Chương 198 Tố ảnh thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tĩnh

Mộ Lăng Thiên nhìn Truyền Tống Trận trong Vạn Thú Điện liền gắt gao ninh mày.

“Không nghĩ tới, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cư nhiên hảo mệnh như vậy, nương Truyền Tống Trận để chạy đến nơi khác.” Theo hắn biết, đã có Hồn Vương theo dõi hai người, nếu hai người tiếp tục lưu lại mười vạn hoang man, thì dù hai người có thể xử lý Lâm Nam Cương, cũng khó có thể chạy khỏi bàn tay của Hồn Vương.

Một khi bị bắt, hai người bọn họ sẽ vạn kiếp bất phục.

Lâm Mộng Dung cắn răng, trong lòng tràn đầy không phục, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thật sự là khí vận ngập trời.

Lâm Mộng Dung có loại cảm giác, mọi chuyện vốn không phải là như vậy, Sở Diệp vốn chỉ là đá kê chân của nàng mà thôi, Lâm Sơ Văn cũng chỉ là làm nền cho nàng mà thôi, mà hiện tại hai người kia thanh danh truyền xa, thực lực lên như diều gặp gió, hô mưa gọi gió, Ngũ Độc lão tổ cũng liên tục bị nhục trên tay hai người, còn nàng thì lại vẫn là vô danh tiểu tốt.

Không nên là như thế này, nàng vốn nên đứng ở đám mây, bị vạn người yêu thích và ngưỡng mộ mới đúng, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào.

Lâm Mộng Dung gắt gao nắm chặt tay, móng tay bấu lòng bàn tay rách da chảy máu mà cũng không hề hay biết.

Mộ Lăng Thiên cùng Lâm Mộng Dung đứng ở chung quanh, nghe mấy Hồn Sư nghị luận với giọng điệu tràn đầy hâm mộ.

“Nghe nói, Sở Diệp khi đến lãnh địa Ong Đầu Hổ đã lấy được ong tinh, số ong tinh kia giá trị hơn một ngàn vạn đồng vàng.”

“Đâu chỉ vậy! Lâm Nam Cương không phải đã chết sao? Nghe nói, trên tay hắn có Kim Linh Chi, Cửu Quan Hoa, Phục Linh Ngọc Lộ, đó đều là thứ tốt."

“Kim Linh Chi là thứ có thể phụ trợ Hồn Sư tiến Hồn Vương sao? Lâm Nam Cương ra ngoài nhiệm vụ, tại sao lại đem theo mấy thứ đó.

“Lâm Nam Cương đại khái không nghĩ tới, hắn sẽ chết.”

“Đúng vậy! Ta cũng không nghĩ tới, Lâm Nam Cương sẽ chết, hắn còn hại ta thua hết một mớ tiền cá cược.” Sau khi tin tức Lâm Nam Cương muốn giết Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thì một ít sòng bạc đã lấy chuyện đó ra để đánh cuộc, thử xem rốt cuộc Lâm Nam Cương sẽ tốn mấy ngày để có thể giết chết được Lâm Sơ Văn và Sở Diệp.

Có đánh cuộc trong vòng 3 ngày, có đánh cuộc nội trong bảy ngày, có đánh cuộc nửa tháng..... Mà Hồn Sư vừa nói chuyện chính là người đánh cuộc trong nội bảy ngày.

Ai cũng không nghĩ tới, tình thế lại không như mọi người nghĩ Lâm Nam Cương cư nhiên lại bị Sở Diệp và Lâm Sơ Văn xử lý.

“Lâm Nam Cương đúng là phế vật, còn giám tự xưng mình bán Hồn Vương."

“Vân Hổ chân nhân, Mặc Kiêu chân nhân, Lâm Nam Cương, mà giờ đây di sản của những người này đều thuộc về Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, hai người kia lại phát tài lớn!"

“Không nghĩ tới Ngũ Độc lão tổ tuyên bố treo thưởng, lại chẳng tạo cho hai người tổn hại gì, ngược lại còn tặng cho hai người không ít tài nguyên, Ngũ Độc lão tổ đại khái cũng không nghĩ tới, giải thưởng mình tuyên bố ngược lại là thành toàn cho hai người."

“Tài sản của hai người kia hiện tại, chỉ sợ là đã có thể sánh ngang với Hồn Vương cường giả.”

Mộ Lăng Thiên nghe người chung quanh nói chuyện, tâm tình càng thêm tích tụ, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn không khỏi quá hảo mệnh, dù gặp phải nguy hiểm lại có thể gặp hung quá các.

Lâm Mộng Dung nhìn Truyền Tống Trận, chỉ cảm thấy đôi mắt đang bị đau đớn.

Nàng còn tưởng rằng Lâm Sơ Văn sẽ sơn cùng thủy tận, không nghĩ tới, đối phương lại có thể xử lý được Lâm Nam Cương, còn ngồi Truyền Tống Trận rời đi.

Không biết sau lưng Truyền Tống Trận là nơi nào, cho dù truyền tống đến thâm sơn cùng cốc, thì lấy tài nguyên khổng lồ trên tay hai người, dù sống ở đó cũng không phải là việc khó, có lẽ lần sau khi hai người xuất hiện thì chính là đã Hồn Vương cường giả.

Ở quảng trường của Vạn Thú Điện đang tụ tập không ít Hồn Sư.

Một nữ Hồn Sủng Sư đang mặc một bộ xiêm y màu tím, ôm một con mao cầu, bị mấy Hồn Sư vây quanh.

Nữ Hồn Sủng Sư này tên là Đái Hân, còn chỉ là một Hồn Sĩ cấp 7, lại bị một đám Hồn Sư vây quanh, thần sắc có chút khẩn trương.

Nữ Hồn Sủng Sư này tuy rằng cấp bậc thấp một ít, nhưng Hồn Thú trong tay lại không đơn giản.

Hồn Thú của nữ Hồn Sủng Sư này cùng giống như ảnh thú, đều cũng thuộc về loại Hồn Thú đặc thù, Hồn Thú của cô ta là Tố Ảnh thú, con thú này có thể hồi tưởng lại những hình ảnh đã từng xảy xa trước đó.

“Bắt đầu đi.” Một Hồn Sư nói.

Đái Hân gật đầu, rồi nói cái gì đó với con mao cầu trên tay.

Mao cầu thân thể chậm rãi bay lên, phiêu du ở trong không trung, thân thể giống như quả khí cầu mà căng ra.

Mao cầu vừa há mồm vừa phun, đối diện xuất hiện một mặt thủy kính, trong gương hiện ra ra hình ảnh chiến đấu trước đó đã diễn ra tại Vạn Thú Điện.

Mọi người nhìn thấy đại lượng huyết dơi thú, như là tao ngộ tập kích, mà từ trên bầu trời rơi xuống dưới đất.

“Đây là?"

“Cấm chế bị kích hoạt, người có thể kích hoạt cấm chế ở đây thì thuật pháp về trận pháp phải là rất mạnh."

“Là Sở Diệp hay là Lâm Sơ Văn!”

“Hẳn là Sở Diệp đi, Sở Diệp trước đó ở Lưỡng Giới Thành đã giúp không ít người chữa trị phòng hộ trận, Lâm Sơ Văn là Dược Tề Sư, nên phỏng chừng cũng vô pháp mà phân tâm ở trận pháp."

“Hơn phân nửa là như thế, một Dược Tề Sư, một Trận Pháp Sư, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thật đúng là khó lường.”

“Bạch Hổ thánh tượng.”

Mọi người đều nhìn đến hư ảnh uy vũ bất phàm của Bạch Hổ trên bầu trời, tuy rằng chỉ là hình ảnh, nhưng mọi người vẫn là cảm nhận được khí thế bễ nghễ thiên hạ của Bạch Hổ.

“Đây đúng là Cực phẩm Hồn Thú.”

Lời này vừa nói ra, chung quanh một mảnh liền ồ lên, không ít Hồn Sư hâm mộ đến nổi đôi mắt đều đỏ. 

Có thể triệu hồi ra Bạch Hổ thánh tượng, đã đại biểu trong cơ thể Tiểu Bạch có huyết mạch của Bạch Hổ, hơn nữa còn là đạt tới cực phẩm.

Cực phẩm Hồn Thú! Dù là Hồn Vương cường giả thì đây cũng là thứ khả ngộ bất khả cầu đối với họ, nhưng lại bị Sở Diệp lộng tới tay, Hồn Thú lợi hại như vậy, mà lại bị mọi người xem thành sủng vật.

“Sở Diệp rốt cuộc là từ nơi nào mà có được Cực phẩm Hồn Thú!” 

Một Hồn Sư thì thào nói: “Hình như là mua ở một tiệm mua bán linh sủng, trong khi giao dịch linh cầm ở Tam Dương Thành."

“Đến tiệm linh sủng là đã có thể mua được Cực phẩm Hồn Thú?"

Rất nhanh đã có người chứng thật tin tức Sở Diệp mua Tiểu Bạch miêu chính là ở một tiệm linh sủng trong Tam Dương Thành.

Một đám Hồn Sư đều ghen ghét sắp điên rồi, đến tiệm bán linh sủng mà cũng có thể mua được Cực phẩm Hồn Thú, đây là cái khái niệm gì vậy.

Bao nhiêu người vì một con Trung phẩm Hồn Thú, mà phải thâm nhập hoang dã vào sinh ra tử.

Trong hội đấu giá mà xuất hiện một con Thượng phẩm Hồn Thú, cũng sẽ tranh đến vỡ đầu chảy máu.

Hiện tại lại có một con Cực phẩm Hồn Thú! Mà được mua trong tiệm linh sủng.

Mộ Lăng Thiên xen lẫn bên trong đám người, sắc mặt đã rất khó coi, nhìn đến Tiểu Bạch, trong lòng Mộ Lăng Thiên đã có một loại cảm giác rất quỷ dị, luôn cảm thấy những thứ này vốn là thuộc về hắn.

Lâm Mộng Dung cau mày, tâm tình cực kỳ không vui, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lại xử lý Lâm Nam Cương, còn chạy thoát được một kiếp, người của Ngũ Độc lão tổ cũng quá vô dụng, cư nhiên để hai người chạy thoát đi.

Hai người kia hiện tại không biết trốn đi đâu, lần sau xuất hiện, hẳn là càng thêm khó đối phó. 

“Giống như có cái gì đó từ trên lưng con tiểu miêu kia đó là thứ gì.” Một cái Hồn Sư có chút

“Ảnh thú, là ảnh thú!” Một cái Hồn Sư nhận ra ảnh thú, lập tức đại kinh thất sắc nói.

“Đặc thù Hồn Thú, Sở Diệp trên người cư nhiên có ảnh thú.”

“Con ảnh thú kia cùng con Bạch Hổ kia phối hợp rất ăn ý a!”

“Tiếp tay cho giặc, chỉ ảnh thú kia hẳn là cùng con Bạch Hổ kia ký kết khế ước với nhau.”

“Sở Diệp đây là cái gì mệnh!”

Tư Nam Nguyệt nhìn Hồn Thú từ trên người Bạch Hổ trên người tách ra, hít sâu một hơi nói: “Sư huynh, ngươi đoán đúng rồi, thật là ảnh thú."

Tư Đông Phong hít sâu một hơi, nói: “Quả nhiên."

Tư Đông Phong đã sớm suy đoán trên người Sở Diệp có ảnh thú, bất quá, giờ phút này bị chứng thực, vẫn là có chút khiếp sợ.

Tư Nam Nguyệt thiên đầu, nói: “Chiến Tướng ảnh thú, khó trách trước đó khi đưa dược tề lúc nào cũng tới vô ảnh đi vô tung."

Thực mau hình ảnh lại thay đổi, Ngân Sí Ong bay ra che trời lấp đất.

“Ngân Sí Ong, Ngân Sí Ong đàn! Ong đàn số lượng khổng lồ tới như vậy sao?” Hồn Sư ở đây đều đã sớm biết Sở Diệp khế ước một đám Ngân Sí Ong, nhưng mấy hôm nay đã bị Cực phẩm Hồn Thú che lấp, Ngân Sí Ong thường thường vô kỳ, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh về số lượng khổng lồ của Ngân Sí Ong đàn, làm mọi người không khỏi có chút kinh ngạc.

“Là Tống An! Tống An cũng gia nhập chiến đấu, gia hỏa này đang nói cái gì đấy?” Hình ảnh chỉ có thể khôi phục hình ảnh, cũng không thể khôi phục thanh âm. 

Một cái Hồn Sư hiểu môi ngữ, sắc mặt cổ quái nói: “Hắn đang nói, ong trong đàn có mười mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong."

Người đó vừa nói xong tức khắc một mảnh ồ lên, “Lầm đi.”

“Hẳn là không sai, nếu không phải như thế, thì làm sao mà đối phó được với Lâm Nam Cương!"

“Ngân Sí Ong tư chất kém như vậy, rốt cuộc là dùng cách gì để bồi dưỡng đến Chiến Tướng, còn nhiều như vậy.

“Không phải có ong tinh sao?

“Ong tinh là thứ tốt, nhưng chỉ là trợ giúp Ngân Sí Ong từ Sĩ cấp tiến giai Chiến Tướng cấp nhưng hiệu quả cũng không lớn đi.

“Không phải ong tinh chính là sát khí."

“Vui đùa cái gì vậy, làm sao có mà có thể thu được nhiều sát khí như vậy.” 

Một con Chiến Tướng Ngân Sí Ong, là đã khiến cho mọi người chú ý, vậy mười mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong, vậy đây là cái định nghĩa gì.

Kiến nhiều cắn chết tượng, Chiến Tướng Ngân Sí Ong nhiều, Hồn Vương cũng sẽ phải đau đầu.

Một đám Hồn Sư nhìn không chớp mắt nhìn hình ảnh chiến đấu, hình ảnh bỗng nhiên gián đoạn.

“Như thế nào lại bị gián đoạn?” Có Hồn Sư nhịn không được nói. 

Đái Hân có chút xấu hổ nói: “Hồn Thú của ta, một tháng chỉ có thể vận dụng ba lần, mỗi lần chỉ có thể duy trì nửa canh giờ."

“Vậy tháng này?"

Đái Hân có chút xấu hổ nói: “Tháng này đã dùng hai lần trước đó, vừa hay đây là lần cuối cùng.”

“Trước đó đã dùng hết hai lần!”

Đái Hân nhấp môi, trong lòng cũng là tràn ngập tiếc nuối, nếu nàng biết sẽ đi khai quật bí mật của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, thì trước nàng nhất định sẽ không tùy tùy tiện tiện đem hai lần kia dùng.

“Vậy có thể chờ tháng sau?” Một cái Hồn Sư hỏi.

Đái Hân càng thêm xấu hổ, “Cũng không được, Hồn Thú của ta chỉ có thể hồi phục những hỉnh ảnh đã xảy ra trong vòng hai mươi ngày."

Mấy Hồn Sư nghe vậy, càng thêm tiếc nuối.

“Nói như vậy, tháng sau cũng không được.”

Đái Hân ôm mao cầu, mặt đỏ lên, Hồn Thú của nàng tuy rằng là loại Hồn Thú đặc thù, nhưng năng lực cũng không phải là sức mạnh vô biên, “Nếu ta có thể tiến giai Chiến Tướng, thì có thể vận dụng số lần nhiều hơn."

“Nga.” Mấy cái Hồn Sư nghe vậy liền có chút thất vọng.

Mao cầu của Đái Hân mới chỉ là Sĩ cấp cấp 7, khoảng cách tới Chiến Tướng còn cách quá xa, chờ Hồn Sủng Đái Hân tiến giai Chiến Tướng.

Mao cầu tựa hồ ý thức được cái gì đó, có chút mất mát.

Sở Nhan Vũ nhìn mấy Hồn Sư lắc đầu, thầm nghĩ: Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn hiện tại cũng không biết bị truyền tống đến nơi nào.

Nghĩ đến những gì vừa mới nhìn thấy, Sở Nhan Vũ thập phần khiếp sợ, trước đó Triệu Kính đã nói với nàng, Tiểu Bạch miêu của Sở Diệp có lẽ là Cực phẩm Hồn Thú, Sở Nhan Vũ cũng không có tin tưởng, nhưng nay nàng đã tin đó là Cực phẩm Hồn Thú. 

Cơ duyên cũng quá nghịch thiên a! Càng nghịch thiên chính là, mua được Cực phẩm Hồn Thú trong tiệm linh sủng.

Uông Ngưng nhìn Sở Nhan Vũ, có chút nghi hoặc nói: “Cháu trai muội có tới mười mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong?"

Sở Nhan Vũ xấu hổ nói: “Ta cũng không biết!”

“Ngươi như thế nào cái gì cũng không biết!” Uông Ngưng nhịn không được nói.

Sở Nhan Vũ thở dài, Sở Diệp cùng Sở gia đã lâu không qua lại, tuy nàng có liên hệ với Sở Diệp nhưng cũng thân tới nổi cái gì cũng biết.

Uông Ngưng có chút nghi hoặc nói: “Có chút không thích hợp! Chất nhi của muội hình như có quá nhiều Hồn Sủng.”

Sở Nhan Vũ sửng sốt một chút, thầm nghĩ: "Giống như có chút nhiều."

Hồn Sư có thể khế ước ba con Hồn Sủng, Ngân Sí Ong Vương tính một con, Bạch Hổ một con, ảnh thú một con, mà ong đàn có thể xem như phụ thuộc Hồn Sủng, có thể cùng Ngân Sí Ong Vương chiếm cứ một cái Hồn Thất. Nhưng với trường hợp là Ngân Sí Ong đàn có số lượng không nhiều, nhưng ở đây có tới mười mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong, vậy cũng phải chiếm cứ một cái Hồn Thất.

Lâm Nam Cương cũng là Hồn Sư cấp 9, mà chủ sủng là Ám Ảnh Huyết Dơi vương, bởi vì huyết dơi đàn quá nhiều, nên nó đã chiếm hết hai cái Hồn Thất, nên Lâm Nam Cương đã không khế ước thêm phó sủng, tiểu độc vương Phương Danh tình huống cũng y như thế.

Theo lý mà nói, Sở Diệp cũng khế ước Ngân Sí Ong vương, theo lý mà nói thì cũng không thể khế ước được thêm Hồn Thú, mà Sở Diệp chẳng những khế ước, mà còn là khế ước Cực phẩm Hồn Thú.

Muốn liên kết với Cực phẩm Hồn Thú phải tiêu hao một lượng lớn linh hồn lực, nếu như thế Sở Diệp làm sao có thể khống chế được Ngân Sí Ong đàn, cũng không biết Sở Diệp đã làm như thế nào.

Sở Nhan Vũ nhăn nhăn mày, thầm nghĩ: Bí mật trên người Sở Diệp thật sự quá nhiều nàng đã càng ngày càng không nhìn thấu được đứa cháu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro