Chương 123: Ngoan, đừng chơi tiểu tính tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 123: Ngoan, đừng chơi tiểu tính tình.

Nam Tầm không thèm để ý đến Tiểu Bát, nàng than thở một tiếng, nằm ở trên giường không muốn động, bởi vì thân mình đã sớm mềm thành một bãi bùn.
Thuý Hoàn bưng nước tiến vào,:" Nương nương, đã giờ Thìn, nô tỳ thấy người mệt mỏi nên không nhẫn tâm đánh thức người."
Nam Tầm gian nan đỡ mép giường đứng lên, Thuý Hoàn thấy thế vội vàng đi qua đỡ nàng, trong lúc vô ý nhìn đến từng mảng xanh tím trên cổ nàng, trừng lớn mắt, :" Yến công tử cũng thật quá không biết nặng nhẹ, như thế nào, sao lại có thể....."
Nam Tầm không thèm để ý vẫy vẫy tay:" Không có việc gì không có việc gì, chỉ là bị gặm mấy cái mà thôi, nhìn khủng bố, kỳ thật không có đau như vậy."
Thuý Hoàn lại thấp giọng lẩm bẩm mấy câu,sau đó hầu hạ Nam Tầm rửa mặt chải đầu, lúc sau lại dùng cơm trưa.
Cứ như vậy trôi qua một buổi sáng. Thật sự là sống uổng thời gian.
Nam Tầm mềm oặt nằm lệch về một bên trường kỷ trong phòng, hiện tại thời tiết khá lạnh, nàng rất ít đi tiểu viện, chỉ là ánh mặt trời tương đối tốt cho thân thể, nàng mới miễn cưỡng dọn ghế bập bênh của mình đi ra ngoài, tìm nơi có thể nằm phơi nắng, híp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát. Thuý Hoàn theo Nam Tầm một thời gian dài như vậy, cùng bị tính lười của nàng lây nhiễm, dọn cái ghễ nhỏ ngồi bên người Nam Tầm, vừa chớp mắt đã bắt đầu buồn ngủ.
Thời điểm Yến Hàn tới, nhìn tới chính là cảnh tượng lười biếng của chủ tớ nhà Nam Tầm.
Hắn nhịn không được khoé miệng giơ lên, giảm nhẹ lực chân đi đến ngồi xổm trước mặt Nam Tầm, cận thẩn thưởng thức khuôn mặt tinh xảo của nữ tử trước mắt, lúc nàng ngủ với lúc nàng thức thực sự là hai bộ dáng không giống nhau. Nhưng mỗi một bộ dáng, hắn đều thích.
Yến Hàn nhìn chằm chằm Nam Tầm, nhìn hồi lâu, lại cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, hắn thật sự nhịn không được, liền cúi đầu ngậm lấy cánh hoa đào thơm ngọt kia.
Nữ tử ngô một tiếng, đối mắt mơ màng mở ra, thấy rõ là hắn lại lười biếng mà khép chặt hai mắt, cùng cái người trước mặt không có quan hệ.
Yến Hàn trong lòng nhộn nhạo, thanh âm trầm thấp khàn đục,:" Diêu Diêu, nàng là đang dụ dỗ ta sao."
Nam Tầm đôi mắt không có mở, lười biếng cười một tiếng,:" Phu quân nói là dụ dỗ, vậy đó là dụ dỗ đi."
Yến Hàn luôn cảm thấy lực tự chủ của bản thân rất tốt, nhưng nghe xong lời này, trong đầu có thứ gì oanh một tiếng liền sụp đổ. Hắn hung hăng đem môi nàng ngậm mút, bàn tay lần xuống bên hông nàng, sau đó đem nàng một phen khiêng lên.
Nam Tầm bị bế lên giật mình, con sâu ngủ lập tức tiêu tan không thấy dấu vết.
" Yến Hàn ! Chàng làm gì ? Đây là ban ngày ban mặt đó!" Nam Tầm hô nhỏ một tiếng.
Yến Hàn hướng nàng thở dài một tiếng, sau đó ý bảo nàng nhìn về phía Thuý Hoàn đằng sau.
Tiểu nha hoàn Thuý Hoàn vẫn đang chống cằm ngủ ngon lành, miệng khẽ nhếch, nước miếng đều chảy cả ra ngoài.
Nam Tầm lập tức thu nhỏ thanh âm, tức giận trừng mắt nhìn hắn,:" Chàng còn biết nơi này vẫn có Thuý Hoàn! Không biết xấu hổ! Hàn ca ca, chàng có cần mặt mũi không? Hiện tại là ban ngày ban mặt, chàng ôm ta đi nội viện, chẳng nhẽ ban ngày chàng còn muốn làm gì?"
Yến Hàn không cần mặt mũi, :" Diêu Diêu, ta đối với nàng một ngày không thấy tựa ba thu, ta rất nhớ nàng, nhớ đến tâm can đều đau, ban ngày ban mặt thì sao, ta là phu quân nàng, ta muốn nàng, mặc kệ khi nào."
Nam Tầm:"......."
" Tiểu Bát, Tiểu Bát, ngươi mau ra đây, mê huyễn phấn lần trước có còn hay không, mau cho ta mười bình."
Tiểu Bát tận lực giả chết, một chữ cũng không trả lời.
Nam Tầm ở trong lòng cười một tiếng:" Ngươi nếu hiện tại cho ta, ta liền không cùng ngươi so đo chuyện của Hoàng thượng nữa, nhưng nếu ngươi không cho, ha hả."
Giây tiếp theo, Nam Tầm liền cảm giác được trong lồng ngực nhiều hơn một cái bình sứ, cùng với thanh âm nghẹn khuất của Tiểu Bát:" Anh anh anh, ngươi chỉ giỏi bắt nạt ta, Hoàng Thượng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi....."
Nam Tầm nga một tiếng, " Ta tin tưởng ngươi mà, ngoan~"
Tiểu Bát:"....."
Cho nên vừa rồi, nó là bị hố sao? Nam Tầm đã tin lời nó, vậy kẻ vừa hố nó lấy mất mê huyễn phấn là ai?
Bước chân Yến Hàn thực sự dài, một bước bằng cả ba bước của Nam Tầm, rất mau liền đến nội viện, sau đó hắn vô cùng sốt sắng mà đem người đặt ở trên giường, chính mình cũng lập tức đè xuống.
Nam Tầm duỗi tay chống đỡ ngực hắn, gấp giọng nói:" Hàn ca ca, chàng muốn thế nào ta đều nghe chàng, nhưng ta có điều kiện."
Yến Hàn cầm lấy cánh tay nàng, hôn xuống, từ trán rồi đến mũi, đến cả đôi mắt cũng không buông tha, vừa hôn vừa nói:" Diêu Diêu, nàng nói đi , mặc kệ là cái gì, ta đều đáp ứng nàng."
Nam Tầm cao hứng, nàng nghĩ ra một biện pháp, có lẽ mê huyễn phấn có thể lưu trữ lần sau lại dùng.
" Hàn ca ca, tuy rằng tối qua chàng có tháo mặt nạ xuống, nhưng mà tối đen thùi lùi, ta căn bản không có thấy rõ mặt chàng, bây giờ chàng có thể tháo xuống một lần không?"
Yến Hàn nghe xong lời này, động tác cứng đờ, không có tiếp tục đi xuống.
Hắn giúp Nam Tầm sửa sang lại y phục hỗn độn, đem nàng từ trên giường ôm lên, có chút áy náy nói:" Diêu Diêu thực xin lỗi, ta không nên tổn hại ý nguyện của nàng, ban ngày ban mặt còn làm loại sự tình này."
Nam Tầm: "....."
Nam Tâm nhìn nhìn đôi mắt sưng huyết của hắn, trong lòng cười thực sảng khoái.
Tốt, cứ như vậy, hảo hảo mà chịu đựng, xem ta làm thế nào nghẹn chết ngươi !
" Hàn ca ca, ta không nói không muốn a, người ta thích." Nam Tầm thò lại gần, hai tay kéo cổ hắn, hơi hơi ngửa đầu, ở trên cằm hắn hôn một cái, cười đến mi mắt cong cong.
Quả nhiên Yến Hàn nghe xong lời này, hô hấp dồn dập, thiếu chút nữa hít thở không thông.
Ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Nam Tầm, trầm tư hồi lâu, đột nhiên không cho nàng kịp phòng bị, xẹt một tiếng, xé làn váy mỏng bên ngoài thành một đoạn dài.
Nam Tầm di một tiếng:" Chàng làm gì vậy?"
Yến Hàn không nói hai lời mà đem đoạn váy mỏng kia che kín đôi mắt nàng lại, âm thanh trầm thấp ở bên tai nàng vang lên:"
Diêu Diêu, nàng có thể sờ ta, muốn sờ thế nào đều có thể. Ta muốn nàng, hiện tại liền muốn, ta nhịn không được."
Nói xong lời này, hắn liền tháo xuống mặt nạ trên mặt, sau đó đem tay Nam Tầm cầm lên, kéo đến trước mặt mình.
Nam Tầm bất bình nói:" Hàn ca ca, chàng quá gian trá, dựa vào cái gì muốn ta che mắt sờ mặt chàng?"
Yến Hàn miết môi nàng, thấp giọng dụ dỗ:" Ngoan, đừng bướng bỉnh nữa, mau chóng sờ đi, nàng chẳng phải muốn biết hình dạng ta như thế nào sao?"
Nam Tầm : "......"
Đại Boss cho rằng nàng là tiểu hài tử sao? Cứ qua loa như vậy là xong -.-"
Nam Tầm phát tiết ở trên mặt hắn sờ loạn, còn nhéo qua lại nhéo lại hai bên má hắn, khuôn mặt tuấn tú đã bị nàng nhéo đến biến hình.
Cũng không rảnh rỗi, động tác trên tay Yến Hàn một chút cũng không có chậm lại.
Hắn dùng tốc độ thần kỳ bắt đầu lột Nam Tầm như bóc trứng gà, nhưng do thắt lưng Nam Tầm quá cầu kỳ, hắn loay hoay nửa ngày cũng chưa tháo được, liền dứt khoát đem đai lưng kia xé làm đôi, sau đó ba cái gẩy tay liền đem y phục trên người Nam Tầm cởi sạch, y trang cũng không còn.
Thật là lột đến trơn bóng, một kiện không thừa.
Lúc sau, hắn liền bắt hưởng thụ bữa tiệc lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro