Chương 59-63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu từ một ngày kia, hai bên chính thức đạt thành hiệp nghị.
Chung Tình ở luôn tại toà tiểu viện tử này.
Trừ Yến Việt ra, không có người biết toà hoàng cung này bên trong có một cái thần bí tồn tại.
Một tháng sau.
'' Chỉ cho ăn một chén!''
Trong phòng như cũ vẫn tối tăm nhưng lại thập phần sạch sẽ, Chung Tình nhìn Yến Việt ăn ngấu nghiến, ngữ khí nghiêm khắc.
Đứa nhỏ này nhiều năm đã không ăn qua đồ vật bình thường, thân thể thật sự suy yếu, dạ dày cũng có vấn đề rất lớn, nàng phải chậm rãi điều trị cho hắn.
Nhưng thấy tư thế ăn của hắn thế này, phỏng chừng cũng muốn ra vấn đề lớn.

Yến Việt nghe vậy, chỉ là mở to một đôi mắt to ướt dầm dề, không chớp mắt nhìn Chung Tình: '' Mẫu Đơn tỷ tỷ, ta đói.''
Hắn trên người thay đổi xiêm y sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sạch sẽ.
Hiển Đức đế có tiếng nam tử tuấn mỹ, Trương hoàng hậu ngày xưa cũng là mỹ nhân nổi tiếng xa gần. Yến Việt tuy rằng gầy yếu, nhưng khuôn mặt nhỏ lại là tinh xảo phi phàm, khiến người nhìn liền yêu thích vô cùng.
Mẫu Đơn là tên của Chung Tình ở thế giới này.
Ngày đó Yến Việt nguyên bản là muốn trực tiếp kêu sư phụ, Chung Tình nghĩ xưng hô này thật sự mới lạ nên không muốn nghe như vậy, đơn giản để hắn kêu mình là tỷ tỷ.
Dáng vẻ này của Yến Việt, làm Chung Tình không thể cự tuyệt.
Chứng kiến tiểu sói con hung tợn, bộ dáng phòng bị, hiện giờ hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ làm nũng, Chung Tình căn bản ngăn cản không được.
Nàng cẩn thận đánh giá một chút phân lượng Thường Tranh trong tay, tỏ vẻ quyết đoán:'' Chỉ có thể ăn tiếp nửa chén!''
[chả biết món gì -_-]
Yến Việt nghe vậy nheo lại đôi mắt, nở nụ cười.
Hắn lại một lần nữa nhìn trong chén cơm, ý cười thế nhưng lại không đạt tới đáy mắt. Hắn biết đối phương dễ mềm lòng với bộ dáng này của hắn.
Hắn từ rất sớm liền biết, dùng như thế nào để tổn thất chính mình nhỏ nhất nhưng lại đạt được kết quả mà mình muốn.
Chung Tình không cần ăn ngũ cốc hoa màu gì đó, nàng nâng má nhìn Yến Việt ăn- tuy rằng không có cái gì đại bản lĩnh, nhưng thi cái tiểu pháp thuật từ Ngự thiện phòng ' lấy' đồ ăn ra tới, vẫn là không có vấn đề.
Đến nỗi bị phát hiện?
Toàn bộ Ngự thiện phòng mỗi ngày làm ra nhiều đồ ăn như vậy, ai sẽ biết là thiếu mấy cái màn thầu cùng một cái gà quý phi?
Ăn cơm chiều, tiêu thực, nghỉ ngơi nửa canh giờ, lúc sau, một canh giờ tứ thư ngũ kinh, một canh giờ binh pháp mưu lược.
Mỗi ngày buổi tối, Chung Tình sẽ bưng lên cho Yến Việt một chén nước tản ra nồng đậm mùi hương nước thuốc —— đây là chuyên môn dùng để điều trị Yến Việt thân thể, cường gân kiện cốt.
Trên cơ bản mỗi một ngày, Yến Việt thời gian đều bị an bài đến tràn đầy.
Nhưng là hắn chưa bao giờ oán giận quá một câu —— đối với Yến Việt nói tới, so với lúc trước mỗi một ngày ăn không đủ no, ăn không ngồi rồi buồn phiền,  hiện giờ sinh hoạt, đã tốt quá nhiều.
Có chút đồ vật chính nàng cũng không hiểu, tuy nhiên không quan hệ, nàng không hiểu, hệ thống hiểu.
Yến Việt ngộ tính xác thật là cao, rất nhiều đồ vật, hắn cơ hồ đều là một điểm liền thấu.
[Ngộ tính hiểu nôm na là khả năng hấp thụ, tính giác ngộ của một người về một vấn đề nào đó.]
Mặc dù so còn lại người khác chậm 5 năm, chính hắn thông tuệ hơn nữa Chung Tình có hệ thống bên ngoài treo thân, Chung Tình có nắm chắc, dạy dỗ ra một cái đức trí thể mỹ...... Ân, là văn võ song toàn, thế hệ vô song đế vương toàn tài ra tới.
Lâu ngày thấy lòng người.
Thời gian trôi qua, Yến Việt cũng có thể chậm rãi cảm nhận được cái gọi là Mẫu Đơn thật sự chỉ là đơn thuần như nàng lời nói, báo ân.
Nàng ở chính mình trên người không chỗ nào cần, đây là Yến Việt đưa tới kết luận.
Tuy rằng đối báo ân loại chuyện này có chút khịt mũi coi thường, nhưng không thể phủ nhận, từ khi mẫu hậu qua đời, sau chưa bao giờ có người quan tâm tới Yến Việt, hắn có chút tham luyến phần ấm áp này.
Hắn thái độ hoá mềm xuống, Chung Tình tự nhiên cũng có thể cảm giác được.
Nàng trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đứa nhỏ này tâm phòng bị quá nặng, nàng có thể đi đến một bước này,  thật sự là tiêu phí không ít tâm tư.

****
Chương 60
Trong tiểu viện tử ngày cứ như vậy đơn giản, quá khứ ấm áp trôi qua.
Một ngày này, nhìn Yến Việt đang ở trong viện học tập cơ sở võ thuật , Chung Tình cười cười, giật mình, thần thức liền lan tràn tới Ngự Thiện Phòng .
Ngô...... Tiểu tử này lượng cơm ăn càng lúc càng lớn, phương diện dinh dưỡng cũng đến đuổi kịp mới tốt, di?
Hôm nay Ngự Thiện Phòng, tựa hồ có chỗ nào không đúng?
Nguyên liệu nấu ăn...... So với dĩ vãng, giống như càng nhiều hơn?
Mấy cái đầu bếp nữ một bên ở xử lý đồ vật một bên ở nói chuyện phiếm: "Quý phi nương nương sinh thần, bệ hạ chính là ra lệnh làm lớn."
"Còn không phải là như vậy sao, này đó lư ngư hải sâm, đều là suốt đêm từ các nơi vận chuyển lại đây......"
"Nghe nói Quý phi nương nương chính là Mẫu Đơn tiên tử hạ phàm trần, trước sinh thần toàn bộ hoa Mẫu Đơn trong thời gian một ngày toàn bộ nở hết , cho tới bây giờ đều chưa từng héo tàn. Bệ hạ đại hỉ, nói đây đều là phúc khí của Quý phi nương nương đó!''

Chung Tình nghe được buồn cười.
Chính mình một ngày kia hóa hình, Mẫu Đơn cùng tộc cảm ứng được, sôi nổi nở hoa lấy vui ăn mừng, như thế nào rồi tới trong miệng người khác, liền biến thành phúc khí của Quý phi?

Vị kia diễm danh truyền toàn bộ Đại Dận hoàng triều Quý phi nương nương Chung Tình không có gặp qua, nhưng là nàng có thể cảm ứng được, hoàng thành này bên trong, cũng không có linh khí của phượng hoàng. Nói cách khác, Quý phi này không có mệnh nhất quốc chi mẫu.
[ nhất quốc chi mẫu: người phụ nữ có quyền lực nhất nước, là chủ của quốc gia, hiểu đơn giản là hoàng hậu.]
Vị kia Hiển Đức Đế đem phúc khí lớn như vâyh thêm ở trên người nàng, cũng không nghĩ, một cái nhân loại bình thường , có thể hay không nhận được đây?
Thần thức từ mấy cái đầu bếp nữ trên người xẹt qua, Chung Tình không hề quản các nàng, lực chú ý phóng tới Ngự Thiện Phòng nguyên liệu nấu ăn hướng tới.
Ngô, này tổ yến hầm đến rất không tồi, bên kia măng mới nghe nói đúng là thời điểm ngon nhất, cái kia bạch ngọc bách hoa bánh là này Ngự Thiện Phòng đầu bếp bản lĩnh......
Cơm trưa của Yến Việt không sai biệt lắm là có thể định ra.
Yến Việt luyện xong nguyên bộ quyền pháp, dừng lại, ánh mắt theo bản năng hướng sân bên kia xem qua.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy được nằm ở sân kia là gốc cây đại thụ chết héo, cùng với Chung Tình đang nhắm mắt lại.
Đại thụ kia nguyên bản là chết héo, Mẫu Đơn tỷ tỷ một lúc sau, không biết dùng cái gì biện pháp gì thế nhưng làm kia đại thụ đã chết héo kia nảy ra một mầm cây mới.
Đây vốn là sự tình không thể tưởng tượng đc, bất quá Yến Việt ngẫm lại nàng thân phận xuất thân thần kỳ, cũng liền cảm thấy không có gì đáng phải kinh ngạc.
Cảm ứng được ánh mắt hắn, Chung Tình mở to mắt, hướng về phía hắn vẫy tay: "Ngươi giữa trưa muốn ăn cái gì?"

Yến Việt thuận miệng nói: "Ta cái gì cũng đều có thể."
Chung Tình nghe vậy không tán đồng nhíu mày: "Tuy rằng nói hỉ nộ không hiện ra sắc mặt, không dễ dàng biểu lộ ra chính mình yêu thích, hẳn là thứ ngươi học được. Nhưng là Yến Việt, ta hy vọng ngươi ở trước mặt ta, có thể buông những thứ này xuống.''
Nàng thở dài, nhìn đôi mắt Yến Việt , nghiêm túc nói: "Ta sẽ không thương tổn ngươi, ta chỉ là hy vọng, ít nhất có một chỗ, có thể làm ngươi không hề gánh nặng biểu lộ ra bộ dáng chân thật nhất của mình.''
Yến Việt trầm mặc không nói.
Chung Tình trong lòng đột nhiên có chút nhụt chí, tuy rằng nàng thành công làm Yến Việt có một tia mềm hoá , nhưng là cái này tiểu hài tử trong lòng muốn cái gì, như cũ chưa bao giờ sẽ cho nàng biết.
Nàng thấp giọng nói: "Ngươi không cần sợ hãi ta, chờ đến thời điểm ngươi đủ cường đại, ta liền sẽ rời đi nơi này. Không cần lo lắng có người sẽ biết được nhược điểm của ngươi.''
Nàng vốn là nói ra tính toán an ủi Yến Việt nói, lại chưa từng nghĩ đến tựa hồ chọc phải tổ ong vò vẽ.
Này tiểu hài tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chung Tình, biểu tình thoạt nhìn có điểm hung dữ : "Ngươi phải rời khỏi?"

Luôn là phải rời khỏi.
Chung Tình gật gật đầu.

*****
Chương 61
Yến Việt gắt gao nhìn người trước mặt này.
Hắn hiện tại hoàn toàn không nhớ rõ lời nói lúc trước của đối phương, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Nàng phải rời khỏi!
Không màng ý nguyện của hắn, mạnh mẽ xâm nhập cuộc sống sinh hoạt của hắn, làm hắn từ này về sau rốt cuộc nếm được tư vị được người quan tâm yêu quý....
Nàng nói nàng phải rời khỏi!  
Mắt hắn có chút đỏ lên.
Chung Tình lo lắng nhìn Yến Việt, đứa nhỏ này, trạng thái hiện tại thoạt nhìn có chút không đúng.
Nàng nhịn không được duỗi tay muốn chạm vào cái trán của hắn, thình lình bị Yến Việt hung hăng giơ tay đánh xuống.
"Bang!"
Chung Tình ngạc nhiên tay phải của chính mình rớt xuống.
Yến Việt hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, xoay người liền chạy đi ra ngoài, lưu lại Chung Tình với đầu óc bị làm choáng váng, ngạc nhiên ngồi tại chỗ.
"Hệ thống, hắn đây là...... Làm sao vậy?" Nàng khó hiểu hỏi.
Hệ thống loé sáng vài cái, cuối cùng chần chờ nói: "Có lẽ là...... Tiểu hài tử tới kỳ phản nghịch rồi?"

Chung Tình nghĩ nghĩ, cảm thấy hệ thống nói cũng có đạo lý.
Nàng có chút ưu sầu: "Ai, đứa nhỏ này mấy năm qua sống đến quá khổ, tính tình dưỡng đến có chút bất thường, ta quả thực đều không thể nào xuống tay."
Làm Chung Tình doạ người, nàng kỳ thật là sẽ không quá nhẫn tâm.
Rốt cuộc nàng nhân sinh cũng chưa từng trải qua chuyện này, Chung Tình trước kia một đời không cần phải nói, trong thế giới đầu tiên cũng là dưỡng đến an tĩnh, đừng nói nuôi dưỡng hài tử, trong nhà trưởng bối chưa từng đưa bất cứ hài tử nào tới trước mặt nàng, sợ quấy nhiễu tới nàng.
Đến nỗi sống một đời dưới tên Đào Yêu, nàng tuy rằng học điểm đạo lí đối nhân xử thế, nhưng là với việc nuôi dưỡng dạy dỗ tiểu hài tử, nàng vẫn là không hiểu phải làm như thế nào.
Cho nên......
Một người một hệ thống, chính là như vậy mộng mị, hoàn toàn không nhận thấy đựoc trọng điểm ở đâu.
Chung Tình nghĩ nghĩ, nói: "Ta đây liền không đuổi theo, trước kia ở sách  xem qua, trưởng bối phải cho tiểu hài tử một không gian cá nhân riêng, có lẽ lúc này, Yến Việt đang cần điều đó, ta nên im lặng thì hơn.''
Hệ thống chợt loé ánh sáng tỏ vẻ tán đồng.
Yến Việt chạy ra đi một lúc sau liền có điểm hối hận.
Hắn cảm thấy hành vi của chính mình có điểm ngu xuẩn.
Từ khi hắn có sự hiểu biết tới nay, hắn biết được rất rõ ràng, cùng Mẫu Đơn xảy ra  mâu thuẫn là cách làm ngu xuẩn nhất.
Nữ nhân này có thể dạy cho hắn nhận biết rất nhiều đồ vật, có thể che chở hắn, làm cho hắn ở thới điểm cánh chim chưa đủ sức để đón gió lớn cơm áo không lo.
Phương thức xử lý chính xác  là: Mặc dù chính mình trong lòng chán ghét nàng, trên mặt cũng phải giả bộ nhu nhược làm ra một bộ dáng để lấy được hảo cảm của nàng.
Như vậy, mới là có thể giành cho chính mình được lợi ích lớn nhất.
Chính là hắn không nhịn xuống được.
Nghe đến nàng dùng ngữ khí bình tĩnh như vậy nói ra chính mình về sau sẽ phải rời khỏi.
Yến Việt chỉ cảm thấy trong lòng của chính mình có một ngọn lửa lớn, thiêu đến hắn trong lòng rất khó chịu.
Dựa vào cái gì, nói đến là đến, nói đi là đi?
Nàng đem...... Nàng xem mình là cái gì chứ!
Đáy lòng có một loại uỷ khuất dâng lên.

Hắn dừng lại bước chân, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Không có ai đuổi theo.
Yến Việt trong lòng càng thêm khó chịu.
Còn nói cái gì tới báo ân, hừ, một chút đều không quan tâm tới mình!
Hắn cúi đầu yên lặng xem ở nơi đó, thình lình liền nghe được thanh âm chán ghét quen thuộc.
"Ai nha ta xem xem, này không phải tiểu dã loại sao? Hồi lâu không thấy ta còn tưởng rằng ngươi chết ở đâu!" Ác ý tràn đầy trong thanh âm từ phía trước truyền tới
Yến Việt lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn hoàng huynh trên danh nghĩa của mình.
Hiền phi sinh ra Đại hoàng tử, mẫu hậu hắn lúc còn sống đối với đệ đệ (Yến Việt) này thân thiết vô cùng, từ khi chính mình bị phế tới chỗ rách nát này, sự yêu thích nhất của hắn là tới nơi này tra tấn mình.
Tuy nhiên chỉ là một cái đầu óc không thanh tỉnh ngu xuẩn thôi, ngay cả tâm tư cơ bản nhất cũng không biết đường che giấu.
Người như vậy, hắn từ xưa đến giờ lười phản ứng, nhưng là hôm nay, hắn thực khó chịu.

                           *****
Chương 62
Đại hoàng tử Yến Đảo hôm nay tâm tình rất không tốt.
Yến Việt không cần xem đều biết, Yến Đảo chỉ có thời điểm tâm tình không tốt, mới có thể nhớ tới cái tiểu viện tử cũ nát này.
Tra tấn đệ đệ vốn nên là thiên chi kiêu tử, mới đại khái có thể làm tâm tình của hắn tốt lên một chút.
[ thiên chi kiêu tử: con cưng của trời]
Yến Đảo hôm nay bởi vì cưỡi ngựa bắn cung bị Hiển Đức Đế giáo huấn.
Hắn trong lòng thực bất bình, hắn đường đường là hoàng tử cao quý, cưỡi ngựa bắn cung công phu giống nhau đều giống nhau nhìn qua một lần là có thể làm được, hà tất thế nào cũng phải cùng những nhân gia thấp hèn đó giống nhau đau khổ luyện tập?
Hắn lại không cần dựa vào cái này để kiếm cơm ăn!
Kỳ thật hắn trong lòng cũng biết, phụ hoàng chẳng qua là mượn cớ răn dạy chính mình thôi.
Bởi vì hôm nay ở bên trong thư phòng hoàng gia, chính mình lấy ra tư thế trưởng huynh răn dạy Ngũ hoàng tử do Quý phi sinh ra, vừa lúc bị phụ hoàng hạ triều lại đây nghe được.
Nhớ tới cái này Yến Đảo trong lòng liền hận đến nhỏ máu: Bất quá là cái con hát sinh ra đồ vật thấp hèn! Dựa vào cái gì phụ hoàng trong mắt trong lòng cũng chỉ xem tới được hắn?( hắn ở đây là Ngũ hoàng tử)
Nếu có thể, Yến Đảo muốn một mồi lửa, đem Ngũ hoàng tử tuổi còn nhỏ nhưng đã được phụ hoàng sủng ái, cùng với người sinh ra hắn là Quý phi nương nương, cùng nhau một phen đen hoả thiêu sạch sẽ!
Nhưng là hắn không dám.

Có phụ hoàng ở đây, hắn trên danh nghĩa trưởng huynh, đối với Ngũ hoàng tử làm hoàng đệ còn phải cười làm lành, bị buộc hướng đệ đệ xin lỗi!
Cho nên hắn chỉ có thể đem lửa giận phát tiết ở trên người một người khác.
Yến Việt.
Luận thân phận, Yến Việt vốn nên là sở hữu thân phận hoàng tử tối cao nhất.
Mặc dù là con của phế hậu, nhưng trên người hắn có huyết mạch cũng không ai có thể xem nhẹ —— Nhị hoàng tử Yến Việt, hiện giờ là con vợ cả duy nhất của Hiển Đức đế
Mặc dù Quý phi nhận được sủng ái, thân phận của nàng cũng không có cách nào được lập thành Hoàng hậu, vì con trai của nàng cũng vĩnh viễn không phải con vợ cả danh chính ngôn thuận của đế vương.
Đây cũng là nguyên nhân các hoàng tử còn lại có tâm tư khác.
Chỉ cần hết thảy còn chưa có định ra tới, bọn họ liền đều còn có cơ hội.
Quý phi được sủng ái lại như thế nào? Còn không phải không tranh được sao?
Hậu cung bên trong toàn phi tần có địa vị cao, bao gồm mất đi hoàng hậu đã khuất, ai phía sau, không phải là có đại tộc đã tồn tại trăm năm chống lưng?
Còn có Ngũ hoàng tử, tuy nhiên chỉ là một đứa bé năm tuổi, nơi nào như nhận được đại sủng ái của đế vương?

Cũng không sợ chết non!
Yến Đảo càng muốn trong lòng liền càng tức khí.
Càng tức khí, hắn càng nhìn Yến Việt trước mắt liền càng ngứa mắt.
Hắn lạnh lùng nhìn Yến Việt: "Tiểu dã loại, ta xem nhiều ngày không nhìn thấy, ngươi nhưng thật ra lớn lên chắc nịch không ít. Dã loại chính là dã loại, ở một địa phương dơ bẩn như vậy , ngươi thế nhưng cũng có thể sống tốt được, quả nhiên là trời sinh mệnh đê tiện !"
Nếu là ngày thường, chế nhạo như vậy, Yến Việt căn bản không để trong lòng, nhẫn nhịn liền đi qua.
Bởi vì hắn biết, phản kháng chỉ có thể mang đến trả thù lớn hơn nữa.
Mà sống chết của hắn ở trong cung này , sẽ không ai sẽ để ý.
Nhưng là hiện tại hắn không suy nghĩ như vậy.
Hắn hiện tại như vậy nghèo túng, khốn khổ như vây, cũng vẫn là Nhị hoàng tử.
Trước kia rất nhiều chuyện hắn thấy không rõ, hiện tại ngược lại hiểu hơn.
Vì cái gì những cái đó thái giám các cung nhân mỗi người khinh thường hắn, ngẫu nhiên cũng sẽ ngôn ngữ chế nhạo hắn, lại trước nay không dám dùng thực tế hành động.
Nói đến cũng là thật là châm chọc, dù cho hắn trong lòng có chán ghét vô hạn huyết mạch trên người, cũng cố tình là người Yến thị hoàng tộc vẫn luôn bảo toàn huyết mạch trên người hắn.
Hắn ở trong dĩ vãng xem không rõ, nhưng trong khoảng thời gian này Chung Tình dạy cho hắn các thứ, thứ hắn học được, so Chung Tình nghĩ còn học được nhiều hơn.
Tỷ như......
Có lẽ ở hắn ở trong lòng phụ hoàng, cùng với vị này là Đại hoàng tử tôn quý, cũng sẽ không ai quan trọng hơn ai dù một người là Thái tử đã bị phế.

Trong mắt hắn cũng chỉ có nữ nhân kia cùng hắn sinh Ngũ hoàng tử thôi.

                          *****
Chương 63
Yến Việt ở trong khoảng thời gian này tới nay bị Chung Tình dưỡng rất khá, mỗi ngày lại luyện tập quyền pháp võ thuật, hơn nữa mỗi ngày một chén canh linh dược, cả người thần thái so với quá khứ bất đồng, dung mạo ưu thế cũng hiện ra.
Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, cũng không giống như trong dĩ vãng là một bộ dáng co rúm lại thân thể cúi đầu, Yến Đảo trong lòng phiền não càng sâu.
Hắn giơ chân đá thái giám bên người: "Cẩu nô tài, ngươi qua đi, hảo hảo giáo huấn tiểu dã loại cái gì gọi là lễ nghĩa!"
Thái giám bên người Yến Đảo là người hữu dụng, ngày thường cũng không ít lần khi dễ Yến Việt, nghe vậy tập mãi thành thói quen vén tay áo lên liền chuẩn bị cho Yến Việt một bài học.
Thình lình liền bị vị Nhị hoàng tử này nhìn một cái.
Một cái  hài tử mười mấy tuổi, sao có thể có được ánh mắt sâu thẳm âm u như vây?
Thái giám bị hù nhảy dựng, động tác tự nhiên cũng ngừng lại.
Phía sau Yến Đảo không kiên nhẫn: "Chần chờ cái gì? Không nghĩ đến những đãi ngộ khi ngươi ở cạnh bổn hoàng tử à ?"
Thái giám cắn răng một cái liền chuẩn bị động thủ, Yến Việt sâu kín mở miệng: "Đại hoàng huynh, mẫu hậu ta tuy rằng đã qua đời, nhưng ta như cũ là nhi tử của phụ hoàng. Ngươi một ngụm một đứa con hoang, ngươi để phụ hoàng ở chỗ nào?"

Chung Tình nguyên bản bởi vì lo lắng Yến Việt, lặng lẽ tĩnh toán tới nhìn một cái hắn ở nơi nào, vừa lúc thấy được một màn kia.
Nàng vốn dĩ chuẩn bị ra tay trừng trị một chút cái Đại hoàng tử cùng nô tài của hắn, nhưng nhìn đến phản ứng bình tĩnh của Yến Việt đột nhiên dừng lại động tác trong tay, chỉ ẩn ở một bên nhìn.
Nàng không thể cả đời đều như vậy che chở hắn, hắn phải học được chính mình xử lý những việc này.
Chung Tình chậm rãi nhìn, thần thức vừa động đột nhiên cảm ứng được cái gì.
Nàng đầu ngón tay hơi hơi vừa động, một đạo màu ánh sáng xanh lục bay đi ra, dừng ở trên người nam nhân nào đó đang chuẩn bị đi đến hướng cung của Quý phi.
Hiển Đức Đế đột nhiên xoa xoa cái trán, nói: "Hướng Ngự Hoa Viên bên kia đi một chút."
Chung Tình ngồi an tĩnh, có lẽ, đây sẽ là một cái cơ hội cho Yến Việt.
Dù sao Yến Việt tình huống trong tình huống trước mắt, tuy kém nhưng cũng không kém so với tên Yến Đảo trước mặt hắn.
Bên này.
Nghe được Yến Việt phản bác, Yến Đảo thế nhưng sửng sốt một chút.
Ở hắn trong ấn tượn của hắn, cái tiểu dã loại này vĩnh viễn đều là ăn mặc quần áo bẩn thỉu, cúi đầu súc bả vai đứng ở một bên, mặc dù chính mình đánh hắn mắng hắn nhục nhã hắn, hắn đều như là cùng người gỗ giống nhau, không hề phản ứng.
Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây?
Tiểu dã loại thế nhưng học được phản bác?
Yến Đảo trong lòng cảm thấy buồn cười, tiện đà càng là tràn đầy ác ý.
Hắn duỗi tay vẫy lui cái kia thái giám, tấm tắc đi đến Yến Việt trước mặt, tựa hồ như là lần đầu tiên nhận thức hắn như vậy: "Nghe một chút, ta vừa mới nghe được cái gì? Ngươi cũng là nhi tử của phụ hoàng?"
Hắn giống như nghe được chuyện cười vậy: "Yến Việt, nhiều năm như vậy qua đi, ngươi còn tưởng rằng chính mình là  Thái Tử điện hạ tôn quý à? Ở bên trong lãnh cung 5 năm, ngươi còn nghĩ cái này? Nhi tử của phụ hoàng? Phụ hoàng đứa con trai này như ngươi sao?"
Yến Việt giật mình muốn nói cái gì, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc: "Hiển Đức Đế sắp đến nơi đây, Yến Việt, đây là cơ hội của ngươi."
Yến Việt trong lòng cả kinh, theo bản năng giương mắt nhìn lại, Yến Đảo cùng hắn tùy tùng đều thần sắc như thường, hiển nhiên cái gì cũng chưa nghe được.
Đây đại khái cũng là năng lực đặc thù của Mẫu Đơn tỷ tỷ.
Hắn thực minh bạch Mẫu Đơn tỷ tỷ câu nói kia biểu đạt ý tứ gì.
Ngay từ đầu đối phương đã nói với hắn, muốn cường đại lên, hắn cần thiết nghĩ cách đi đến trước mặt đế vương, được hắn chú ý đến.
Co đầu rút cổ tại bên trong tiểu viện này, hắn bằng vào chính mình, cả đời đều không thể đạy được quyền lực mà mình muốn
Mà hiện tại, chính là cơ hội của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro