Chương 1: Oa (Đứa trẻ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NA NIÊN LÔ VI VÃN PHONG KHỞI

Tác giả: Thụ Hạ Lão Miêu

Edit: Phi Tuyết

Thể loại: Đồng nhân văn, dân quốc, 1 x 1, HE

Diễn viên chính: Cảnh Thiên x Từ Trường Khanh

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản dịch: Ta bơi ~

Lưu ý:

1. Bản edit  phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản  edit này ra khỏi WP Hàn Băng Cung khi chưa có sự đồng ý của gia chủ –  Phi Tuyết.

2. Ta không  biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT ca ca nên độ chính xác chỉ khoảng  50% – 60%. Nhận sự góp ý chân thành, nhưng không hoan nghênh đả kích ác  ý.

**************

Chương 1: Oa (Đứa trẻ)

Sang thu, nhạn bay về nam, dưới bầu trời xanh thẳm, bông lúa vàng  trĩu nặng nghiêng đầu. Trời chiều, mặt trời ngả dần về tây, nửa vầng  thái dương hồng hồng khuất sau ngọn núi phía trước, ánh chiều tà hiu hắt  những tia sáng cuối ngày.

Hai bờ sông nhỏ vào thành đều là những bụi cỏ lau cao hơn đầu người,  xa xa nhìn lại chỉ thấy một màu trắng bạc. Giữa lúc mặt trời lặn, gió  đêm cũng thổi tới, cỏ lau cao thấp nhấp nhô theo chiều gió, cảm giác sự  sống hài hòa lan tỏa.

Đại thiếu gia Từ gia ngồi trong khoang thuyền, không được phép đến  gần mép thuyền chỉ có thể trộm nhìn ra. Một nam hài phấn điêu ngọc mài*  như búp bê, đôi con ngươi linh động mang theo hiếu kì khờ dại của một  đứa nhỏ, bộ dáng nhỏ hắn tuấn tú thông minh, dù là người nào nhìn cũng  đều yêu mến.

"Nghĩ muốn hôn nhẹ lên cổ tay mềm mại kia, nha hô hắc, cầm lấy đôi đũa ta không bưng nổi cái bát, nha nhân u."

Ở trước mặt, một chiếc thuyền đánh cá nhỏ chậm rãi đi qua, đại ca  chống thuyền trên đó liền xướng lên một bài hát. Tiếng ca cao vút, âm  cuối còn kéo dài, tựa như con cá nhỏ vẫy nhẹ cái đuôi, khiến lòng người  có cảm giác là lạ, nhưng lại chẳng thể nào nắm được.

Cậu nhoài nửa thân mình ra ngoài cửa sổ. Từ nhỏ lớn lên trong thành  Bình Diêu, cho tới bây giờ cũng chưa từng về ngôi nhà tổ ở vùng thôn xa.  Năm nay là đại thọ ông nội sáu mươi tuổi, cho dù bận bịu làm ăn, toàn  bộ mọi người trong nhà cũng vẫn trở về mừng thọ ông nội.

Chưa từng nhìn thấy những thửa ruộng, cũng chưa từng nhìn thấy nhiều  thật nhiều loại cỏ thân dài như gậy trúc có hoa trắng như thế, một đường  tàu xe mệt nhọc nhìn hết thảy cảnh này liền biến thành hưng phấn, khuôn  mặt nhỏ nhắn cười đến vô cùng xán lạn.

"Cậu Khanh, đừng thò đầu ra bên ngoài, cẩn thận rơi xuống sông." Vú  nuôi tiến vào, thấy thiếu gia ghé vào mạn thuyền, không khỏi cười lên.  Tiểu thiếu gia luôn thực ngoan, hiếm thấy cậu có bộ dạng như vậy. Chẳng  mấy khi nhìn thấy tiểu thiếu gia vui vẻ, vú nuôi cũng không quấy rầy.

Chống thuyền đối diện là một cô gái, vừa thấy người trên thuyền kia  mở miệng hát, cô gái mặt đỏ bừng, cũng hát lên: "Nghĩ muốn gần gũi khiến  lòng ta rối bời, nha hô hắc, nha hô hắc, nấu bánh chẻo ta đun một nồi  khoai, nha nhân u, nha nhân u."

Đại ca bên này sau khi nghe xong, cười càng vui vẻ, hát tiếp: "Nhìn  không thấy muội muội ngươi, nha hô hắc, mụ mụ ngươi liền đánh ta hai  cái, nha nhân u."

Tỷ tỷ bên kia xấu hổ, thanh âm dễ nghe lại uyển chuyển, hát: "Nhớ  ngươi nha, nhớ ngươi nha, thực sự khắp nơi đều nhớ ngươi, nha hô hắc,  nha hô hắc, ba ngày chưa ăn một hạt gạo, nha nhân u, nha nhân u."

Nghe đến đó, vú nuôi cười, lớn tiếng mắng: "Hai người các ngươi, tình  chàng ý thiếp thì về nhà đi, trên thuyền còn có tiểu hài tử."

Nhất thời, đại ca cùng tỷ tỷ đều đỏ mặt, ai cũng không hát, đều tự  chống thuyền chậm rãi đi qua. Cậu cười thật tươi, tuy rằng không hiểu vị  đại ca và tỷ tỷ kia hát cái gì, nhưng tiếng ca thật sự rất êm tai, bên  trong có một loại hương vị nói không nên lời, cảm giác giống như khi cha  cho mình uống thử rượu nho, người cứ như lung lay bước cao bước thấp.

"Khanh quan nhi, đừng nhìn ra ngoài thuyền nữa, cẩn thận ngã xuống." Vú nuôi ở sau lưng cậu kêu lên.

"Nga, con biết rồi, lập tức ngồi xuống đây."

Cậu đáp lại, nhưng vẫn luyến tiếc cảnh đẹp ngoài cửa sổ, lại thêm bản  tính trẻ con, muốn liếc nhìn một cái rồi mới trở về trong khoang, kết  quả thân mình lại càng nhoài ra bên ngoài.

Bên thuyền đối diện, cậu nhìn thấy phía đuôi thuyền có một đứa bé  trạc tuổi mình. Cậu bé đó chuyên chú đem lưới quăng xuống sông. Cậu nhìn  đứa bé kia kéo lưới lên từng chút từng chút một, bên trong có thật  nhiều cá, cảm thấy vui vẻ, lại không chớp mắt nhìn cậu ta tiếp tục chậm  rãi kéo lưới lên.

Cậu rất muốn tới gần một chút để có thể thấy rõ hơn, trông những con  cá vừa to vừa béo ú, vảy bạc tinh tế lấp lánh dưới chiều hạ, ha ha, thật  thú vị!

"Uy! Cậu còn tiếp tục nhoài người ra nữa thì sẽ rơi xuống đấy!" Đứa bé ở thuyền đánh cá đối diện bất chợt quay đầu nói với cậu.

Cậu đột nhiên cả kinh, lúc này mới phát hiện hơn nửa thân người đã  nhô ra phía ngoài. Nghe đối phương vừa nói, thật sự không giữ được thăng  bằng, từ rên thuyền ngã xuống, "ùm" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

Vú nuôi của Từ gia nghe thấy tiếng động, nhìn thấy tiểu thiếu gia rơi xuống sông, lập tức hét ầm lên.

Khi mấy người trên thuyền còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cậu bé đánh  cá đã lập tức vứt bỏ lưới, liền trực tiếp nhảy vào trong nước.

"Đừng lo lắng, kĩ năng bơi lội của Thiên oa nhi tốt lắm!" Cô gái đánh  cá xinh đẹp đã đưa thuyền cột gần một tảng đá, đem thuyền vững vàng  dừng lại.

Đại ca chống thuyền bên này cũng nhảy xuống nước, vội vàng cứu người, dọa vú nuôi sợ muốn ngất.

Tiểu thiếu gia Từ gia là trưởng tôn, vạn nhất xảy ra chuyện gì, bà  làm sao có thể đối mặt được với vong linh thiếu phu nhân đã mất nhiều  năm.

"Tiểu thiếu gia... Tiểu thiếu gia..."

Tiểu thiếu gia Từ gia ở trong nước không ngừng đá chân giãy dụa, cậu  biết mình đang gặp rắc rối, uống no một bụng nước, nhưng lại không có  nửa điểm biện pháp di chuyển lên mặt nước. Hít thở không thông... Khó  chịu... Cậu nhìn luồng sáng nhạt phía trên mặt nước, bốn phương tám hướng  đều là nước khiến cậu muốn kêu một tiếng cứu mạng cũng không thể. Sẽ cứ  thế mà chết đuối sao?

Mọi người trong nhà sẽ rất đau buồn, mà không, chẳng phải ba rất chán ghét cậu sao?

Bởi vì để cậu sống mà mẹ mới chết, ba không cần cậu, một chút cũng không cần.

Thân mình dần dần vô lực, chậm rãi chìm xuống.

Cậu không được cứu.

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện trong nước, có thứ gì đó bắt lấy  tay cậu. Theo bản năng nắm lấy bàn tay kia, là ai tới cứu cậu, là ai?

Cảm giác ánh sáng trước mắt nhạt đi, người hướng lên trên bờ, trong  nước đều là màu xanh nhạt, nhìn đáy bùn cùng các loại thủy sinh, hoảng  hốt tựa như vừa tới thế giới bên kia.

"Uy, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!"

Trước mắt không thấy gì cả. Mặt bị người vỗ, bụng bị người ấn mạnh  mẽ, dạ dày thật khó chịu, trợn mắt, hô hấp, phun ra không biết bao nhiêu  là nước. Cậu hoàn hồn trong phút chốc, liền bị một đôi mắt hung ác gắt  gao nhìn chằm chằm, cả kinh, sau đó có người hướng cậu hét lớn: "Đã bảo  cậu đừng có nhoài người ra nữa, cậu lại cứ liều mạng nhoài người ra, đại  thiếu gia, cậu ngại mình mạng lớn lắm hả?"

"Không... Không... Là... bị cậu dọa, nên mới rơi xuống." Cậu cố gắng giải  thích, nhận ra người vừa mới mắng mình chính là cậu bé đánh cá khi nãy.  Tuy rằng bị hắn mắng, cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy  an tâm.

Đứa bé kia trừng mắt nhìn cậu một hồi lâu, cuối cùng mới gãi đầu nói:  "Ách, là như thế sao? Thực xin lỗi! Nhưng mà tôi đã cứu cậu, cậu không  được nói với ai là tôi hại cậu rơi xuống nước, hiểu không?"

Cậu ngơ ngác gật đầu. Bọn họ đang ở trên bãi bùn gần bờ sông, chung  quanh đều là loại cỏ cao cao hoa trắng. Tay cậu vội nắm lấy vạt áo của  cậu bé xa lạ kia, ngón tay trở nên trắng bệch.

"Đừng sợ. Cậu sẽ không sao đâu." Ngữ khí cậu bé kia ôn hòa hơn, xoa  xoa đầu cậu nói: "Cậu cũng dọa tôi suýt chết, đang yên lành bỗng dưng  rơi xuống sông, tôi còn tưởng tôi không thể tìm thấy cậu."

Cậu cảm nhận được vết chai dày trên ngón tay hắn khi hắn xoa đầu cậu,  nhưng những ngón tay đang vỗ về trên tóc đó cũng khiến trái tim cậu  bình ổn lại, hô hấp chậm rãi, tâm tình dần ổn định.

Cậu kinh ngạc nhìn người kia, bỗng nhiên nhớ tới chính mình vừa nói  cái gì. Mắt cậu chớp một cái, có phải vừa rồi cậu nói là bị người này  dọa nên mới rơi xuống nước không, nhưng nếu không phải cậu ham chơi, hắn  sẽ không...

"Thực xin lỗi! Là tôi ham chơi!" Nghĩ đến đây, cậu lập tức giải thích.

Đứa bé kia nhìn cậu, vẻ mặt rất cổ quái, hắn xoa loạn tóc cậu, nói: "Cậu thật sự là tên ngốc!"

Khi nói chuyện, đứa nhỏ kia nở nụ cười, ước chừng là một thiếu niên  khoảng mười một, mười hai tuổi, ngũ quan lập thể tuấn lãng, trưởng  thành, không biết lớn lên bộ dáng sẽ còn tuấn tú đến mức nào. Khi cười  khẽ, đôi mắt cong, khóe miệng cong, một mảnh ánh sáng cuối chiều nơi bờ  sông lọt vào mắt hắn, là nơi đẹp nhất mà tia sáng đó lưu lại.

Cậu cũng ngây ngô cười theo đứa bé kia, lông mi dài mà nồng đậm che  đi đôi mắt lấp lánh ánh sáng, miệng cũng cong lên thành một độ cung rất  đẹp, nở nụ cười sáng lạn.

"Thiên oa nhi! Thiên oa nhi!"

Cách đó không xa, hai người đánh cá tìm tới đây, cậu bé cười đứng dậy, nhìn bên kia vẫy tay nói: "Chúng ta ở trong này."

Cậu cũng đứng lên theo, lớn tiếng cười nói: "Chúng ta ở trong này."

Vú nuôi từ trên thuyền nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn khiến người ta  hoàn toàn quên mất bà béo như thế nào. Vú nuôi ôm cổ cậu, vừa khóc vừa  nói: "Tiểu thiếu gia, cậu dọa tôi sợ muốn chết."

"Vú nuôi, thực xin lỗi!" Cậu nhỏ giọng đầy áy náy nói: "Con sẽ không như thế nữa, vú đừng lo lắng."

Vú nuôi đau lòng nhìn đứa nhỏ này, lúc tiểu thiếu gia còn rất nhỏ,  cậu đã lẻ loi đáng thương vì không được lão gia để ý tới, nghĩ đến đó,  trong lòng lại thổn thức một phen. Đại ca chống  thuyền đứng ở một bên  nói: "Đại thẩm vẫn nên để thiếu gia đi trước mà thay quần áo đi! Tránh  để cậu ấy bị bệnh."

"Thiên oa nhi, em cũng mau đi thay quần áo đi!" Cô gái đánh cá xinh đẹp nói.

Thiếu niên "vâng" một tiếng, vú nuôi vội vàng lấy ra hai tờ bạc nhét  vào tay thiếu niên, nói: "Cám ơn cậu đã cứu thiếu gia của chúng ta."

Thiếu niên ngẩn người nhìn hai tờ bạc trong tay, đôi mắt liền sáng, lập ức ôm trong lòng, giấu trong ngực.

Tiểu tham tiền này!

Người lớn xung quanh đều nở nụ cười.

"Thiên oa nhi, còn không mau cám ơn người ta." Cô gái đánh cá che miệng trộm cười.

Thiếu niên kia lại cười, cất tiền đi, nhìn vú nuôi Từ gia cùng thiếu gia nói:"Cám ơn về phần thưởng, tôi sẽ không khách khí."

Cậu cũng cười, quân tử mến mộ tài năng, tay liền vươn ra. Cậu nhìn ra, người này quả thật là quân tử.

"Tôi gọi là Từ Hi, tên chữ là Trường Khanh. Xin hỏi tên cậu là gì?"  Cậu thân thiết cười nói, thật sự muốn kết giao với bằng hữu này.

Nhưng cậu vừa mới nói tên, sắc mặt của cô gái đánh cá bên cạnh liền  thay đổi, nhẹ giọng kêu lên: "Họ Từ, chửng lẽ là thiếu gia của đại trạch  Từ gia?"

Ánh mắt thiếu niên kia trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Cậu là thiếu  gia Từ gia? Từ gia đó... thiếu gia của Từ gia có sản nghiệp lớn nhất trấn  trên?"

Vú nuôi đã nhìn ra được điều gì đó không thích hợp, vừa định nói  tiếp, thiếu gia nhà bà liền nhẹ giọng lên tiếng: "Chắc hẳn là vậy."

Lập tức, sắc mặt thiếu niên kia sa sầm, hung hăng ném hai tờ bạc xuống đất, rồi rời đi mà không hề quay đầu lại.

Thấy thiếu gia nhà mình trừng lớn hai mắt không biết làm sao, vú nuôi vội nhìn cô gái đánh cá nói: "Em trai của cô sao vậy?"

Cô gái đánh cá khó xử lên tiếng: "Nó không phải là em trai tôi, nó là  đứa nhỏ được đạo trưởng trên núi thu dưỡng. Sau khi đạo trưởng chết, nó  liền một mình sống ở gần bờ sông, vẫn thường để chúng ta giúp đỡ."

"Vậy vì sao cậu ta lại thế?" Thiếu gia Từ gia nhìn tờ bạc trong đống  bùn nước, rõ ràng khi nãy cầm chúng người nọ rất vui mà. Tại sao vừa  nghe cậu họ Từ liền...

Cô gái đánh cá do dự một hồi mới nhẹ giọng nói: "Tiểu thiếu gia, cậu  đừng trách nó. Nó họ Cảnh, tên Ân, là tên về sau sửa lại. Tên nó vốn là  Cảnh Thiên."

Vừa nghe những lời này, sắc mặt vú nuôi trắng bệch.

Trong thành Bình Diêu, mười hai năm trước vốn là có hai hiệu đổi  tiền, một nhà chính là Từ gia, một nhà chính là Cảnh gia. Mười hai năm  trước, Từ gia làm cho Cảnh gia suy sụp, làm cho Cảnh lão gia uống thuốc  độc, Cảnh phu nhân treo cổ tự vẫn. Cuối cùng Cảnh gia tan cửa nát nhà,  chỉ còn một người sống sót, chính là đứa nhỏ đã hơn chín tháng trong  bụng Cảnh phu nhân.

Nghe nói đứa bé kia là do Cảnh phu nhân được đưa vào trong quan tài  rồi mới sinh, sinh ra đã uống máu loãng của mẹ mà oa oa khóc.

"Nó chính là đứa bé trong quan tài đó?" Vú nuôi có chút sợ hãi nói.

Cô gái đánh cá gật gật đầu: "Thiên oa nhi là một đứa bé tốt. Bà không cần sợ."

Tiểu thiếu gia Từ gia không chú ý xem mấy người lớn kia nói gì, cậu  đi đến nhặt hai tờ bạc trong nước kia, mặt trên dường như còn lưu lại  hơi ấm của người nọ, rõ ràng đã ngâm ở trong nước lâu như vậy mà...

Thay quần áo, lên xe ngựa, trong ngực áo cậu vẫn giữ hai tờ bạc kia.  Nhớ lại khi thiếu niên rời đi, nhìn ánh mắt chán ghét của hắn, không  hiểu sao trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.

"Tiểu thiếu gia cậu, cũng đừng suy nghĩ. Người với người không giống  nhau, ai! Nhớ năm đó, đại thiếu gia, hiện tại là lão gia, tên của đứa  nhỏ Cảnh gia là do lão gia đặt. Thiên, ý là đỉnh thiên lập địa. Vậy mà  chỉ trong chớp mắt, ai! Đúng là thế sự vô thường."

Vú nuôi vừa ôm cậu vừa cằn nhằn liên miên.

Cậu không nói lời nào, nhưng trong lòng lại lo sợ như có tảng đá đè nặng.

Còn có thể gặp lại người nọ nữa không?

Người ta cứu cậu, cậu còn chưa nói một tiếng cám ơn.

Thiên oa nhi...

**********************

*phấn điêu ngọc mài: (gương mặt) đẹp như tượng điêu khắc, (da) mịn như viên ngọc đã mài giũa.

Note's editor: Trong bộ  đồng nhân văn này, Cảnh Thiên và Trường Khanh đều xưng hô với nhau là  Khanh quan nhi và Thiên oa nhi, ta thấy rất dễ thương, vậy nên ta sẽ để  nguyên cách xưng hô này ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro