Chương 196 Truyền tống rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tĩnh

Phong Châu trong một gian mật thất, Ngũ Độc lão tổ hộc ra một búng máu, sắc mặt tối tăm.

Huyết Ảnh Chuột cùng Quỷ Diện Chu đều là Hồn Sủng của Ngũ Độc lão tổ nên khi hai chỉ Hồn Sủng vừa chết, Ngũ Độc lão tổ lập tức cảm ứng được.

Tuy rằng chỉ là hai chỉ phó sủng, nhưng vì bồi dưỡng hai chỉ phó sủng này, Ngũ Độc lão tổ cũng hao phí không nhỏ sức lực, hiện giờ hai chỉ Hồn Thú đồng thời tử vong chuyện này đối với thương thế còn chưa kịp khang phục của Ngũ Độc lão tổ mà nói, không thể nghi ngờ là hoạ vô đơn chí.

“Gia gia, ngài không có việc gì đi.” Phương Danh nhìn Ngũ Độc lão tổ, bất an nói.

Ngũ Độc lão tổ vẫy vẫy tay, nói: “Không có gì, chỉ là Lâm Nam Cương đã thất bại.”

Phương Danh cau mày, nói: “Như thế nào lại thất bại?” Lâm Nam Cương đã cam đoan nói với hắn, sẽ cầm đầu của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tới gặp hắn, kết quả người này không khỏi quá vô dụng, mang theo hai con phó sủng của lão tổ mà còn không thể thành công. Hay Lâm Nam Cương vì sợ chết nên đã hai con phó sủng của lão tổ ra chấn cho hắn.

Phương Danh thầm nghĩ: Hai tên kia bất quá chỉ là Hồn Sư cấp 7, mà bản thân Lâm Nam Cương còn mang theo hai phó Hồn Sủng của lão tổ, còn không thể không bắt được hai tên kia, có lẽ là gia hỏa này cố ý.

Ngũ Độc lão tổ lắc đầu, nói: “Không phải, Lâm Nam Cương cũng đã chết!”

Ngũ Độc lão tổ đã sớm ở đặt trong người Lâm Nam Cương một con rối trùng, nếu Lâm Nam Cương nổi lên phản tâm, Ngũ Độc lão tổ liền có thể nháy mắt mà lấy đi tánh mạng của hắn.

Do Lâm Nam Cương đã chết, nên con rối trùng cũng nháy mắt mất mạng, Ngũ Độc lão tổ cũng cảm ứng được. 

Ngũ Độc lão tổ trời sinh tính đa nghi, nếu không có thủ đoạn phòng bị, sao lại giám đem hai chỉ phó sủng của mình giao cho Lâm Nam Cương mang đi chấp hành nhiệm vụ.

Chuyện lão ta cũng không nghĩ tới chính là, mặc dù Lâm Nam Cương đã mang theo hai con phó sủng của lão, nhưng vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Phương Danh rầu rĩ nói: “Không nghĩ tới Lâm Nam Cương cũng là phế vật."

Hắn trước đó còn cảm thấy Lâm Nam Cương cùng Vân Hổ đạo nhân, Mặc Kiêu đạo nhân là những người không giống nhau, không nghĩ tới gia hỏa này cũng chết đi như hai kẻ kia, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.

Ngũ Độc lão tổ tâm tình thật rất không tốt, lão đã tung hoành tứ hải nhiều năm, nay lại chỉ vì Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn mà ăn mệt lớn như vậy, đáng giận nhất chính là lão hiện tại vô pháp ra tay với hai tên kia.

Vạn Thú Điện.

Tâm tình hiện giờ Ngũ Độc lão tổ đang vô cùng không tốt, nhưng tâm tình của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lại là không tồi.

Thu thập xong chiến lợi phẩm, phát hiện chính mình lại lần nữa phát nhanh, nên thần thái của Sở Diệp như mặt trời ban trưa vô cùng chối chang.

Lâm Sơ Văn cũng rất cao hứng, bất quá, rất nhanh liền thanh tỉnh lại đây.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, dò hỏi: “Ngươi xem chúng ta bước tiếp theo nên đi nơi nào?”

Lâm Nam Cương tuy rằng đã chết, nhưng tình thế nguy hiểm của bọn họ còn không có qua đi.

Ngoại giới nếu biết bọn họ đã giết Lâm Nam Cương, hẳn sẽ có nhiều hơn người cảm thấy hứng thú với bọn họ.

Sở Diệp híp mắt, suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta bây giờ cần phải lục soát cung điện ngầm lại một lần nữa.”

Dưới cung điện ngầm bọn họ đã phát hiện huyết tinh của giao long, Sở Diệp ý thức được, chính mình năm đó không có đem cung điện dưới đất tìm tòi rõ ràng, thiếu chút nữa còn sai mất chí bảo, nay Sở Diệp cảm thấy cần phải kiểm tra kỷ thêm một lần nữa. Lâm Nam Cương chết ở chỗ này, chỉ sợ không bao lâu, sẽ có người tiến đến nơi này, nếu nơi này thật sự có bảo bối, nếu tiện nghi cho người ngoài liền không tốt.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Nhưng phải nhanh lên, bằng không chỉ sợ sẽ còn có truy binh.”

Hắn cùng A Diệp tuy rằng chỉ đắc tội một mình Ngũ Độc lão tổ, nhưng bọn họ đã bại lộ ra quá nhiều thứ, chỉ sợ Thanh Vân Tông cùng Thất Hà Tông đều đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, chỉ là hai tông sẽ sử dụng thủ đoạn đè ép bọn họ.

Lâm Nam Cương vừa chết, hai tông đã bắt đầu chờ không nổi rồi, khả năng bọn họ cũng sẽ không ôn hòa hơn Ngũ Độc lão tổ là bao.

Lâm Sơ Văn hướng tới Tiểu Bạch nhìn qua đi, ngoại giới hiện tại đều đang suy đoán về chủng loại của Tiểu Bạch, chỉ là ngoại giới hơn phân nửa sẽ đoán là Thượng phẩm Hồn Thú, nếu biết là Cực phẩm yêu thú, vậy sẽ càng thêm rất rối, nếu để những người khác biết bọn họ trong tay đang nắm giữ biện pháp luyện chế sát khí thì mọi chuyện càng khó xử lý 

Trên tay hắn tuy có dược tề truyền thừa là trân quý, nhưng nếu so với phương pháp luyện chế sát khí thì vẫn là quá kém cỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo."

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tiến vào cung điện ngầm, tiến vào cung điện không lâu, Mặc Nắm liền hưng phấn lên.

Sở Diệp nhìn Mặc Nắm, nói: “Làm sao vậy, có phát hiện gì sao?”

Mặc Nắm đi tới ven tường, rồi chạm lên tường.

Sở Diệp tiến lên gõ lên vách tường, có chút kinh hỉ nói: “Hình như là vách rỗng.” 

Lâm Sơ Văn có chút ngoài ý muốn nói: “Mặc Nắm ở chỗ này lâu như vậy cũng chưa phát hiện, sao nay lại đột nhiên phát hiện?"

Sở Diệp híp mắt mắt, nói: “Hình như là bởi vì cái con sâu kia."

Lâm Sơ Văn sửng sốt một chút, rất nhanh đã  phản ứng lại đây, nói: “Bạch Ngọc Dự Cảnh Trùng."

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, là con sâu đó. Mà con sâu kia hình như rất thích hợp để Mặc Nắm sử dụng, Mặc Nắm sau khi đem con sâu ăn kia ăn, thì hình như đã kế thừa một ít năng lực của con sâu kia."

Lâm Sơ Văn cười, nói: “Đại cơ duyên!”

Bạch Ngọc Dự Cảnh Trùng là một loại Hồn Thú đặc biệt, thường trong các đội lính đánh thuê thường sẽ tuyển một Hồn Sủng Sư có Hồn Thú khả năng giống như vậy, nhờ có loại Hồn Thú như vậy mà nguy hiểm mà các đội lính đánh thuê gặp phải sẽ được giảm đi rất nhiều, cũng hạn chế được việc tổn thất nhân lực.

Tiểu Bạch có chút cao hứng nói: “Ngũ Độc lão tổ cũng không phải tệ lắm, còn đặc biệt lại đây tặng thứ giúp chúng ta đề cao thực lực."

Sở Diệp bất đắc dĩ nhìn Tiểu Bạch: “Không cần quá đắc ý vênh váo.”

Ngũ Độc lão tổ dù sao cũng là Hồn Vương! Đối phương hiện tại chỉ là phái một ít cấp dưới lại đây, kỳ thật vẫn là không có chân chính đưa bọn họ để vào mắt, một khi đối phương bị chọc mao, tự mình ra tay vậy bọn họ sẽ gặp nguy cơ lớn.

Hắn cùng Sơ Văn tuy rằng có chút bản lĩnh, nhưng Hồn Sư chung quy vẫn là Hồn Sư! Trước mắt vẫn là nên mau chóng thoát khỏi tình trạng bị truy lùng, rồi tìm một chỗ tu dưỡng, sinh hoạt thỏa đáng một thời gian.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tìm được cơ quan để mở ra vách tường.

Sau lưng vách tường là một cái đại điện, trong đại điện thì rỗng tuếch không có gì.

Sở Diệp có chút thất vọng nói: “Tại sao cái gì cũng không có! Ta còn tưởng rằng nơi này sẽ cất giấu bảo vật gì chứ."

Lâm Sơ Văn bất đắc dĩ nhìn ánh mắt đầy mất mát Sở Diệp liếc mắt một cái, nói: “Ở chỗ này, chúng ta đã được không ít chỗ tốt rồi."

Sở Diệp: “.....” Hình như đúng là như vậy! Một viên long huyết tinh, đã bằng với bọn họ mấy năm vất vả tu luyện, nếu không phải nhờ có hoàn cảnh đặc thù của Vạn Thú Điện, muốn xử lý Lâm Nam Cương cũng không dễ dàng như vậy, bất quá, ai cũng sẽ không ngại bảo vật nhiều.

Lâm Sơ Văn đi tới trung tâm mật thất liền thấy được một cái đồ án đặc biệt, “Đây là cái gì?"

Tiểu Bạch nhìn qua, nhìn kỹ xem, nghiêng đầu, nói: “Thứ này có chút quen mắt."

Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Bạch một cái, nói: “Quen mắt sao?”

Tiểu Bạch gật đầu, nói: “Đúng là có chút quen mắt."

“Ngươi ở nơi nào gặp qua?” Lâm Sơ Văn truy vấn nói.

Tiểu lão hổ có chút ngượng ngùng nói: “Quên mất.”

“Gia hỏa này thật dễ quên.” Sở Diệp ghét bỏ nói.

Tiểu lão hổ tàn nhẫn trừng mắt nhìn Sở Diệp một cái.

“Hình như là có chút quen mắt.” Sở Diệp nhìn chằm chằm đồ án trên mặt đất, nhìn một hồi, nói thầm một tiếng.

“Hay là trận văn đi, ngươi gặp qua loại trận văn này chưa?" Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp nỗ lực hồi tưởng một phen, bỗng nhiên có chút hưng phấn nói: “Nếu là ta không nhìn lầm thì thứ này có thể là Truyền Tống Trận."

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Ngươi xác định?”

Sở Diệp gật đầu, “Ân” một tiếng.

Hắn cuối cùng cũng đã nhớ ra, hắn đã nhớ ra mình đã thấy cái đồ án này ở đâu, lúc trước khi khế ước Tiểu Bạch, hắn có thâm nhập vào ký ức của Tiểu Bạch, lúc ấy Tiểu Bạch là thông qua một cái Truyền Tống Trận bị truyền tống đến nơi đây, cẩn thận ngẫm lại, cái Truyền Tống Trận kia cùng cái hiện giờ ở Vạn Thú Điện có chút giống nhau.

Lâm Sơ Văn nghe vậy có chút kích động, nói: “Đồn đãi năm đó Vạn Thú Điện đã bị thú triều huỷ diệt, hoặc có thể là bọn họ đã truyền tống đi nơi khác."

Sở Diệp gật đầu, nói: “Có khả năng."

Từ thú cốt bên ngoài Vạn Thú Điện là có thể nhìn ra, Vạn Thú Điện trước kia là một tông môn cường hãn tới mức độ nào, như vậy tông môn mặc dù bị huỷ diệt, nhưng cũng sẽ có người lưu lại.

Lâm Sơ Văn nhìn Truyền Tống Trận, nói: “Không biết địa phương bên kia trận pháp là nơi nào, A Diệp ngươi biết đó là nơi nào không?"

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Việc này ta cũng không rõ.” 

“Chúng ta dùng cái trận pháp này để rời đi?” Lâm Sơ Văn chần chờ nói.

Sở Diệp trầm mặc một hồi, lấy ra la bàn, xem xét một chút, đáp: “Giờ chỉ còn cách này."

Vì mai phục Lâm Nam Cương, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã ở Vạn Thú Điện mấy ngày, lại cùng đối phương đánh nhau còn phí một phen công phu, mà chung quanh đã có mười mấy Hồn Sư xuất hiện, nếu không bao lâu, những người này hẳn là sẽ biết bọn họ ở Vạn Thú Điện.

Lâm Sơ Văn nhìn thoáng qua la bàn, nói: “Cái quang điểm này, hình như không đúng!”

Sở Diệp sắc mặt ngưng trọng nói: “Này hẳn là quang điểm đại biểu cho Hồn Vương.”

Quang điểm đó trên la bàn, dị thường lóa mắt, tốc độ di chuyển lại cực nhanh.

Quang điểm kia còn cách chỗ bọn họ khá xa, nếu là Hồn Sư, chạy tới đây nhanh nhất cũng cần thời gian ba đến bốn ngày, nhưng dựa theo tốc độ di chuyển của quang điểm, không cần đến nửa ngày, sợ là đã có thể chạy tới đây."

“Ngũ Độc lão tổ?” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Hẳn là không phải.” Ngũ Độc lão tổ nếu tới thì đã không cần thiết đem Hồn Sủng cho Lâm Nam Cương mượn.

“Nói như vậy, là một Hồn Vương khác đang tới? Hay là Không Minh lão tổ?” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Hẳn là không phải.”

Khi ở Lưỡng Giới Thành la bàn của hắn đã thu qua quang điểm của Không Minh lão tổ, mà màu sắc của quang điểm này và quang điểm của Không Minh lão tổ là không giống nhau.

Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, nói: "Vậy đã có Hồn Vương khác chạy tới đây?”

Sở Diệp gật đầu, nói: “Hẳn là vậy.”

Trên tay bọn họ thứ tốt không ít, cho nên dù là Hồn Vương cũng sẽ hứng thú, nên việc này cũng không có gì kỳ quái.

“Sau không nghe ai nhắc đến!” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp nhún vai, nói: “Chắc là lén lút tới đây."

Tiểu Bạch lắc đầu, nói: “Tên Hồn Vương này thật đúng là không tiền đồ! Đã là Hồn Vương, mà hành sự lại còn lén lút như vậy."

Sở Diệp: "......."

Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, nói: “Hồn Vương nếu tới đây thì chúng ta sẽ không đi được nữa!” 

Mặc dù bên kia của Truyền Tống Trận là đầm rồng hang hổ, cũng tốt hơn là lưu lại nơi này, chờ Hồn Vương cường giả đến giết."

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp thông qua Truyền Tống Trận rời đi mật thất.

Truyền Tống Trận khởi động không dễ, Sở Diệp phải tốn chín viên Hồn Tinh của Chiến Tướng cấp mới có thể khởi động trận pháp, làm Sở Diệp đau lòng như thắt.

Một trận choáng váng qua đi, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã tới rồi một cái hang động bí ẩn, mà trước mắt là một tòa hoang đảo.

Sở Diệp đem Truyền Tống Trận phá hủy, để bảo đảm những người khác sẽ không thông qua Truyền Tống Trận mà tới đây.

“Chúng ta đang ở nơi nào đây!” Lâm Sơ Văn nhịn không được nói.

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không biết, bất quá, chúng ta sẽ phải ở đây một đoạn thời gian."

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Ở thì ở."

Sở Diệp hít sâu một hơi, nói: “Hy vọng nơi này không phải Phong Châu.” 

Phong Châu là đại bản doanh của Ngũ Độc lão tổ, hắn đã tiêu phí không ít tinh hạch, cuối cùng chỉ là chui đầu vô lưới, vậy thì cũng quá xui xẻo.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Là Phong Châu cũng không có gì không tốt, dưới chân đèn thì tối.” Thật là Phong Châu, thì Ngũ Độc lão tổ đại khái cũng sẽ không nghĩ đến bọn họ lại chạy tới chỗ này.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Có đạo lý."

Lâm Sơ Văn tả hữu nhìn xung quanh một chút, nói: “Nơi này có thiên địa nguyên khí nồng đậm hơn rất nhiều so với Lưỡng Giới Thành, hẳn là không phải Phong Châu.”

Bọn họ tựa hồ đã tới một nơi càng thích hợp cho tu luyện.

Sở Diệp cười tươi, nói: “Đây là chuyện tốt!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro