Chương 119: Cảnh trong mơ, kết cục của Tần Bộ Diêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 119: Cảnh trong mơ, kết cục của Tần Bộ Diêu.

Tần Bộ Diêu đời trước và Tần Bộ Diêu đời này tựa hồ có chút không giống nhau, đời trước nàng thích mặc cung trang màu hồng nhạt, thoạt nhìn cũng thập phần kiều mị.
Nàng ngồi ở Thần Hi cung, chỉ khác là đời này hắn ban Thần Hi cung cho Lý thục phi, có lẽ tâm tình không tốt, đang uống rượu một mình, một ly lại một ly, khuôn mặt hơi say có chút ửng hồng, mị nhãn như tơ mà nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết đang đợi cái gì.
Thuý Hoàn muốn đi đoạt chén rượu trong tay nàng, lại bị nàng tránh đi.
" Nương nương, nô tỳ cầu người đừng uống thêm nữa, ngài còn như vậy, nô tỳ lần sau sẽ tuyệt đối không đi tìm rượu cho ngài nữa."
Tần Bộ Diêu cười khanh khách hai tiếng,:" Thuý Hoàn, ngươi nói xem Hoàng Thượng đêm nay sẽ ở tại tẩm cung của vị mỹ nhân nào?"
Thuý Hoàn sắc mặt có chút bi thương nói:" Nô tỳ nghe nói, Hoàng Thượng đến tẩm cung của Tiết quý nhân."
Tần Bộ Diêu nga một tiếng trầm thấp.
" Nương nương, nô tỳ cầu người không cần lại uống nữa, ngài có uống nhiều rượu đến thế nào đi chăng nữa, Hoàng Thượng đêm nay cũng sẽ không tới đâu."
Tần Bộ Diêu giơ chén rượu lên cao cười lớn:" Thời điểm lúc ta mới vào cung, hắn nói sẽ mãi luôn sủng ái ta, chính là hắn nuốt lời, chỉ thấy người mới cười đâu nghe người xưa khóc, bổn cung tin hắn nhất ngôn cửu đỉnh, lại không nghĩ tất cả đều là đánh rắm!"
Yến Mạch Hàn thân thể nửa trong suốt đứng ở một bên nhìn nàng, mày hơi hơi nhăn lại.
Hắn thật sự từng nói sẽ luôn sủng ái nàng ? Nhưng dù có nói thì cũng thế nào, thân là vua một nước, hậu cung ba ngàn giai lệ, sao có thể chỉ sủng ái một người duy nhất?
Nhưng bộ dáng này của nàng, rõ ràng là nàng tin.
Thời điểm khi Yến Mạch Hàn vẫn còn ngây người, hắn nhìn thấy thân hình một người nam nhân phá cửa sổ xông vào.
Khi nhìn rõ diện mạo người vừa tới, hai mắt trợn lớn, sát khi bắn ra bốn phía.
Là đệ đệ thân sinh của hắn Yến Mạch Ngọc!
Hắn ta vì cái gì lại tới Thần Hi cung? Bọn họ quả nhiên đã sớm thông đồng ở bên nhau.
Hai tay Yến Mach Hàn gắt gao nắm thành quyền, nắm chặt đến phát run.
Hắn không muốn tiếp tục xem đôi cẩu nam nữ này tình chàng ý thiếp nữa, nhưng mà phát hiện hắn căn bản không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Yến Mạch Ngọc tiến ngày càng gần Tần Bộ Diêu.
Thuý Hoàn nhìn đến Yến Mạch Hàn ở phía sau không khỏi kinh hô( kinh ngạc+ hô to) một tiếng:" Hiền Vương, người làm thế nào ——"
Một câu còn chưa nói xong thì đã bị Yến Mạch Ngọc điểm huyệt, sau đó một chưởng đánh hôn mê.
Yến Mạch Ngọc đi đến trước mặt Tần Bộ Diêu, đoạt lấy bình rượu trong tay nàng, cả giận nói:" Nguyên lai nàng sống trong cung như thế này? Còn gạt ta nói Yến Mạch Hàn đối đãi với nàng rất tốt!  Bộ Diêu, mở to mắt ra nhìn đi, Yến Mạch Hàn không phải là phu quân tốt, nàng ở trong lòng hắn cũng không phải nữ nhân độc nhất, bất quá chỉ là đồ chơi của hắn mà thôi!"
Tần Bộ Diêu lúc này hẳn đã uống say, nàng đặt rượu cái "cách" xuống mặt bàn, loạng choạng đứng lên, bàn tay nhỏ nhắn run run chỉ vào Yến Mạch Ngọc, :" Hoàng, .......Hoàng Thượng? Hoàng Thượng, cuối cùng người cũng nhớ tới thần thiếp rồi sao?"
Nói xong liền lập tức nhào tới, rúc vào ngực người trước mắt, uỷ khuất mà khóc lên.
Yến Mạch Ngọc ngẩn người hồi lâu, nhưng thực mau lại bắt đầu ôm lấy Tần Bộ Diêu,  thấp giọng nói:" Bộ Diêu, ta thích nàng, nàng đừng mong ngóng Yến Mạch Hàn nữa được không, về sau Ngọc ca ca nhất định sẽ đối xử tốt với nàng."
Cứ như vậy, hai người liền thuận lý thành chương mà lăn cùng một chỗ. Chỉ khác, một người trong miệng kêu Hoàng Thượng, một người trong miệng kêu Bộ Diêu.
Một màn chói mắt kia làm cả thân Yến Mạch Hàn chấn động giống như bị đinh cắm tại chỗ, vừa rồi là tìm mọi cách né tránh một màn này, hiện tại lại muốn nghe nhiều thêm tiếng lẩm bẩm trong miệng nữ nhân kia.
Nàng thế nhưng vẫn luôn kêu tên hắn.
Yến Mạch Hàn ngây người đến tận lúc Tần Bộ Diêu tỉnh lại, một cái tát thẳng thừng rơi lên má Yến Mạch Ngọc, tức giận đến mức cầm kiếm muốn đâm thủng ngực hắn ta.
Yến Mạch Ngọc chạy thoát, trước khi đi còn để lại lời hứa hẹn, hắn vĩnh viễn sẽ không phụ nàng.
Tần Bộ Diêu cảm thấy chính mình có lỗi với Yến Mạch Hàn, cho nên sai Thuý Hoàn tìm một loại độc mãn tính, mỗi ngày dùng một ít, nàng ngày càng gầy ốm, sắc mặt cũng ngày càng kém đi.
Nhưng mà hết thảy, Yến Mạch Hàn trong mộng tựa hồ cũng không để ý tới, hắn du tẩu ở tẩm cung của vô số mỹ nhân, đã sớm quên mất sự tồn tại của Tần Bộ Diêu, dù có ngẫu nhiên gặp nàng trong cung, nhưng do nàng trang điểm quá dày cho nên cũng nhìn không ra cái gì khác thường, không chỉ có như thế, hắn còn ghét bỏ Tần Bộ Diêu trên người nặng mùi son phấn, số lần ghé thăm Thần Hi cung cũng ngày càng ít.
Tần Bộ Diêu bưng trên tay chén canh độc dược, hung hăng đem chén canh ném xuống mặt đất, :" Không, vì cái gì bổn cung phải đau khổ một mình rồi chết đi, bổn cung đúng là đã làm chuyện có lỗi với hắn, nhưng hắn chẳng lẽ không làm điều gì khiến bổn cung thất vọng? Thống khổ hay muốn chết, bổn cung cũng muốn hắn bồi bổn cung đến cùng."
Nữ nhân trước mặt nở nụ cười ngọt ngào mà điên dại, " Yến Mạch Hàn, lúc trước khi ngươi cưới ta tiến cung, chẳng phải đã nói với ta, tuy không sinh cùng ngày nhưng nguyện chết cùng huyệt sao, bổn cung hiện tại đã không sạch sẽ, không, còn, muốn, sống nữa, ngươi tới bồi bổn cung chết, được không?"
Yến Mạch Hàn nhìn chằm chằm vào nữ nhân có vẻ mặt ngọt ngào mà buông lời ác độc kia, không khỏi lùi lại một bước, tựa hồ bị bộ dáng của nữ nhân này doạ tới.
Hắn chưa bao giờ gặp qua Tần Bộ Diêu như thế, mặc kệ đời trước hay là đời này.
Tại đây, Yến Mạch Hàn lại thấy được rất nhiều hình ảnh, Tần Bộ Diêu nản lòng thoái chí cùng Hiền Vương Yến Mạch Ngọc thông đồng ở bên nhau, kết phường tính kế chiếm đoạt ngôi vị của hắn, hết thảy mọi việc đều xảy ra giống như đời trước.
Thẳng đến cuối cùng, là cảnh Tần Bộ Diêu thân mặc phượng bào hoa lệ, nắm tay Yến Mạch Ngọc cùng ngồi lên ngôi vị cửu chí tôn, văn võ bá quan tung hô chào mừng tân hoàng đế.
Yến Mạch Hàn cho rằng đến nơi đây liền kết thúc, nhưng không nghĩ tới hắn lại thấy cảnh Tần Bộ Diêu kéo thật mạnh phượng bào trở về Phượng Minh cung, trút đi một kiện lại một kiện xiêm y bên ngoài, lộ ra tận cùng bên trong là tang phục trắng toát.
Nữ tử đối diện với gương đồng sửa sang lại dung nhan của mình, mỉm cười nhìn chính mình trong gương, dùng một loại ngữ khí thập phần ôn nhu nói:" Hàn ca ca, hiện giờ ngôi vị hoàng đế ngươi cũng không còn, nữ nhân trong hậu cung cũng bỏ ngươi mà đi, ngươi cái gì cũng đều không còn, chỉ còn lại ta. Trên đời này chỉ có Tần Bộ Diêu ta nguyện ý bồi ngươi cùng chết, đến bên bờ Địa Phủ cũng chỉ còn lại một mình ta bên cạnh ngươi , ha ha, ha ha ha...."
Nói xong lời này, nữ tử liền lấy độc dược giấu trong tay áo ra, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Cùng lúc đó, trong sa ngục tối tăm, hiện lên hình ảnh Yến Mạch Hàn bị bắt uống xuyên tràng độc.
Hai người cơ hồ chết cùng một khắc, chỉ là, một bên nghèo túng, một bên phú quý.
Nữ nhân từ bỏ tất cả địa vị cùng vinh quang, nguyện cùng người như hắn chết cùng một ngày.
Khi thấy hết tất thảy mọi thứ, Yến Mạch Hàn khiếp sợ, thân thể mãnh liệt run lên, sau đó bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
Tất cả dừng lại ở cảnh Tần Bộ Diêu uống cạn bình rượu độc ngã trên mặt đất, mũi nàng miệng nàng đều chảy máu, sắc mặt tái nhợt, không khác bộ tang phục trên người là bao.
Không, tại sao lại có thể như vậy?
Chân tướng sự thật không thể nào xảy ra như thế này được?
Chuyện này không có khả năng.
Yến Mạch Hàn chỉ cảm thấy trong ngực khí huyết quay cuồng, sau đó hắn đột nhiên rùng mình tỉnh dậy, cả người gian nan từ trong mộng tỉnh lại, khí huyết trong ngực bị hắn nhịn hồi lâu liền phun ra một ngụm máu tươi.
Yến Mạch Hàn hung hăng thở gấp, đôi tay gắt gao bắt lấy mép giường.
Đây chỉ là giấc mộng, không phải sự thật, không có khả năng là sự thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro