mộng Dung tư dung tuyệt sắc, vừa đến Võ Lăng thành liền mê hoặc cả một đám công tử thế gia ở Võ Lăng thành, trong đó có Sở Diệp.

Sở Diệp vừa thấy Lâm Mộng Dung liền ngày nhớ đêm mong, không thể nào quên, kết quả bị đám hồ bằng cẩu hữu trêu trọc cóc ghẻ mà đòi ăn thịt Thiên Nga. Ý nghĩ ngu xuẩn.

Sở Diệp bị đám bằng hữu khiêu khích, liền lợi dụng quen biết với Sở Tư Thần để bài kế, định hạ thôi tình dược với nữ chủ. Nhưng nữ chủ huệ chất lan tâm, kiến thức rộng rãi nhìn qua đã thấu được mưu kế của Sở Diệp. Sở Diệp bị Sở Tư Thần đánh gãy hai chân từ đó cũng offline luôn.

Dựa theo tình tiết mà phán đoán, sau khi đưa vòng cổ đi. Vòng cổ lại trở thành cơ duyên mà Sở Tư Thần đưa cho nữ chủ một năm sau đó.

Sở Diệp là Gay, cho nên hắn xác định dù nữ chủ đẹp như tiên thiên, thì hắn cũng sẽ không hạ thôi tình dược với nữ chủ. Nhưng hắn không rõ là dưới ngồi bút tác giả, thì ở thế giới này rốt cuộc tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng, nên hắn quyết đinh phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi lắm thị phi như Sở gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro